Đạo Quân

Chương 586




Đầu tiên là hai cái càng khổng lồ chọc thủng bề mặt sa mạc, tiếp theo là cái đầu bọ cạp to lớn và dữ tợn đẩy lớp cát ra, thân hình khổng lồ vẫy lách bò ra, kéo ra một cái đuôi như cây trụ khổng lồ, gai độc trên đỉnh đuôi và hai cái càng có màu vàng kim.

Thứ này như một ngọn núi nhỏ nằm trên sa mạc, thân hình ngoại trừ cái đuôi ra cũng phải hơn mười trượng, những con bọ cạp to như con nghé ở bên cạnh so với thứ này, lập tức lộ ra vẻ khéo léo nhanh nhẹn.

Nữ nhân kinh ngạc nói: “Bọ cạp lớn vậy?”

Nam nhân ánh mắt nhìn chằm chú nói: “Nghe đồn trong sa mạc này có một con vua bọ cạp và hoàng hậu bọ cạp, nghe nói hoàng hậu bọ cạp sống ở sâu trong lòng đất không bao giờ lộ diện, chịu trách nhiệm sinh con, kích thước vô cùng to lớn, còn lớn hơn kích thước của con vua bọ cạp này, kích thước cụ thể không ai nói rõ được. Kích cỡ của thứ này phù hợp với vua bọ cạp trong truyền thuyết, có lẽ chính là vua bọ cạp trong truyền thuyết.”

Trong lúc nói chuyện, thứ gọi là vua bọ cạp đã di chuyển ầm ầm, chân dài bước dài, động tác mau lẹ, khoảng cách tùy ý di chuyển không phải là thứ mà Bọ cạp bình thường có thể so sánh được, giống như một ngọn núi nhỏ di động nhanh chóng trong sa mạc, rất nhiều Bọ cạp bị nó đụng ngã lăn, đánh bay, để lại dấu vết vô cùng rõ rệt trong sa mạc.

Lại nhìn bốn phía, ở nơi mà thị lực có thể đạt tới, đâu đâu cũng thấy Bọ cạp chạy như điên.

“Có lẽ không phải là săn thức ăn, con mồi nào có thể khiến vua bọ cạp có hứng thú ra ngoài đi săn như vậy?” Nam nhân hơi lắc đầu, lại nhìn về phía nữ nhân nói: “Tướng Công, đi xem một chút thì thế nào?”

Nữ nhân gật đầu: “Được, đi mở rộng tầm mắt!”

Nam nhân vẫy tay, con chim lông sặc sỡ lập tức vỗ cánh, đuổi theo hướng của vua bọ cạp.

Đuổi qua vua bọ cạp đang chạy băng băng trên mặt đất, tiếp tục bay về phía đàn Bọ cạp tập trung, nhanh chóng bay đi xem thử.

Trên đường, còn có thể nhìn thấy không ít Bọ cạp nhỏ hơn con vua bọ cạp này, nhưng lớn hơn nhiều so với Bọ cạp thông thường cũng đang chạy như điên về cùng một hướng.

Bọ cạp trong sa mạc dường như đều đã phát điên, đại quân Bọ cạp ở bốn phương tám hướng cơ hồ đều đang chạy đến bên này, cảnh tượng hùng vĩ không giống bình thường, nam nhân ở trên con chim lông sặc sỡ càng ý thức được, tuyệt đối không chỉ đơn giản là săn thức ăn...

Mắt thấy Viên Cương không cần mạng lao tới, người có râu tức giận quát: “Làm như ta không dám giết ngươi chắc, nơi này giết ngươi cũng không ai biết, là chính ngươi tự tìm cái chết, vậy thì không trách ta được!”

Kiếm trong tay quét qua, một đạo kiếm cương mạnh mẽ ầm ầm chém ra.

Viên Cương dũng cảm không sợ chết xông tới, hai tay nâng đao lên, cả người nổi gân xanh, “ô ngao”, Tam Hống đao điên cuồng hét lên, một đạo Thất Luyện điên cuồng chém ra.

Ầm!

Kiếm cương tan vỡ.

Tam Hống đao chấn động phát ra âm thanh vù vù, Viên Cương ở trong sóng khí điên cuồng bị chấn động trượt về phía sau, tóc bay tán loạn.

Người có râu kinh hãi, một lần nữa được lĩnh giáo toàn bộ sức mạnh thô bạo mà Viên Cương bộc phát ra, sức mạnh thô bạo này thật sự rất dọa người!

Viên Cương vẫn đang trượt về phía sau lại cất bước chạy như điên, nghênh đón cuồng phong xông lên.

“Kẻ quê mùa tự tìm cái chết!” Người có râu cười lạnh một tiếng, kiếm trong tay quét ngang, chém thẳng, liên tục hai đạo kiếm cương nối tiếp nhau tóe ra.

Ầm!

Ô ngao! Một tiếng hổ gầm, lại điên cuồng chém ra một đạo kiếm cương.

Viên Cương lại bị đẩy lùi đối mặt với một đạo kiếm cương nối tiếp khác, đúng là trở tay không kịp, trong lúc gấp gáp không có cách nào phát ra đòn đánh trả thứ hai.

Trong quá trình bị chấn động trượt lùi về phía sau, đặt ngang đao trước người, lưỡi đao lật lại, vắt ngang cánh tay chống đỡ thân đao, nghênh đón đạo kiếm cương thứ hai chém đến, kiên cường ngăn chặn một kích!

Ầm!

Phốc! Kiếm cương tan vỡ, một ngụm máu tươi từ trong miệng Viên Cương điên cuồng phun ra ngoài, cả người hoàn toàn bị đánh bay.

