Ở phía khác của khu rừng, hơn hai mươi người đã lao xuống triền núi, có mấy người lập tức bắn thêm vào tu sĩ bị chém đôi, nửa người trên còn nhúc nhích kia, vèo vèo mấy tên ghim đầu tu sĩ đó xuống đất.
Những người còn lại ra dấu tay với nhau, nhanh chóng tra xét hiện trường, gần như đều trao đổi bằng dấu tay, rất ít khi nói chuyện, phát hiện kẻ nào còn khả năng động dậy lập tức bắn vào đầu kẻ đó, không lưu tình chút nào.
Sau khi xác nhận không còn người sống, họ nhanh chóng xử lý chiến trường, tiến hành nhổ tên ở hiện trường, tên đã dùng phải cố gắng mang hết toàn bộ đi, không để dấu vết tác chiến đặc thù của bọn họ lại hiện trường.
Mà ở đầu vào và đầu ra của đoạn đường núi này có người trông chừng, đề phòng có người đi qua.
Viên Cương chạy vào rừng, nhanh chóng đuổi theo đám Viên Phong.
Bọn họ làm mất dấu người kia, đối phương bay trên tán cây, bọn họ truy kích trong rừng gặp phải hoàn cảnh xấu, không theo kịp.
Viên Cương chạy tới, hai bên không dùng ngôn ngữ trao đổi, Viên Phong ra dấu tay, chỉ về phương hướng kẻ địch bỏ trốn.
Viên Cương vèo một cái chạy qua bọn họ, nhanh như gió, đuổi theo phương hướng kẻ địch chạy trốn.
Viên Phong giơ tay, ngăn đám người đang truy kích lại, vỗ vỗ cung nỏ trong tay, chỉ về phía đường quay lại. Một đám đội viên khoác thảm cỏ không thấy rõ mặt trông như người rừng lập tức quay đầu lại nhặt mũi tên đã bắn ra, cố gắng xóa sạch dấu vết mình để lại…
Tu sĩ lao ra khỏi rừng, dừng ở thảo nguyên quay đầu nhìn lại, thấy không có người đuổi theo nữa, chắc là đám thích khách chạy dưới đất kia không thể đuổi theo mình được, chậm chạp chống kiếm lên mặt đất, há miệng thở hổn hển, nhìn thấy trên người mình dính đầy máu.
Cũng không phải bị thương trong lúc đuổi giết, mấy mũi tên kia vẫn chưa tổn thương được đến hắn, mà là vụ nổ đột ngột không có dấu hiệu báo trước kia khiến hắn bị thương nặng, lúc đó quá bất ngờ, hắn gần như không kịp thi pháp chống đỡ, cứng rắn dùng máu thịt chống lại vụ nổ bạo tạc dữ dội kia mà còn sống đã coi như may mắn lắm rồi.
Hai tai đến bây giờ vẫn còn ong ong.
Một mắt mơ hồ, không nhìn rõ mọi thứ, vươn tay lên sờ con mắt kia, phát hiện trong mắt có vật lạ, nhịn đau rút ra, ngay cả nhãn cầu trong hốc mắt cũng bị rút ra, nhìn qua, là một cái đinh.
Hắn có thể cảm nhận được, đột kích không phải là tu sĩ gì cả, trong lòng bi ai không thể hình dung, vậy mà mình lại gục trong tay một đám phàm phu tục tử.
Hắn ném cái đinh đi, tay đặt trên nhãn cầu lòi ra ngoài hốc mắt, lại chịu đựng đau đớn giật con mắt đã hỏng kia xuống ném đi.
Sau đó ưỡn ngực thi pháp, trên người phốc phốc tiếng máu bắn ra, mấy chục vật lạ trong vụ nổ găm vào cơ thể bị hắn mạnh mẽ thi pháp bức ra, bắn lên trên cỏ.
Hắn vừa mới thi pháp che lại miệng vết thương to nhỏ trên người, phía sau đã vang lên tiếng động lạ, hắn nhìn lại, chỉ thấy một tên đàn ông cao lớn mặt trát bùn, trên tay cầm Trảm Mã Đao chạy khỏi khu rừng, vác đao chạy nhanh về phía hắn.
Hắn vừa sợ vừa giận, sợ là thân mình bị thương nặng, giận là đám phàm phu tục tử kia dám một mình đuổi giết tu sĩ là hắn.
Một người thì hắn không sợ, hắn chỉ sợ đám người lợi dụng nỏ mạnh đặc thù kia lại đuổi theo, thân thể hắn bị thương nặng, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lúc này không thể kéo dài, không nói hai lời, lắc mình đứng dậy, lao sâu vào trong thảo nguyên.
Người tới không phải ai khác, chính là Viên Cương, thấy đối phương chạy, lập tức dùng tốc độ cao nhất điên cuồng chạy, cây cỏ trên mặt đất bị gạt sang hai bên, mặc hắn ta tàn phá.
Trên thảo nguyên bằng phẳng này không có trở ngại gì, tốc độ chạy càng cuồng dã.
Tu sĩ ở phía trước bay lên rơi xuống lại bay lên, Viên Cương đuổi theo sau, đề đao điên cuồng truy đuổi.
Cảm giác kia như cóc đòi ăn thịt thiên nga, đuổi theo không bỏ, hoặc như một con báo săn điên cuồng rong ruổi trên thảo nguyên, đuổi theo một con chim sợ cành cong.
