Đạo Quân

Chương 591




Có không ít Bọ cạp lớn nhỏ nhúc nhích trong cung điện dưới lòng đất, đầu tiên là nhanh chóng tuôn ra, vừa tiếp xúc với mùi của Viên Cương, lại tới tấp lùi xuống như nước thủy triều.

Phía sau chìm trong cát, truyền đến tiếng động lăn mình hùng hồn, xa dần, mấy người có thể cảm nhận được dường như vua bọ cạp đã lặng lẽ rời đi.

Lại một tia sáng ánh lên, nam nhân đeo kiếm phóng xuất ra nguyệt điệp, nhẹ nhàng bay lượn, tăng thêm ánh sáng cho cung điện dưới lòng đất.

Đôi nam nữ nhờ ánh sáng mà quan sát bốn phía, nhìn thấy trên cột đá của cung điện dưới lòng đất còn có thạch bích mà khắp nơi trên đó là những hình điêu khắc của Phật gia, trên bức tường chính nơi nguyệt điệp bay đến soi sáng là một bức tượng Phật khổng lồ ngồi xếp bằng trên hoa sen.

Cung điện trong lòng đất này có chút cổ quái, Bọ cạp thì không nói, trên chính vị ở phía dưới bức tường chính, có đặt một hòm quan tài đá ngọc màu đen rất nặng không hề nhỏ, trên quan tài đá có chạm trổ hoa văn đám mây và hoa sen đong đưa trong gió.

Có Phật đà chân giẫm lên hình vẽ đám mây ngũ sắc.

Song trên quan tài đá có vết tích cạy mở, nắp quan tài tan vỡ, một nửa bị lật nằm trên mặt đất, một nửa đậy trên quan tài. Trên mặt đất còn có quần áo rách, phía trên có thêu hoa văn tinh xảo mà cũ kỹ.

Có thể nhìn ra, cung điện dưới mặt đất này không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm rồi.

Đôi nam nữ theo sau Viên Cương đi tới bên cạnh quan tài đá, phát hiện ra bên trong trống không, cũng không có thi hài, tích lũy lớp bụi đất.

Từ tình hình bên cạnh quan tài đá có thể nhìn ra, nơi này rõ ràng rất lâu trước đây đã được người ta ghé thăm.

Đôi nam nữ nhìn nhau, dường như hiểu Viên Cương muốn làm gì.

Nữ nhân nghiêng đầu ra hiệu, nam nhân đưa một tay ra, truyền pháp lực vào trong quan tài, bụi đất trong quan tài cuồn cuộn, nhưng không bay ra ngoài, nhanh chóng quay cuồng tụ tập thành một quả cầu màu xám.

Sau khi bên trong quan tài đá được vệ sinh sạch sẽ, nam nhân thuận tay vung lên, quả cầu xám bay ra rơi vào trong một góc của cung điệ dưới lòng đất, vỡ thành tro bụi.

Viên Cương cúi người cẩn thận đặt Tô Chiếu vào trong quan tài đá, sau khi sắp xếp ngăn nắp, đi tới một bên, hai tay ôm một nửa nắp quan tài đang phủ lên trên quan tài đá, cơ bắp toàn thân căng cứng, giơ một nửa nắp quan tài lên, đậy lên trên quan tài đá.

Nữ nhân thì khỏi phái nói, không có nhiều khái niệm về trọng lượng của sự vật.

Nam nhân thì khóe mắt di chuyển, hắn ta nhìn ra Viên Cương không sử dụng pháp lực, mà một nửa nắp quan tài này sợ là nặng hơn nghìn cân, nhưng tên này lại có thể dựa vào sức mạnh thô bạo không tốn công di chuyển.

Hắn ta hiểu rất rõ, đổi lại là hắn ta, không nhờ pháp lực, hắn ta đoán chừng bản thân chỉ sợ đến nhấc một góc lên cũng không làm được, chớ nói chi đến việc di chuyển.

Viên Cương quay đầu lại xê dịch một nửa nắp quan tài còn lớn hơn ở trên mặt đất lên, đậy lên quan tài đá, nối lại như cũ hai mảnh nắp quan tài bị đứt vỡ.

Làm xong những việc này, Viên Cương quay đầu nhìn Bọ cạp ở trong góc của địa cung, lấy lại Tam Hống đao trên tay của nam nhân, lưỡi đao cắt vào lòng bàn tay, lập tức nhìn thấy máu tươi.

Đôi nam nữ ngây người, nhìn chằm chằm vào hắn ta, không biết vì sao hắn ta lại tự hại bản thân.

Bàn tay đầm đìa máu của Viên Cương đập lên trên quan tài đá, lượn một vòng trên đó, dùng máu tươi của mình bôi một vòng lên quan tài đá thì mới thu tay lại.

Sau khi thu tay lại, hắn ta mới chính thức quan sát cảnh vật xung quanh cung điện dưới lòng đất.

Nữ nhân thử hỏi: “Nàng ấy là người yêu của ngươi sao?”’

Viên Cương không trả lời, hắn ta không có thói quen chia sẻ hỉ nộ ái ố của mình với người lạ, người có tư cách chia sẻ hỉ nộ ái ố với hắn ta không nhiều, thế giới này càng không nhiều. “Đi thôi, làm phiền đưa ta ra ngoài.”

Nam nhân nhìn về phía nữ nhân, nữ nhân khẽ gật đầu: “Đi thôi!”

Ba người đi tới nơi bức tường cát, hai ngón tay của nam nhân chọc vào, trên bức tường cát lập tức mở ra một cửa động, thân hình lóe lên, mang theo hai người ở bên cạnh cùng chui vào.

