Hô Diên Vô Hận khẽ ừ, đến trước bản đồ, mắt nhìn bản đồ Nam châu Yến quốc cố ý treo ở đây. Trên bản đồ đánh dấu đầy tình hình diễn biến quân địch ta.
Hô Diên Vô Hận hỏi: “Đã đánh dấu xong chưa?”
Một tướng lĩnh nói: “Theo tình báo sưu tập từ Nam châu đã biểu thị tình hình chiến đấu từ đầu tới đuôi rồi, dù có khác biệt cũng chỉ khác đôi chút.”
Lúc trước Hô Diên Vô Hận đã dặn phải làm chuyện này.
Đối với người khác có lẽ trận chiến Nam châu Yến quốc chỉ là một trận thắng thua, một cuộc tranh giành ích lợi, nhưng trong mắt tướng lĩnh dẫn quân tác chiến thì khác. Sáu mươi vạn người đấu với tám mươi vạn người ngựa, người sau có hậu cần sung túc cung cấp vậy mà tan vỡ toàn tuyến chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Chiến cuộc chấm dứt quá nhanh, Hô Diên Vô Hận tin không chỉ có bản thân giật mình, tướng lĩnh các nước đều hết hồn. Miễn có điều kiện thì ai đều chú ý chặt chẽ trận chiến này, tìm đủ cách thu thập tình huống trận chiến để lần mò rõ diễn biến thật trong đó.
Hô Diên Vô Hận nhìn lướt qua bản đồ, hỏi: “Các ngươi thấy trận chiến này thế nào?”
Một vị tướng đáp: “Chưa từng thấy bao giờ, chưa gặp trận chiến mẫu nào giống vậy. Mục đích không phải tiêu diệt quân địch, giảm bớt hao tổn dân sinh cho Nam châu rất nhiều, chỉ một điểm này đã là công đức lớn. Đây là trận chiến kiềm chế cực kỳ cao siêu, dùng cách kiềm chế tan rã quân địch, chỉ dùng một trăm bốn mươi vạn người bám giữ, phức tạp mà không loạn. Nếu không có tài chỉ huy dày dạn thì tùy thời làm chệch đường, trận chiến này rất kinh điên, có thể làm điển phạm học tập. Chúng ta kết luận rằng không phải Phượng Lăng Ba làm.”
Hô Diên Vô Hận quét tới quét lui bản đồ, chậm rãi nói: “Chắc do Mông Sơn Minh làm.”
Hai tiếng liếc nhau, bọn họ tính toán tình hình chiến đấu thật lâu mới ra kết luận, không ngờ bị thượng tướng quân một câu nói toạc ra.
Hô Diên Vô Hận lấy tình báo đã chỉnh sửa từ tay tướng lĩnh, giơ tay ra hiệu, chờ hai tướng ra khỏi lều mới đi tới đi lui trước bản đồ, lật xem tất cả tình hình chiến đấu, thỉnh thoảng ngước đầu nhìn dấu hiệu binh lực tiến lên trên bản đồ.
Tra Hổ yên lặng đứng bên cạnh cũng xem bản đồ, nhưng vì không giỏi về mặt này, trạng thái địch ta trên bản đồ quá phức tạp nhìn nhức cả đầu, thế là quay sang nhìn chỗ khác.
Hô Diên Vô Hận xem xong tình báo trên tay thì đứng yên trước bản đồ nhìn thật lâu, suốt hai canh giờ.
Bên ngoài có người tiến vào hỏi có muốn dùng cơm không. Tra Hổ phất tay đuổi đi.
Hô Diên Vô Hận khẽ thở dài: “Haiz.”
Tra Hổ lại gần hỏi: “Sao vậy?”
