Đạo Quân

Chương 584




"Vô dụng thôi. Để ta cản đường trì hoãn, ngươi nghĩ biện pháp đến Vô Biên Các liên lạc với Đạo gia. Cho dù ta rơi vào trong tay Hiểu Nguyệt Các, bọn họ cũng chưa chắc sẽ lập tức giết ta. Ngươi đi tìm Đạo gia, nội bộ Hiểu Nguyệt Các có lời, không được động vào Đạo gia, có thể có bản lãnh này, có lẽ Đạo gia của ngươi đó thật sự có cách cứu ta cũng nên."

"Vô dụng cũng phải thử xem."

Viên Cương ôm chặt hai chân nàng, không chịu buông bỏ, cũng không nói thêm gì nữa, lên tinh thần, tập trung chạy như bay, tốc độ chạy lại nhanh hơn.

Hắn ta rất rõ, lời này của Tô Chiếu rất có thể là đang trấn an mình, nếu hắn ta đã đưa nàng tời khỏi Hiểu Nguyệt Các, thì phải chịu trách với nàng.

"Buông ra tôi!" Tô Chiếu giãy giụa một trận, đập mấy cái vào bả vai hắn ta, sau đó không giãy dụa nữa, sức lực của người đàn ông này thật sự quá lớn!

Cũng biết giãy giụa vô dụng, người đàn ông này hiển nhiên sẽ không vứt mình lại chạy một mình, đã như vậy, giãy giụa thì có ích gì.

Nhìn người đàn ông cõng mình điên cuồng chạy trốn trước mặt, rơi nước mắt, khóc, lại bật cười.

Trước kia nàng còn nghĩ sau này mình sẽ phải bảo vệ tên phàm phu tục tử này, không ngờ trước mắt lại là người phàm phu tục tử này đứng ra bảo vệ mình.

"Đời này chuyện không hối hận nhất, chính là đi cùng ngươi." Tô Chiếu nỉ non một tiếng ở bên tai hắn ta.

Dường như Viên Cương không nghe thấy, chỉ biết chạy như điên.

Người để râu đuổi theo phía sau thực sự đã gặp chút phiền toái, đang lúc bay xuống, một nhóm bò cạp lập tức chen chúc bổ tới bao vây.

Phất ống tay áo một cái, một luồng pháp lực cường hãn đánh bay bò cạp ở bốn phương tám hướng, lại đứng dậy vút qua.

Hành động của Viên Cương khiến ông ta kinh ngạc không ít, tên kia lại có thể dựa vào hai cái chân chạy ở trong sa mạc nhanh như vậy, hơn nữa còn cõng thêm một người. Càng kì lạ là, cả một đường mình đều bị đám bò cạp bám theo, tên kia lại có thể rong ruổi giữa một rừng bò cạp giăng khắp như chốn không người, bò cạp dọc theo đường đi không có một con nào tấn công hắn ta, nhưng lại hết lần này tới lần khác quấn lấy mình không buông, đây là chuyện quái quỷ gì?

Tốc độ Viên Cương cõng một người chạy ở trong sa mạc quả thực không chậm, hắn ta không bị đám bò cạp quấy nhiễu, người để râu vừa rơi xuống đất đã bị bò cạp dây dưa, tốc độ đuổi theo của hai bên lại ngang hàng.

Người để râu sao có thể chuyện nực cười này xảy ra, đang lúc muốn bay xuống, bàn tay dò vào không khí trước mặt túm một cái.

Vù! Một cột trụ cao mấy trượng nhô lên.

Ông lắc mình một cái, lần nữa tung người bay vút đi.

Bay ở độ cao cao hơn, bật lên càng cao, cũng bay xa hơn, mặc dù như vậy rất tiêu hao pháp lực, nhưng có thể tránh được sự quấy nhiễu của bò cạp phía dưới.

Người vừa rời khỏi chiếc cột, trụ cột mất đi chống đỡ của pháp lực, lập tức sụp đổ ầm ầm, đè lên thân đám bò cạp phía dưới.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, rất nhanh đã duổi kịp Viên Cương đang chạy băng băng, từ bầu trời bay vút qua, rơi xuống đất xoay người, chặn trước mặt Viên Cương, trong hắc bào loé lên một tia sắc bén, một bảo kiếm để ngang trong tay cản đường.

Ông cũng không biết nguyên nhân gì, đứng ở cuối chiều gió, bò cạp chung quanh lại bất động, không có ý định tấn công mình nữa.

Viên Cương vội vàng dừng bước, buông Tô Chiếu ra, “Tam Hống Đao” ở trong tay, miệng thở hổn hển.

Tô Chiếu cuối cùng đã hạ xuống đất, ánh mắt quan sát thân hình của đối phương.

Ánh mắt của đối phương dưới mặt nạ, râu dưới mặt nạ của đối phương, còn có bảo kiếm trên tay kia, khiến nàng như nhận ra được gì đó, gương mặt khó tin lắc đầu: "Sư phụ, ngay cả người cũng không bỏ qua cho con sao? Ngay cả người cũng muốn giết con sao?"

Người để râu khua kiếm chỉ vào nàng, đau lòng nói: "Tại sao muốn trốn tránh? Ta tốn nhiều công sức nâng đỡ con, tốn nhiều công sức sắp xếp cho con, có bất kỳ nguy hiểm g cũng có thể chấm dứt trên người Tần Miên, có bất kỳ nguy hiểm gì ta cũng có thể nghĩ biện pháp giữ được con, nhưng tại sao con lại muốn trốn tránh!" Vẻ bi thương trong một câu cuối cùng khó mà nói nên lời.