Người có râu đang muốn vọt tới xử lý hắn ta đột nhiên vung kiếm chém về bên cạnh, chém giết một đám Bọ cạp đang nhảy lên đánh tới, đồng thời vung tay đánh bay một đám đang nhào tới ở xung quanh.

Thế nhưng Bọ cạp đã phát động một cuộc tấn công điên cuồng đối với ông ta từ bốn phương tám hướng, đánh bay con ở trước mặt, Bọ cạp ở khắp nơi vẫn con trước ngã xuống, con sau tiếp bước nhào tới.

Bốn phía xông tới, không trung đánh tới, phát động tấn công toàn diện điên cuồng đối với ông ta.

Bọ cạp bốn phương tám hương vọt tới cũng tuôn về phía Tô Chiếu ngã trên mặt đất và ói máu.

Mắt thấy Bọ cạp khua càng và độc gai xông tới, Tô Chiếu không có sức đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười thảm, chậm rãi nhắm mắt lại đợi chết.

Thế nhưng bầy Bọ cạp vọt tới trước mặt nàng đột nhiên lại tách ra hai bên, vòng qua nàng, tiếp tục xông về phía trước.

Hai bên đều là tiếng động bọ cạp sa mạc soạt soạt xông qua, Tô Chiếu lại chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn cả đàn cả lũ Bọ cạp ở bên cạnh lao qua nhưng không chạm đến một li một tí nào vào nàng, có chút kinh ngạc, không biết vì sao đàn Bọ cạp này lại không động đến nàng.

Thật không ngờ, nàng theo sát Viên Cương chạy trốn lâu như vậy, trên người dính đầy mùi của Viên Cương, đây mới là nguyên nhân nàng tránh được một kiếp.

Nằm trong đàn Bọ cạp đang chạy băng băng, thấy Bọ cạp điên cuồng chạy nhanh ở bên cạnh, kinh nghiệm này đúng là trước giờ chưa từng có, Tô Chiếu khó khăn ngẩng đầu lại mệt mỏi gối đầu lên đất cát, hơi tàn, miệng mũi thỉnh thoáng có máu ứa ra.

Nàng bị thương rất nặng, trước đó mắc kẹt trong cơn lốc xoáy không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, nghe nhìn bị đảo lộn, đợi đến khi đạo kiếm cương kia chém tới, nàng đã không kịp phản ứng, không có cách nào chống đỡ chính diện ngay lập tức.

Mà lúc trước mang theo Viên Cương bay trong sa mạc cũng đã tiêu hao không ít pháp lực, đến khi phải chống đỡ với một kích kia trong trận lốc xoáy, gấp gáp mà pháp lực không ăn thua gì, trong nháy mắt đã bị đạo kiếm cương kia đánh thương!

Pháp lực của nàng không phải thứ mà Viên Cương có thể so sánh được, nhưng mức độ cường hãn của cơ thể Viên Cương cũng không phải thứ nàng có thể sánh bằng.

“Hừ!” Viên Cương nhổ ra một ngụm bọt máu tươi, cựa mình đứng lên khỏi đất cát, thấy Bọ cạp xông về phía Tô Chiếu đang ngã trên mặt đất khó lòng động đậy, hắn ta lập tức chạy tới.

Từ trong đại quân Bọ cạp xông tới, trông thấy Tô Chiếu hơi tàn năm trong đất cát bắn tung tóe, Viên Cương thở phào nhẹ nhõm, quỳ một gối xuống trước người nàng, trong hàng loạt âm thanh soàn soạt đang chạy băng băng, lớn tiếng hỏi: “Cô thế nào rồi?”

“Khụ khụ!” Tô Chiếu ho khan, trong miệng tuôn ra một dòng máu loãng, yếu ớt chớp chớp mắt, đã không nói ra lời nữa.

Nhưng trên mặt lại mang theo một nụ cười nhạt, có chút vưi mừng thanh thản, nam nhân này thật sự vượt ngoài dự đoán của nàng, không ngờ lại có thể cứng chọi cứng với sư phụ của mình, dường như còn có bản lĩnh hơn một tu sĩ là nàng.

Viên Cương nhìn ra nàng bị thương rất nặng, quay đầu lại liếc nhìn người có râu đang bị bọ cạp sa mạc ùn ùn kéo lên làm phiền, đã không còn lòng dạ nào liều mạng với đối phương nữa, đưa cánh tay ôm ngang Tô Chiếu lên.

Tô Chiếu lập tức lộ ra vẻ mặt đau đớn, xương ức trước ngực bị đánh gãy, tư thế ôm này là một sự tra tấn đối với nàng.

Viên Cương hiểu được sự đau đớn của nàng, trầm giọng nói: “Chịu đựng một chút!”

Dứt lời ôm Tô Chiếu chạy như điên, tránh bên trái né bên phải lao điên cuồng, tránh né Bọ cạp đang vọt tới.

Ầm! Một đám Bọ cạp bao vây tấn công bị đánh bay, người có râu bay ra khỏi vòng vây đánh, lại đuổi theo phía hai người đang chạy thục mạng, bay liên tục trên người đám Bọ cạp đang nhảy lên, hoặc lấy kiếm đập đánh, liên tục mượn lực vút qua, tiếp tục đuổi giết!

Chỉ dựa vào bản lĩnh này của đối phương, Viên Cương ý thức được, như vậy căn bản không thể chạy thoát.

Hắn ta đột nhiên dừng lại không chạy nữa, “A!” Ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét phẫn nộ.