Hô Diên Vô Hận chỉ bản đồ, vô cùng cảm khái nói: “Một bên khai chiến, bộ đội gồm sáu mươi vạn người ngựa vứt hết đồ quân nhu không chút giữ lại tiến lên, sơ sẩy một chút là toàn quân sẽ bị diệt, Mông Sơn Minh thật dám chơi. Một bộ tinh nhuệ theo dõi chặt chẽ chủ soái quân địch, điều động trạng thái nguyên quân địch, các bộ khác thì đánh đường vòng, từ toàn cục bám giữ đa số người của quân địch, phối hợp bộ kia đánh bất ngờ người ngựa tinh nhuệ, dắt mũi tám mươi vạn quân địch, cứng rắn bẻ vụn. Mông Sơn Minh thật là cao thủ, lợi hại, nếu gặp trên chiến trường sẽ là kình địch của ta. Tiếc rằng người này không sống lâu.”
Tra Hổ kinh ngạc hỏi: “Sao tướng quân nói vậy? Dù Mông Sơn Minh bị thương bệnh trí mạng nhưng chỉ cần không đến bước đường hết thuốc chữa, có nhiều tu sĩ ở bên cạnh không đến mức không thể chữa lành đi?”
Hô Diên Vô Hận nói: “Triều sớm hôm nay nghị luận thế cục Nam châu Yến quốc, theo tình báo triều đình lấy được thì người ngựa của Thương Triêu Tông đã bị cắt nhỏ, điều động rải rác khó tụ tập. Xem trạng thái này là muốn cướp binh quyền của Thương Triêu Tông để nâng đỡ Phượng Lăng Ba, rất có thể Thương Triêu Tông đã bị Thiên Ngọc môn khống chế. Mông Sơn Minh là thân tín hai đời của phụ tử Thương gia.”
Tra Hổ hỏi: “Ý tướng quân là Thiên Ngọc môn muốn giết Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh?”
Hô Diên Vô Hận nói: “Nếu Mông Sơn Minh không chỉ huy trận chiến này thì còn đường sống, chết người ở chỗ hắn đánh trận này quá tốt, Thiên Ngọc môn không dung chứa hắn được.
Tra Hổ kinh ngạc hỏi: “Không lẽ đánh thắng là sai?”
Hô Diên Vô Hận buồn phiền nói: “Lòng người xấu xa có thể nuốt mãnh hổ. Từ xưa đến nay bao nhiêu tráng sĩ đánh trận cả đời vì nước vì nhà, không chết ở sa trường nhưng ngã dưới tay lòng người ti tiện, nhiều không đếm xuể! Những người trên triều đình phân tích đúng, thực lực của Thiên Ngọc môn có hạn, tiếp theo bước vào thời kỳ thủ thành, Thương Triêu Tông không phù hợp ích lợi của họ nên mới xảy ra tình huống giải trừ binh quyền của y. Thử hỏi đã như vậy thì sao họ có thể bỏ qua không cắt đứt cánh chim đắc tội của Thương Triêu Tông? “Nếu Thương Triêu Tông ngoan ngoãn cúi đầu, dù gì là nữ tế của Phượng Lăng Ba, nữ tế ngoại tôn của Bành Hựu Tại, họ suy xét ảnh hưởng còn giữ mạng lại cho y, nhưng Mông Sơn Minh chết chắc. Nếu giết Thương Triêu Tông thì Mông Sơn Minh cũng phải chết, họ sẽ không cho Mông Sơn Minh có cơ hội đầu vào người khác trở về báo thù. Lần này Mông Sơn Minh chạy trời không khỏi nắng!”
Tra Hổ nghe hiểu, tặc lưỡi lắc đầu.
