Hô Diên Vô Hận xoay người tới cạnh bàn, cầm một lá cờ hai màu ném lên bàn: “Là bên chúng ta để lộ tin tức hay trong cung để lộ?”
Tra Hồ: “Đều có khả năng, cũng có thể hắn ta đã nhận ra điều gì từ trước, đám tiểu nhị từ sáng sớm đã ra ngoài huấn luyện, khi đó chúng ta còn chưa nhận được tin tức trong cung.”
Hô Diên Vô Hận ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn: “Thằng nhóc này giỏi lắm, bản thân chậm chạp không đi, xem ra là vì che giấu cho những người khác, hấp dẫn lực chú ý, tranh thủ thời gian cho đám tiểu nhị rút lui. Phong cách làm việc của người này vào ra nhịp nhàng, ngày thường huấn luyện lộ liễu để sau này một đám người quang minh chính đại rút lui khỏi cái bẫy mai phục tốt từ trước, đúng là can đảm, lừa được cả ta.”
Tra Hồ hỏi: “Có cần điều tra Bạch Vân Gian xem hắn ta còn ở đó hay không?”
Hô Diên Vô Hận hừ hừ cười lạnh hai tiếng: “Người trong thiên hạ đều biết Tề Kinh có dâm động Bạch Vân Gian, đúng là danh tiếng tốt, tướng sĩ ở tiền tuyến quên mình, quyền quý bên này ở trong kinh thành lại đắm mình trong dâm động, bảo tướng sĩ trên tiền tuyến làm sao chịu được? Không điều tra gì hết, ta đã sớm nhìn nó không vừa mắt, thừa dịp viện cớ trong cung, dẫn người ngựa tới trực tiếp tịch thu Bạch Vân Gian cho ta! Người có thể đã ra khỏi thành từ lâu rồi, truyền quân lệnh xuống, phái thám tử đi tìm, đồng thời liên hệ với Giáo Sự Thai mở to mắt tìm cho ta, tìm được người lập tức liên hệ đại quân gần nhất chặn lại!”
“Vâng!” Tra Hổ nhận mệnh lệnh, trong lòng cũng hiểu, nếu nhà Hô Diên không cưới trưởng công chúa, vị này sợ là sẽ không dễ gì động tới đại vương tây viện được, bởi vì không muốn cuốn vào phân tranh hoàng tộc, đây là nhân cơ hội tỏ thái độ…
Quân lệnh vừa ban xuống, kinh thành xôn xao.
Hoàng cung đại nội, Bộ Tầm đi lên gác cao, bẩm báo với Hạo Vân Đồ đang đứng dựa vào lan can: “Hô Diên Vô Hận điều động người ngựa vây quanh Bạch Vân Gian, đang muốn tịch thu nơi đó.”
Hạo Vân Đồ: “Ai cũng biết đó là sản nghiệp của lão ngũ, phong cách làm việc của thượng tướng quân khá thô bạo, đây là tát thẳng vào mặt lão ngũ một cái, lão ngũ còn không tức giận tới giơ chân.”
Bộ Tầm lặng lẽ ngó sắc mặt y, có một số việc trong lòng biết rõ, Hô Diên Vô Hận ngang nhiên trở mặt với đại vương tây viện là vì người cha vợ này…
Đúng như lời Hạo Vân Đồ nói, nghe thấy sản nghiệp của mình đột nhiên bị tịch thu, đại vương tây viện Hạo Vân Thắng vội vàng chạy tới hiện trường.
Lúc tới nơi, Bạch Vân Gian đã bị trọng binh vây quanh, ngã tư đường gần đó đã bị người ngựa giơ đao giơ thương cầm đuốc chặn kín.
Bên trong Bạch Vân Gian loạn thành một mớ, ở trong không ngừng có người bị áp giải ra.
Quản ngươi vương quyền phú quý cái gì, khách nam tới chơi bị bắt quỳ thành một hàng ở ven đường, hai tay ôm đầu.
Oanh oanh yến yến bị giải ra cũng thế, quỳ thành một hàng ở bên kia đường, cách ngã tư đường, đưa lưng về phía khách nam, ở giữa là quân sĩ cầm đao thương đứng canh.
Rất nhiều người quần áo không chỉnh tề.
Một vài khách nam ỷ mình có bối cảnh, một vài oanh oanh yến yến ỷ vào việc Bạch Vân Gian có phía sau chống đỡ bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, đến khi biết là kiêu kỵ quân đều thức thời thành thật ngậm miệng lại.
Kẻ không thức thời bị đánh chết ngay lập tức, sau khi mấy cái đầu người máu chảy đầm đìa rơi xuống đất, lập tức dọa sợ mọi người, tất cả đều trở nên thành thật ngoan ngoãn phối hợp.
Kẻ chết cũng không oan, loại người không thức thời này thường bối cảnh cũng chẳng lớn, không biết mình gặp phải người nào cho nên không biết trời cao đất rộng, sau khi biết sâu cạn rồi còn dám ở phía sau giở trò làm loạn.
Trong Bạch Vân Gian, bất kì một chỗ nào có thể ẩn mình không mở ra được đều bị cưỡng ép phá bỏ như dỡ nhà, không ít mặt tường đều bị đập ra.
Chẳng mấy chốc đã hành hạ bên trong nội bộ hố Tiêu Kim thành một đống vụn nát.
"Tránh ra!"
Một tiếng hét từ trên đường truyền tới, quân sĩ đứng chặn ở đầu đường bị đẩy ra, Hạo Vân Thắng khập khễnh đi tới dưới sự hộ tống của tuỳ tùng.