Cũng như ông ấy nói, ông đã sớm dày công chuẩn bị đường lui cho Tô Chiếu, một khi có chuyện có thể tận lực tránh nguy hiểm đến tính mạng cho nàng, cho nên một vài bí mật quan trọng vẫn không đề cập với nàng, ngược lại Tần Miên biết nhiều hơn, nhìn có vẻ trọng dụng Tần Miên hơn.

Mà chỉ cần Tần Miên lập được công lao, có ông ta ở phía sau chiếu cố, Tô Chiếu đương nhiên cũng muốn được thơm lây.

Nhưng Tô Chiếu ngàn vạn lần không nên trốn tránh, phản bội Hiểu Nguyệt Các có tính chất gì?

Trốn tránh! Đó chính là phản đồ!

Trở thành phản đồ rồi thì không ai có thể bảo vệ nữa, nếu không ông ta cũng không biết ăn nói thế nào với Các chủ, cũng không biết ăn nói thế nào với những người khác, đối với người trên người dưới đều không biết nên ăn nói thế nào.

Biến thành phản đồ, ngay cả Các chủ cũng không bảo vệ nổi!

Mà Các chủ đã hết tình hết nghĩa đối với hai thầy trò bọn họ, ông cũng đã bảo đảm với Các chủ không xảy ra bất kì chuyện gì, nếu có chuyện ông sẽ đích thân ra tay giải quyết.

Kết quả không ngờ, chuyện thật sự đi đến bước này, hôm nay ông phải cho Các chủ một câu trả lời, cũng phải cho người từ trên xuống dưới một câu trả lời!

Cho nên, ông đích thân đuổi theo.

Tô Chiếu cắn môi, gương mặt có mấy phân ảm đạm, biết được ý tứ trong lời nói của sư phụ, đối với phản đồ, Hiểu Nguyệt Các diệt trừ không tiếc bất cứ giá nào, nhất định không xoá bỏ tiền lệ này, nếu không làm sao có thể chấn nhiếp những người khác, nếu không đối với toàn bộ Hiểu Nguyệt Các mà nói, sẽ để lại tai hoạ về sau!

Nàng nhìn về phía Viên Cương, nhưng lại nói với người để râu: "Sư phụ, ngàn vạn lỗi làm đều là con sai, chỉ cần người để cho hắn ta một con đường sống, con mặc cho mọi người xử trí!"

Viên Cương quay phắt đầu nhìn về phía nàng: "Không cần!"

Người để râu giọng căm hận nói: "Con còn muốn bảo vệ cho hắn ta? Hắn ta có cần con bảo vệ không? Ngưu Hữu Đạo đã sớm lưu lại đường lui cho nó, người mà tổ chức muốn xoá bỏ lần này là con, hắn ta muốn đi thì không ai cản, phía trên cũng nhắc nhở là buông tha cho hắn ta. Ngưu Hữu Đạo đã sớm cho hắn ta một bùa hộ mạng nhằm vào tổ chức, chẳng nhẽ hắn ta không nói cho con biết? Con ngốc nghếch chạy theo hắn ta làm gì, thiên hạ lớn như vậy, kiểu đàn ông nào chẳng có? Vì một tên đàn ông lừa mình mà ngay cả mạng sống cũng không cần, đáng giá không?"

Lời này vừa nói ra, Viên Cương ngơ ngẩn, Đạo gia đã chuẩn bị đường lui cho hắn ta?

Trong phút chốc, tâm tình của hắn ta hết sức phức tạp.

Hắn ta chỉ biết được pháp chỉ cấp cao của Hiểu Nguyệt Các qua miệng của Tô Chiếu, không được vọng động Ngưu Hữu Đạo, không ngờ còn liên quan đến mình.

Nhưng hắn ta tin lời đối phương, hắn ta hiểu rất rõ Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo làm như vậy, hắn ta không hề lấy làm kinh ngạc, hơn nữa Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn có thể làm vậy, gặp mưa gió Đạo gia sẽ đứng ra giúp hắn ta chống đỡ.

Tô Chiếu cũng ngây ngẩn nhìn về phía Viên Cương.

Viên Cương quay đầu, nhìn nàng: "Ta không biết chuyện này."

Tô Chiếu cười, gật đầu " Ừ" một tiếng, vô có lý do để tin tưởng.

Viên Cương tự trách nói: "Là ta liên lụy cô."

Tô Chiếu biết ý của hắn ta, nếu sớm biết là như vậy, hắn ta thật sự sẽ không mang theo nàng chạy, một mình hắn ta chạy là được, như vậy thứ nhất hai người cũng không có rắc rối gì, bây giờ hại nàng thành phản đồ của Hiểu Nguyệt Các.

Dày vò lâu như vậy, hóa ra chuyến chạy trốn này hoàn toàn không cần thiết!

Nhưng Tô Chiếu vẫn cười lắc lắc đầu, tỏ ý không sao hết.

Thấy vậy, người để râu kém chút nữa tức hộc máu, coi như đã thấu được cái gì gọi là nữ đại bất trung lưu, coi như đã biết được cái gì gọi là chết cũng không hối cải, khí cơ quang người bắt đầu xoay chuyển, mơ hồ nổi lên gió lốc.