Thiệu Bình Ba xoay người lại:
- Hạo Chân không phải hạng người tầm thường, rõ ràng chính mình muốn cái gì, phân rõ nặng nhẹ, sao có thể tùy vào Liễu nhi xằng bậy? Chuyện lớn thiên hạ không cho phép Liễu nhi làm càn, vẫn câu cũ, thời gian lâu nàng sẽ dần hiểu ra, sẽ cần đại ca này giúp, khi đó làm gì còn hận? Nếu có một ngày nàng có cơ hội thành mẫu nghi thiên hạ trong Tề quốc, sớm muộn gì nàng phải làm ra lựa chọn tương tự cho nhi nữ của mình, một Đàm Diệu Hiển tầm thường còn quan trọng với Liễu nhi sao? Phụ thân đừng bận tâm chuyện này nữa, việc hôn sự của Liễu nhi cứ giao cho nhi xử lý. Thiệu gia không có đường lui, phụ thân làm người tốt, còn kẻ xấu để nhi làm, tất cả tội và nghiệt để mình nhi gánh vác!
Thiệu Bình Ba nói xong xoay người bước đi.
Thiệu Đăng Vân nhìn nhi tử dã cứng cánh không thể níu giữ nữa, lão thật sự bất đắc dĩ.
Thiệu Đăng Vân bất đắc dĩ mà bi thương nói:
- Ta nhớ khi ngươi còn nhỏ thông tuệ hơn người, ngoan ngoãn nghe lời, tại sao biến thành như bây giờ?
Thiệu Bình Ba dừng bước, im lặng một lúc rồi đứng đưa lưng hướng Thiệu Đăng Vân, hỏi ngược lại:
- Phụ thân nhiều lần hỏi nhi tại sao nhi biến thành như vậy, cho đến nay tại sao không hỏi xem nhi trải qua cái gì?
Thiệu Đăng Vân nói:
- Ngươi từ nhỏ không lo áo cơm, có từng để ngươi gặp chuyện gì không chịu nổi?
- Đó chỉ là thứ phụ thân thấy. Từ khi phụ thân cưới Nguyễn thị, Nguyễn thị sinh nhi tử của mình ra, mụ ta giả vờ rất giỏi trước mặt phụ thân, nhưng phụ thân không thể tưởng tượng nhi đã trải qua bao nhiêu điều khuất nhục. Năm đó phụ thân theo Ninh vương một mình cứu giá, rất nhiều người nói phụ thân không về được nữa. Nguyễn thị càng đối xử khắt khe, chỉ vì Liễu nhi nhỏ tuổi vô tình làm vỡ một cái bát mà nhi và muội muội bị nhốt vào hầm lạnh lẽo ẩm ướt âm u. Liễu nhi quá nhỏ không hiểu gì, chỉ biết khóc, nhi ôm nàng. Nhi cũng sợ, vì có người ném nhiều con chuột vào hầm. Nhi bịt mắt Liễu nhi lại ngay, nàng la đói, không ai cho chúng ta cơm ăn. Phụ thân có biết nhi và Liễu nhi làm sao sống sót không? Con chuột, dựa vào ăn tươi nuốt sống chuột mới chống chọi tới lúc nghe tin phụ thân trở về.
Con chuột?
Con ngươi Thiệu Đăng Vân nở to. Nguyễn thị có thể làm ra chuyện như vậy? Lão hơi khó tin, nhưng mẫu tử Nguyễn thị đã chết, Thiệu Bình Ba không cần lôi người chết ra đặt chuyện.
Thiệu Đăng Vân hít thở dồn dập hỏi:
- Nếu có chuyện như vậy tại sao khi ta trở về ngươi không nói cho ta biết?
Thiệu Bình Ba vẫn đưa lưng hướng Thiệu Đăng Vân:
- Nói cho ngài? Nói như thế nào? Nhi chưa từng nói với phụ thân về Nguyễn thị sao? Nguyễn thị một câu dạy dỗ như hài tử ruột của mình, lau nước mắt nói kế mẫu khó làm, nói gì mà không răn dạy chúng ta thì bị người nói, dạy dỗ nghiêm khắc cũng bị trách móc. Phụ thân nghe vậy rất đồng ý, hoàn toàn ủy quyền chuyện trong nhà cho Nguyễn thị. Nhi nói với phụ thân có ích gì? Lúc chịu thiệt thòi không chỉ một lần nói cho ngài biết nhưng Nguyễn thị bảo nhi nói dối, đám hạ nhân đều làm chứng rằng nhi nói dối, thế là phụ thân cho rằng nhi không học tốt cố ý nói dối. Phụ thân đã quên khi đó dùng gia pháp dạy nhi thế nào sao? Khi nương còn sống ngài sẽ không làm chuyện như vậy với nhi!
- Lần đó phụ thân trở về rồi nhi hy vọng có người nói chuyện này cho ngài biết, nhưng không một ai nói ra huynh muội chúng ta trải qua chuyện này. Nguyễn thị là chủ mẫu của Thiệu gia, phụ thân hết sức yêu thương mụ, dù mụ làm sai chút gì thì phụ thân sẽ bỏ nàng sao? Không, xong chuyện Nguyễn thị vẫn là chủ mẫu của Thiệu gia, bọn hạ nhâ có ai dám đắc tội mụ? Ai dám nói cho phụ thân biết chúng ta trải qua cái gì?
- Phụ thân không phát hiện sao? Từ khi mẫu thân chết, hạ nhân hầu bên cạnh mẫu thân khi còn sống lần lượt bị Nguyễn thị tìm lý do đá ra ngoài. Trong Thiệu phủ có tìm được một người hầu nào mà mẫu thân của nhi để lại không? Không ai nói giúp cho chúng ta. Nguyễn thị nói nhi sai, mọi người cùng nói nhi sai, vì vậy phụ thân cho rằng nhi thật sự sai.