Bề mặt sa mạc ầm một tiếng cát bay tung tóe, ba bóng người chọc thủng mặt đất xuất hiện, rơi lên một gò cát.

Nhìn xung quanh gò cát nhấp nhô, mênh mông bát ngát, không có bất kỳ vật tham chiếu nào, nam nhân nhìn chằm chằm về phía Viên Cương đang lặng im không nói gì, nói: “An táng người ở chỗ này, sau này muốn trở lại tế bái, biển cát mênh mông, muốn tìm được vị trí này sợ là sẽ có chút khó khăn.”

Nữ nhân nói tiếp: “Người khác tìm được nơi này có lẽ khó khăn, nhưng đối với vị bằng hữu này tuyệt đối không thành vấn đề.”

Nam nhân thoáng ngây người, chợt phản ứng lại, cũng đúng, người ta có thể điều khiển vua bọ cạp, vua bọ cạp có thể đưa người ta đến một lần, đương nhiên là có thể đưa tới lần thứ hai, đúng là mình nghĩ nhiều rồi.

Viên Cương không lên tiếng, đưa Tô Chiếu trở lại Thanh Sơn quận, là vì Tô Chiếu, giờ đây Tô Chiếu đã đi rồi, hắn ta đang suy nghĩ mình nên đi nơi nào, hay là quay trở lại Thanh Sơn quận?

Ánh mắt của nữ nhân rơi lên trên cây đao của hắn ta, hỏi: “Vị bằng hữu này, ngươi có quan hệ gì với Thượng tướng quân Hô Duyên Vô Hận của Tề quốc vậy?”

Cái tên Hô Duyên Vô Hận này khiến cho Viên Cương ngẩng đầu lên nhìn, hỏi ngược lại: “Sao cô biết có liên quan đến Hô Duyên Vô Hận?”

Nữ nhân nâng cằm về phía cây đao trên tay hắn ta: “Cao thủ luyện khí đệ nhất Tây Vô Tiên của Khí Vân tông đã từng luyện chế một thanh bảo đao, trên thân đao có ba con hổ, một là con hổ tức giận, hai là con hổ đang chạy, ba là con hổ đang nằm. Nghe nói người dùng đao chỉ cần có đủ sức mạnh là có thể chém ra tiếng hổ gầm, sức mạnh khác nhau có thể kích phát ra ba loại tiếng hổ gầm. Tây Vô Tiên hình như từng nói, con hổ tức giận dễ gầm rú, con hổ đang chạy im lặng, người có thể khiến con hổ đang chạy gào thét có thể đánh đâu thắng đó, người có thể làm kinh động đến con hổ đang ngủ say phải rít gào sẽ vô địch thiên hạ!”

Lại đưa tay chỉ vào cây đao trên tay hắn ta: “Nếu như ta không nhìn lầm, đao này tên là Tam Hống đao, chính là vũ khí của Thượng tướng quân Điền Tử Tín của Tấn quốc, Điền Tử Tín thua dưới tay Hô Duyên Vô Hận, đao này được Hô Duyên Vô Hận tước đoạt cất kỹ. Trận chiến này, Hô Duyên Vô Hận đánh một trận mà thành danh, loại chiến lợi phẩm này, Hô Duyên Vô Hận sẽ không dễ dàng tặng cho người khác, nếu như đao này thật sự là Tam Hống Đao, chắc hẳn là ngươi quen biết Thượng tướng quân Hô Duyên Vô Hận của Tề quốc nhỉ?”

Viên Cương khá bất ngờ, không phải bất ngờ về truyền thuyết huyền diệu khó giải thích kia, mà không ngờ Hô Duyên Vô Hận lại tặng chiến lợi phẩm thu được từ chủ tướng của quân địch trong trận chiến thành danh của bản thân cho mình, giơ đao lên ngưng mắt nhìn: “Ta không biết lai lịch bối cảnh của cây đao này, nhưng đúng là được Hô Duyên Vô Hận tặng.”

Trong mắt nữ nhân có vẻ kinh ngạc, Hô Duyên Vô Hận chính là danh tướng một thời, lại có thể tặng chiến lợi phẩm cho người này, vậy thì người này hoặc là lai lịch phi phàm, hoặc là rất được Hô Duyên Vô Hận tán thưởng, nếu không sẽ không thể dễ dàng tặng cho cây đao này.

Nàng lập tức hỏi: “Xin hỏi vị bằng hữu này có tôn tính đại danh gì, người ở phương nào?”

Viên Cương: “Người Yến quốc, Viên Cương của Thanh Sơn quận.”

“Thanh Sơn quận, Yến quốc? Địa bàn của Thương Triêu Tông...” Nữ nhân thoáng ngây người, lại hỏi: “Bên cạnh Thương Triêu Tông có một vị pháp sư đi theo, tên là Ngưu Hữu Đạo, nghe nói bên cạnh Ngưu Hữu Đạo này cũng có một người tên là Viên Cương, trùng tên trùng họ với các hạ, không biết bằng hữu có quen biết Ngưu Hữu Đạo không?”

Viên Cương nghiêng đầu nhìn, không ngờ đối phương lại biết mình, hình như mình không có tiếng tăm lớn như vậy mà nhỉ? Hắn ta bất giác nói: “Ngưu Hữu Đạo là đại ca của ta, cô quen biết sao?”

Đôi nam nữ nhìn nhau, lời này của đối phương đã chứng minh, đây đúng là Viên Cương kia.