Tu sĩ thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn một cái, càng nhìn tâm càng hoảng, hắn muốn hỏi một câu, kẻ này có phải là người không thế?
Cho tới giờ, hắn chưa từng thấy người nào chỉ dựa vào hai châm mà chạy nhanh như vậy, cũng không biết hôm nay mình gặp xui xẻo thế nào, vậy mà gặp phải mấy chục tên người phàm dám khai chiến với tu sĩ, lại còn chủ động tấn công, bây giờ còn bị một kẻ điên kỳ quái như vậy đuổi theo không bỏ.
Vấn đề quan trọng nhất là, chẳng những hắn bị trọng thương, trên người còn có nhiều miệng vết thương cần thi pháp áp chế như vậy, hắn không có khả năng điểm quá nhiều huyệt vị ảnh hưởng tới thi triển pháp lực, đồng thời lại kéo theo thân thể trọng thương thi pháp phi hành, pháp lực tiêu hao nhanh chóng.
Một chạy một đuổi, khoảng thời gian bay lên hạ xuống của người chạy trốn càng ngày càng ngắn, tốc độ của người đuổi theo không bỏ vẫn chưa từng chậm lại.
Tu sĩ chỉ mong có thể trốn thoát đang lo lắng đề phòng, chưa bao giờ hắn gặp người phàm nào như vậy, có thể chạy với tốc độ nhanh như thế không giảm không nói, dường như còn vĩnh viễn không biết mệt mỏi, thể lực này còn là người sao?
Hai người giằng co một lát, thân thể của tu sĩ thật sự không thể chịu được, thấy Viên Cương vẫn luôn một mình đuổi theo, không thấy những người khác ở phía xa, ngay lúc rơi xuống đất đột nhiên xoay người, quay lại đánh về phía Viên Cương đang đuổi theo.
Một kẻ chạy nhanh tới, một cái phi nhanh lại, hai người lập tức va chạm thẳng mặt.
Tu sĩ lăng không xuất kiếm, bổ ra một đường kiếm khí sắc bén.
Viên Cương đột nhiên nhún người nhảy lên, động tác nhanh chóng, lướt qua kiếm khí sắc bẹn nọ, lực nhảy kinh người, nhảy một cái lên cao ba trượng, hai tay vác đao bổ mạnh về phía đối phương.
Ầm! Mặt đất bị kiếm khí rạch một đường, cỏ cây bùn đất bay tán loạn,
Hai người trên không trung lập tức va chạm nhau.
Không ngờ đối phương có thể nhảy cao đến vậy, tu sĩ hoảng sợ, vội vàng vung kiếm ngăn thanh đao đang phá gió gầm gừ bổ tới nọ.
Keng! Chấn vang.
Một lực mạnh kinh khủng truyền từ thân kiếm tới, khí lực này đúng là mạnh đến kinh người, phải biết hắn chính là tu sĩ Kim Đan, tuy hiện tại hắn đang bị trọng thương, nhưng một đao đánh bay kiếm trong tay mình vẫn dọa hắn hồn bay phách tán, không biết mình gặp phải quái thai dạng gì, lần đầu tiên thấy người phàm mạnh như vậy, đây vẫn còn là người thường sao?
Kiếm trong tay bay mất, cánh tay run lên, miệng vết thương trên người không áp chế được, nhất thời đổ máu, người cũng run rẩy ngã xuống mặt đất.
Đao trong tay Viên Cương cũng không tốt hơn bao nhiêu, Trảm Mã Đao bị kiếm của đối phương chặt đứt, chất lượng của thanh Trảm Mã Đao này rõ ràng kém xa thanh kiếm trong tay tu sĩ.
Tu sĩ bị đánh ngã xuống, nhẹ nhàng bay bay rơi xuống đất.
Viên Cương bị đánh văng, ngược lại chạm đất trước, hai chân vừa rơi xuống đất, quay cuồng một lát, hai chân giẫm xuống, lại điên cuồng nhào về hướng đối phương rơi xuống.
Tu sĩ bay xuống, mũi có vết máu chảy ra, người còn chưa rơi xuống đất, thấy Viên Cương lại liều chết xông tới, hai tay mở ra, dung toàn hộ tu vi cả người, song chưởng đánh ra hai khối khí cầu vô hình, giáp công trái phải, điên cuồng bay về phía Viên Cương nổ tung.
Cả người Viên Cương bị đánh bay xuống đất, hai tay giao nhau bảo vệ đầu, cả người như bị pháo bắn, lấy máu thịt cứng rắn chống đỡ quả cầu vô hình từ không khí.
Oành! Oành!
Hai quả cầu không khí kia nổ tung, quần áo trên người Viên Cương rách tung tóe bay tán loạn, lộ ra thân thể đỏ au khỏe mạnh, dây lưng cũng banh mở.
Luồng khí đánh tới nhổ tận gốc đám cỏ trong phạm vi mấy trượng xung quanh, mặt đất như gợn sóng lan ra bốn phía.
Thế xông tới chậm lại, Viên Cương rơi xuống đất lại nhảy lên.
Cảnh tượng trước mắt cũng dọa tim gan tu sĩ run lên, quái vật nào vậy? Không né không tránh, lấy máu thịt ra cứng rắn nghênh đỡ một kích mà mình dung hết toàn lực tu vi đánh ra?
Hắn biết trước mắt tu vi của mình bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng dùng da thịt đỡ một kích của hắn cũng khoa trương quá rồi đi, thân thể của quái thai này mạnh tới cỡ nào chứ?