Đạo Quân

Chương 556




Phủ Thứ sử châu Bắc, trong thư phòng, Thiệu Bình Ba đứng trước bản đồ, mắt nhìn chăm chú lên châm bạc trên bản đồ, sắc mặt dị thường nghiêm túc.

Thiệu Tam Tỉnh lặng lẽ đứng bên cạnh, thỉnh thoảng liếc trộm một cái.

Thiệu Bình Ba quay đầu nhìn, trầm giọng nói: "Vị trí đánh dấu bằng châm bạc đáng ra đã phải đến cửa biển từ ngày hôm qua, vì sao người tiếp ứng còn chưa truyền tin về? Bao nhiêu thuyền tiến vào một cửa biển nhỏ như vậy, cũng không đến mức không nhìn thấy gì chứ?"

Thiệu Tam Tỉnh cúi đầu, có những việc ông ta không dám nói ra!

Thiệu Bình Ba nhận ra điều bất ổn, chậm rãi xoay người lại, từ từ tới trước mặt ông ta, nhìn vào vẻ mặt ông ta, gằn từng chữ:

"Có phải ông có chuyện gì gạt ta hay không?"

Thiệu Tam Tỉnh gian nan ngẩng đầu lên, do dự một lúc lâu mới nói: "Đại công tử, đã nhận được tin, thuyền… thuyền không thấy đâu, người ở cửa biển báo không nhìn thấy."

Thiệu Bình Ba trợn mắt, giơ tay chỉ vị trí châm bạc: "Chuyện đó là sao? Đội tàu phát tin tới nói rõ đã tới cửa biển, làm sao lại không phát hiện?"

Thiệu Tam Tỉnh dường như không biết trả lời như thế nào.

Thiệu Bình Ba đột nhiên vươn tay, tóm lấy vạt áo của ông ta, nghiến răng nghiến lơi nói:

"Ngươi hẳn phải biết việc này lớn thế nào, ngươi già hồ đồ rồi sao? Chuyện như vậy cũng dám nói hàm hồ với ta?"

Thiệu Tam Tỉnh khó nhọc nói: "Đại công tử, thực sự không phát hiện bóng dáng đội tàu tại cửa biển."

"Vậy ngươi còn ở đây làm gì? Còn không mau đi xác nhận tình huống?" Thiệu Bình Ba tức giận, đẩy ông ta ra, khiến ông ta lảo đảo suýt ngã xuống đất, sau đó chỉ vào đối phương: "Đồng thời liên lạc với Chiếu Tả, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Thiệu Tam Tỉnh lại không có ý cất bước, tỏ vẻ khổ sở nói: "Đại công tử, cơ sở ngầm bên quận Thanh Sơn truyền tin tới, Ngưu Hữu Đạo trở về quận Thanh Sơn."

Thiệu Bình Ba ngẩn ra, chợt cả giận nói: "Ngươi theo ta nhiều năm như vậy vẫn không phân rõ nặng nhẹ vấn đề hay sao? Chiến mã! Chiến mã! Chiến mã! Trước tiên cứ mặc kệ hắn đã, làm rõ chuyện chiến mã trước!"

Thiệu Tam Tỉnh nuốt một ngụm nước bọt, vẫn khó nhọc nói: "Thám tử bên quận Thanh Sơn nói, Ngưu Hữu Đạo mang vể một đội tàu khổng lồ, có đến bốn, năm trăm chiếc thuyền. Hắn mang về khoảng ba vạn thớt chiến mã, thật sự có phần ăn khớp với tình huống thuyền của chúng ta…"

Nói xong lời cuối cùng, giọng ông ta thật sự nặng nề.

Ông ta đã nhận được tin này từ lâu, nhưng ông ta không ngốc, nếu không đã chẳng được Thiệu Bình Ba giữ bên người lâu như vậy. Kết hợp với tin tức ở cửa biển, ông ta đã hiểu rõ chuyện gì.

Chính là vì hiểu rõ, ông ta mới không dám báo cáo lên, sợ vị này không chịu được đả kích.