Hô Diên Vô Hận chắp tay sau lưng nói: “Người làm tướng phải biết thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Cái gì gọi là thiên thời? ”
Hô Diên Vô Hận giơ ngón tay chỉ lên trên: “Một tướng lĩnh chỉ biết đánh nhau mà không rõ thiên thời thì đánh trận giỏi đến đâu cũng vô ích. có thể tạo thành đả kích trí mạng thường không phải đối diện quân địch mà là những người bên trên, bề trên không chứa ngươi được thì ngươi đánh giỏi đến đâu cũng thua. Tướng lĩnh có thể đứng trong triều đình không phải vũ phu đơn thuần. Mông Sơn Minh đi theo Thương Kiến Bá liều mạng chiến đấu để rồi rơi vào kết cục tàn tật tối tăm thoái ẩn. Giờ đi theo nhi tử của Thương Kiến Bá là Thương Triêu Tông càng hung hiểm hơn, đây không phải không nhìn rõ thiên thời thì là gì?”
Tra Hổ nghe vậy nhìn Hô Diên Vô Hận chằm chằm, phát hiện từ mặt nào đó thì câu này cũng đang nói vị này không đơn giản thuần túy này. Chẳng phải Hô Diên Vô Hận cũng là tướng lĩnh đứng vững trong triều đình sao?
Hô Diên Vô Hận đi tới đi lui hai bước, ngoái đầu nhìn bản đồ, lại lắc đầu cảm khái: “Tiếc quá là tiếc.”
Trong một phủ anh thành quách mới chiếm, Phượng Lăng Ba làm xong công vụ đi vào hậu viện.
Bành Ngọc Lan đang cười nói với mấy quý phụ nhân ở cửa hậu viên xoay người nghênh hướng Phượng Lăng Ba, hỏi: “Hết bận rồi?”
Phượng Lăng Ba khẽ ừ, hỏi: “Phụ thân đâu?”
Bành Ngọc Lan trả lời: “Phụ thân đang chờ chàng.”
Bành Ngọc Lan nhỏ giọng nhắc nhở: “Việc lớn đã định, ngày mai phụ thân sẽ mang theo mọi người về trước, đi phủ thành Nam châu. Ngưu Hữu Đạo chạy mất, ích lợi rượu của Thiên Ngọc môn gặp mất mát lớn, không thể thiếu cung phụng cho ba đại phái nên cần vắt chút ít từ những phú hộ phủ thành Nam châu để thỏa mãn cống lên trong năm nay.”
Phượng Lăng Ba nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó bước nhanh vào sâu trong trạch.
Bành Hựu Tại đang bàn việc dưới gốc cây to thấy Phượng Lăng Ba đi tới thì phất tay ra hiệu nhóm người lùi ra.
Phượng Lăng Ba lại gần hành lễ.
Bành Hựu Tại hỏi: “Những việc về sau không có vấn đề gì đi?”
Phượng Lăng Ba cười nói: “Phụ thân yên tâm, tất cả đều thuận lợi!”
Bành Hựu Tại gật đầu, bình tĩnh hỏi: “Bên Mông Sơn Minh thì sao?”
Phượng Lăng Ba nhỏ giọng nói: “Mới rồi đã phái người đi chỗ Mông Sơn Minh truyền lời, lây cớ là hắn thiện chiến, có một số việc kết thúc cần hắn phối hợp nên ở lại lâu chút. Nhóm Thương Triêu Tông thì ngày mai theo phụ thân trở về, tách họ ra.”
Bành Hựu Tại lạnh lùng liếc qua: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, không được để lộ điểm yếu gì, nếu không thì ngươi biết hậu quả.”
Đương nhiên Phượng Lăng Ba biết hậu quả, bị Thương Triêu Tông biết chuyện gây lớn ra thì sẽ phải khử luôn y, khó mà ăn nói cho nữ nhi. Hơn nữa có một số việc xấu xa, Thiên Ngọc môn tuyệt đối không muốn bị bên ngoài biết mình qua sông đoạn cầu giết công thần, đặc biệt là nhân vật có sức ảnh hưởng nhất định trong quân đội Yến quốc như Mông Sơn Minh, đồn ra ngoài để lại tiếng xấu, ảnh hưởng rất lớn, dễ làm tướng sĩ trên dưới Nam châu lạnh lòng. Họ sẽ nhìn Thiên Ngọc môn thế nào? Không có lợi cho lòng người.