Đối mặt với vị Tây Viện Đại vương này, không có được quân lệnh, các quân sĩ cũng thấy khó xử, đây chính là em trai ruột của Hoàng đế bệ hạ, không biết là ngăn lại, hay là không ngăn thì tốt hơn, không dám tùy tiện xúc phạm.
Thấy tình hình trước mắt, khuôn mặt Hạo Vân Thắng dưới ánh lửa trở nên u ám, trong mắt là giận dữ khó che giấu.
"Vương gia, oan uổng quá!"
"Vương gia hãy làm chủ cho bọn ta!"
Thấy người chống lưng đã tới, một kỹ nữ đang quỳ dưới đất đột nhiên bò dậy, đẩy quân sĩ canh gác ra, quỳ ở giữa đường cản đường kêu oan.
Âm thanh này vừa vang lên, mấy kỹ nữ khác cũng bò dậy khỏi đám người đang quỳ, cùng nhau cản đường kêu oan.
Mấy oanh yến khác bắt đầu khóc lóc kêu than, đồng loạt hưởng ứng tiếng kêu oan của các kỹ nữ, tất cả đều xoay người quỳ hướng về phía Hạo Vân Thắng, tiếng khóc cao thấp nối tiếp nhau vang lên ở đầu đường.
Đám đàn ông quỳ ở bên kia thì len lén quan sát, ngược lại rất an tĩnh. Thậm chí có người còn trao đổi ánh mắt lẫn nhau, chuẩn bị xem náo nhiệt.
Nhìn một đám người quỳ ở trước mắt, ánh mắt lạnh lùng của Hạo Vân Thắng liếc ra xung quanh, phẫn nộ quát: "Mua bán hợp pháp, ai cho các ngươi quyền làm xằng làm bậy, trong mắt có còn vương pháp hay không? Bảo Hô Diên Vô Hận tới gặp bổn vương!"
Ở đây lời vừa dứt, từng cung tiễn thủ đột nhiên nhảy ra từ cửa sổ ở hai bên đường.
Tiếng vang vèo vèo của cung tên đột ngột vang lên, mưa tên chợt tấn công tới.
Hạo Vân Thắng sợ hết hồn, pháp sư hộ tống ở hai bên lách một cái tiến lên phía trên, làm phép bảo vệ hắn ta.
Nhưng mà những mũi tên kia chỉ hướng về phía Hạo Vân Thắng, mà không hề bắn vào hắn ta, ngược lại người đang quỳ ở trước mặt Hạo Vân Thắng bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết.
"A..."
Mười mấy kỹ nữ vừa rồi còn chạy đến khóc kể lể kêu oan giờ đã ngã xuống trong tiếng kêu thảm thiết, người nào cũng bị bắn thành con nhím, nháy mắt ngã xuống trong vũng máu.
Một trận cung vang lên, sau những tiếng kêu gào ầm ĩ, hiện trường rơi vào một mảnh tĩnh mịch, đám oanh yến vừa rồi còn chạy theo khóc lóc phụ hoạ giờ đều run rẩy, có chút cảm giác bị doạ cho hồn bay phách tán, không ai dám kêu ca gì nữa.
Đám đàn ông đang quỳ ở một bên sợ đến đầu óc co rút lại, sắc mặt ai cũng khó coi, cũng có cảm giác sợ mất vía, không còn tâm trạng để xem náo nhiệt nữa, bắt đầu lo lắng quân Kiêu Kỵ liệu có đại khai sát giới hay không.
Hạo Vân Thắng thật sự bị dọa sợ, chỉ trong nháy mắt vừa rồi, thậm chí hắn ta còn nghĩ có người đã nhân cơ hội diệt gọn mình.
Trong lối đi của con hẻm ánh lửa ở trước mặt, không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện một bóng người, Hạo Vân Thắng còn tưởng rằng mình bị ảo giác hoa mắt, đợi đến khi người kia dần dần qua đây, sau khi thấy rõ là ai, con ngươi chợt co lại.
Tra Hổ đột nhiên hiện thân đi tới, dừng bước cách đám thi thể trên mặt đất, liếc qua cái chân gãy kia của hắn ta: "Đường đường là tôn sư Vương gia, lại hiện thần thành một tay đứng đầu lầu xanh ở trước mặt mọi người, vừa khó coi, lại hoang đường!"
Hạo Vân Thắng phất tay áo chỉ tay, cả giận nói: "Ở trong kinh thành hỗn xược với đại quân, các ngươi muốn tạo phản sao?"
Tra Hổ: "Đừng có đổ thừa lung tung, điều động đại quân đương nhiên có nguyên nhân, Vương gia không có quyền nhúng tay vào quân vụ, tự tiện quấy nhiễu quân vụ là tội chết, xin hãy mau rời đi."
Hạo Vân Thắng: "Bảo Hô Diên Vô Hận tới gặp bổn vương!"
Hai tay Tra Hổ ôm bụng từ từ nói: "Vương gia, Thượng tướng quân có lệnh, kẻ nào cả gan cản trở quân vụ, giết!" Trong lúc nói chuyện ánh mắt lạnh lẽo lướt qua hai tên pháp sư hộ tống ở hai bên, lông mày dần nhướn lên.
Lời này vừa nói ra, cung tiễn thủ ở cửa sổ tầng lầu hai bên đường lại cho tên vào cung, binh khí trái phải đều chuyển hướng nhắm vào Hạo Vân Thắng.
Pháp sư hộ tống của Hạo Vân Thắng và Tra Hổ nhìn nhau một hồi, dường như có chút chột dạ, nói mấy câu bên tai Hạo Vân Thắng.