"Ngươi… ngươi…"

Thiệu Bình Ba càng trợn to mắt hơn, sắc mặt trắng bệch, tay giơ lên, run run chỉ ông ta, giọng run rẩy: "Ngươi… ngươi nói gì? Ngươi lặp lại lần nữa!"

Thiệu Tam Tỉnh cúi đầu. Ông ta biết y đã nghe rõ. Với sự thông minh của đại công tử, sao y lại không nghe ra ý trong đó.

Thiệu Bình Ba nuốt nước bọt, từ từ xoay người, lại chỉ bản đồ, chỉ nước Tề, ngực phập phồng kịch liệt, nhịn một hồi lâu mới bùng nổ tiếng kêu bi phẫn: "Tô Chiếu! Rốt cuộc ngươi giấu diếm ta cái gì?"

Lại chỉ Thiệu Tam Tỉnh: "Các ngươi… các ngươi tốt lắm, đều giấu ta!"

Thiệu Tam Tỉnh nhăn mặt: "Đại công tử, thân thể của ngài, không nên sốt ruột phát hòa. Ngài ngàn vạn lần đừng gấp!"

"Ngưu tặc! Thiệu mỗ không đội trời chung với ngươi! A…"

Thiệu Bình Ba đột nhiên che ngực, hét thảm một tiếng, cổ ngay đơ, đầu hất ra sau, ngã xuống đất.

Chờ Thiệu Tam Tỉnh nghe tiếng, ngẩng đầu lên bước tới thì đã chậm.

Thiệu Bình Ba đã ngã cắm đầu xuống đất.

"Đại công tử!" Thiệu Tam Tỉnh kinh ngạc thốt lên, vội vàng quỳ xuống, đỡ Thiệu Bình Ba vào ngực.

Thân thể Thiệu Bình Ba căng ra, hai tay nắm chặt, nhắm mắt ho khùng khục, ho đến mức bắn ra từng ngụm máu đỏ tươi, sắc mặt trắng như sợi chỉ.

Thiệu Tam Tỉnh lập tức ngẩng đầu la lên: "Người đâu! Người đâu! Người đâu mau tới đây…"

Mấy người từ bên ngoài cấp tốc chạy vào, là tu sĩ núi Đại Thiện. Cảnh tượng Thiệu Bình Ba nôn ra máu khiến mấy người giật nảy cả mình.

Thân là hộ vệ của Thiệu Bình Ba, nếu thật sự để Thiệu Bình Ba xảy ra chuyện, không ai trốn tránh được trách nhiệm. Mỗi người luống cuống tay chân, gấp rút thi pháp cứu giúp Thiệu Bình Ba.

Vị này vừa xảy ra chuyện, toàn bộ cao tầng của phủ Thứ sử đều bị kinh động.

Thiệu Đăng Vân đến, Chung Dương Húc của Đại Thiện sơn phụ trách tọa trấn phủ Thứ sử tới, Thiệu Liễu Nhi cũng tới.

Chung Dương Húc ngồi bên giường cẩn thận kiểm tra cho Thiệu Bình Ba rồi từ từ đứng dậy, nói với Thiệu Đăng Vân: "Thiệu huynh, đại công tử giận dữ đã bị khí huyết công tâm, nếu không có tu sĩ trợ giúp đúng lúc, hơi thở không thông, e rằng đã ra đi."

Thiệu Tam Tỉnh gạt lệ. Ông ta biết không thể nói, nhưng việc có thể giấu được một lúc lại không giấu được lâu dài. Không che giấu nổi, ngày nào đại công tử cũng quan tâm đến tiến độ của đội tàu.

Thiệu Đăng Vân đã đầu tóc hoa râm hỏi: "Tình huống bây giờ ra sao?"

Chung Dương Húc: "Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là tâm mạch hao tổn nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng!"

Thiệu Đăng Vân hỏi: "Vậy bao giờ thì có thể tỉnh lại?"

Chung Dương Húc nhìn Thiệu Bình Ba đang hôn mê vẫn nắm chặt hai tay:

"Thân thể ốm đâu có thể chữa, tâm bệnh lại khiến người ta bó tay. Bây giờ công tử như đang chìm trong ác mộng, lúc nào tỉnh lại phải xem giấc mộng kéo dài đến bao giờ."