- Cái lần suýt chết trong hầm làm nhi hoàn toàn hiểu thấu, không có thực lực mà cứ làm ầm ĩ thì có hôm chết thế nào cũng không biết. Trước khi mẫu thân lâm chung dặn nhi phải chăm sóc tốt cho muội muội, nên nhi phải sống sót. Sau đó nhi tỏ ra yéu thế trước mặt Nguyễn thị, nhẫn nhục nhục chịu đựng sống tạm, nịnh hót đủ điều. Thật ra đồ ngu kia không khó nịnh, chẳng qua ban đầu nhi không định rõ tâm thái. Chờ khi nhi có thực lực, có cơ hội thì phụ thân đoán xem nhi làm cái gì?
- Chuyện đầu tiên là nhi gạt bỏ cánh chim bên ngoài làm việc cho Nguyễn thị. Tất cả thành viên gia tộc của Nguyễn thị ngoài Thiệu phủ đều không bỏ sót người nào, nhi nhốt họ vào hầm đặc biệt chế tạo cho họ, rồi thả vô số con chuột đsoi lả vào trong để chúng nó cắn họ thành xương trắng. Sau đó giả bộ điều tra được địa điểm xảy ra vụ án, cho Nguyễn thị tự mình nhận lãnh xác người nhà. Nguyễn thị nhìn thoáng qua liền biết là nhi làm, nhưng mụ không dám nói lý do nghi ngờ ta, không dám nói ra huynh muội chúng ta từng gặp đãi ngộ tương tự.
- Từ ngày đó trở đi nhi thấy nỗi sợ trong mắt Nguyễn thị, thái độ đối với huynh muội nhi có sự thay đổi. Nhưng nhi không tha cho mụ, sẽ không cho mụ có cơ hội phản công! Trước tiên chặt sạch trợ giúp bên ngoài của Nguyễn thị, không có bên ngoài giúp đỡ thì mụ chẳng là gì. Sau đó nhi lập tức thanh tẩy bên trong Thiệu gia, một sự cố đi ra ngoài làm việc giết chết một đám, thiết kế vụ án ăn cắp liên lụy rất rộng xử lý một đám, còn lại số sốt ít thì về sau lần lượt than hlý.
- Từ đấy ba mẫu tử bị nắm chặt trong tay nhi, làm việc phải nhìn sắc mặt của nhi. Nhi vốn nghĩ tình của phụ thân chỉ định cho họ chịu đủ giày vò chứ không giết, ai ngờ bọn họ xuống tay với nhi trước. Nhi không còn cách nào khác là diệt cả ba!
Nghe đến đây Thiệu Đăng Vân đã kchso ròng, hiểu rồi, lão đã hiểu những lộn xộn trong Thiệu gia năm đó là vì sao.
- Phụ thân, khi đó Liễu nhi còn nhỏ không rõ xảy ra chuyện gì, đừng nói cho nàng biết chuyện trong hầm, đừng để nàng biết mình từng ăn cái gì trong đó. Nhi tử cáo lui trước!
Thiệu Bình Ba bỏ lại câu cuối rồi bước đi, từ đầu tới đuôi y đưa lưng hướng hai người, không quay đầu.
Thiệu Đăng Vân khóc nức nở dựa vào cây cột, liên tục đâm cột:
- Dương Song, năm xưa ngươi không phát hiện chút gì những chuyện này sao?
Dương Song cũng khóc:
- Lão gia, có phát hiện một chút nhưng lão gia giao quyền lớn trong nhà cho phu nhân, tất cả chuyện trong nhà một tay phu nhân khống chế, hạ nhân không vừa ý đều bị phu nhân đuổi đi, không ai nói thật với lão nô. Phu nhân là chủ mẫu, lão nô là hạ nhân, chuyện không có chứng cứ thì bảo lão nô nói thế nào? Lão nô chỉ có thể cố gắng che chở đại công tử, tiểu thư một chút tránh cho có người làm quá mức. Nếu không vì thế thì khi đại công tử làm trận thanh tẩy trong Thiệu gia đã không bỏ qua cho lão nô. Chuyện hầm thì lão nô thật sự không biết, năm đó lão gia đi theo Ninh vương cứu giá, lão nô cũng lĩnh gia đinh có thể dùng đi cùng. Lão gia cũng biết lão nô không có trong nhà, nếu không thì phu nhân đã chẳng dám làm quá đáng như thế.
Thiệu Đăng Vân gào khóc liên tục đập đầu vào cột:
- Trời ơi! Ta đã tạo nghiệt gì thế này!
Ngoài sân.
Thiệu Bình Ba thấy Chung Dương Húc đi vào liền hành lễ.
Chung Dương Húc hỏi:
- Nghe nói mới rồi Liễu nhi bị kéo đi, hai phụ nữ kia có chỉ tích ngươi vì việc xuất gái không?
Chung Dương Húc nghe tin chạy tới đây là định khuyên nhủ Thiệu Đăng Vân, dù sao cách làm của Thiệu Bình Ba phù hợp ích lợi của Đại Thiền Sơn.
Thiệu Bình Ba nói:
- Không sao, bọn họ sẽ nghĩ thông, sẽ suy nghĩ vì đại cục. An toàn gần đây của Liễu nhi cần nhờ Đại Thiền Sơn trông chừng, ta lo Yến quốc hoặc Hàn quốc sẽ phá hư cuộc liên nhân này.
Chung Dương Húc nói:
- Chuyện đó thì ngươi yên tâm, sau khi nhận tin tức của ngươi là Đại Thiền Sơn phái thêm người đến đây canh giữ rồi, sẽ không để muội muội của ngươi xảy ra chuyện.