Ông ta quay đầu nhìn Thiệu Thiệu Tam Tỉnh, híp mắt hỏi:

"Ngươi thành thật khai báo, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mà đại công tử tức giận như vậy?"

Thiệu Tam Tỉnh lau lệ, nói:

"Nhận được tin từ quận Thanh Sơn, Ngưu Hữu Đạo từ nước Tề trở về, mang theo rất nhiều chiến mã, nên… nên…"

Ông ta lắp bắp, không dám nói chuyện ngầm lừa gạt Đại Thiện sơn để chiếm chiến mã từ bên nước Tề.

"Ha ha!"

Chung Dương Húc nghe được lập tức cười gằn, quay đầu nhìn Thiệu Bình Ba hôn mê, cảm khái nói:

"Đại công tử à đại công tử, ngài không chịu được chuyện Ngưu Hữu Đạo giỏi hơn ngài, chỉ vì chút chuyện như vậy đã làm cho bản thân giận đến mức này, sao phải tự làm khổ mình? Lòng dạ của ngài thật quá hẹp hòi. Ngài bảo lão phu phải nói gì với ngài mới được đây? Ai!"

Ông tay phẩy tay áo, quay lưng lại, lắc đầu, mặt bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng.

Thiệu Đăng Vân nghiêng đầu nhìn theo, sau đó lại nhìn đứa con trai nhỏ đang nằm trên giường. Đối với đứa con trai này, ông ta thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhưng có điều ông ta không thể phủ nhận, năng lực của đứa con trai này mạnh hơn ông ta nhiều lắm. Châu Bắc bây giờ thay đổi thế nào, ông ta tự nhận bản thân mình không có năng lực làm được như thế.

Không nói gì nữa, Thiệu Đăng Vân xoay người rời đi. Thiệu Tam Tỉnh đi theo đưa tiễn.

Đứng ở phía khác, Thiệu Liễu Nhi yên tĩnh, nhìn người đại ca khiến nàng yêu hận đan xen trở thành như vậy, trong lòng nàng có đủ loại cảm giác khó tả.

Từ nhỏ, người đại ca che chở nàng ra sao, nàng vẫn biết. Nhưng người đại ca này tuyệt tình, làm nàng tổn thương, nàng cũng tận mắt chứng kiến.

Hiện giờ nàng đã rất hiếm khi gặp đại ca, vừa gặp y lại làm nàng nhớ lại chuyện Đàm Diệu.

Lần này vẫn khiến nàng nhớ đến Đàm Diệu, ánh mắt mê man, không biết Đàm Diệu hiện đã trốn đi đâu, cũng không biết Đàm Diệu đang ở nơi nào, sống có tốt không?

"Lão gia đi thong thả." Ngoài phòng, Thiệu Tam Tỉnh chắp tay đưa tiễn.

Thiệu Đăng Vân quay lưng nhàn nhạt nói: "Đi theo ta một lúc."

"Vâng!" Thiệu Tam Tỉnh đáp, đi theo.

Tới một nơi trống trải và yên tĩnh, Thiệu Đăng Vân dừng bước xoay người, nhìn Thiệu Tam Tỉnh, ánh mắt khiến khắp người Thiệu Tam Tỉnh không dễ chịu.

"Nói đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì." Thiệu Đăng Vân hỏi.

Thiệu Tam Tỉnh sửng sốt, giả bộ hồ đồ nói: "Lão gia nói chuyện gì?"

Thiệu Đăng Vân: "Trước mặt Chung Dương Húc, ngươi không nói thật."

Thiệu Tam Tỉnh vội đáp: "Lão nô nói câu nào cũng là thật."

Thiệu Đăng Vân nghiêng người về phía trước, mặt suýt nữa dán vào mặt Thiệu Tam Tỉnh: "Ngươi thật sự cho rằng ta đi dưỡng lão rồi đúng không? Tin tức bên quận Thanh Sơn không phải đến hôm nay mới tới."