Đạo Quân

Chương 544




Mười ngày? Đây là chắc chắn trong vòng mười ngày, Ngưu Hữu Đạo không thể đưa chiến mã về được, cho dù Ngưu Hữu Đạo có thể trở về, cũng sẽ về tay không, cho nên trước tiên cứ khống chế đám Viên Phương trong tay rồi tính sau.

Người ta lý lớn lý nhỏ đều chiếm, ngươi có thể nói người ta nói sai sao? Chuyện chiến mã thực sự không thể kéo dài thêm được nữa. Người ta cũng đã nói rồi, nếu bên các ngươi không làm được, bọn hắn sẽ phá đệ tử chạy đến Tề Quốc chuyến nữa, người ta cũng cho ngươi đủ thời gian liên hệ, người ta chỉ cần Ngưu Hữu Đạo cho một lời giải thích thôi, có lời giải thích rồi sẽ lập tức thả người, như vậy quá đáng lắm sao?

Người ta suy nghĩ vì đại cục, chẳng ai có thể nói được gì cả. Nắm đấm của người ta cứng thì vốn nói gì cũng có lý cả!

Trịnh Cửu Tiêu trầm giọng nói: “Vì kế hoạch hôm nay, cứ liên hệ, liên hệ rồi liên hệ, hy vọng có thể nhanh chóng liên hệ với Ngưu Hữu Đạo, không được cũng phải thử xem thế nào!”

Phí Trường Lưu và Hạ Hoa đều lặng lẽ gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.

Thương Thục Thanh thử hỏi một câu: “Đạo gia sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Hạ Hoa cười khổ: “Quận chúa, việc này thật sự khó nói. Theo lý, hắn bảo người của Phù Phương Viên tới đây, chắc chắn là có dự mưu. Nhưng, nhiều người như vậy mà mấy tháng trời không hề có chút tăm hơi, chẳng ai biết được tình hình như thế nào.”

Thương Thục Thanh mặt mày sầu lo.

Hạ Hoa đỡ vai nàng, thở dài: “Quận chúa, gần đây người đã gầy đi rất nhiều! Không nên lo lắng quá, không thể không thừa nhận tên nhãi Ngưu Hữu Đạo kia cũng có chút bản lĩnh, sẽ không có chuyện gì đâu.”

An ủi thì an ủi, nhưng hiện thực sau đó ba phái phải đối mặt vẫn rất lạnh lẽo, Kim sí thả ra bay vòng vòng giữa không trung một lát rồi quay trở lại.

Thử đi thả lại, cứ lặp đi lặp lại như vậy nhưng vẫn không hề liên lạc được...

Trong phủ Quận thủ, Thương Triều Tông đang đi qua đi lại trong phòng, nói Thiên Ngọc môn quá mức ngang ngược càn rỡ.

Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăng là một thính giả yên lặng, sau khi nghe xong, nhàn nhạt đáp: “Vương gia chớ nóng, ai đều có lợi ích của người nấy, người ta cũng chẳng làm gì sai cả.”

Lam Như Đình vê râu nói: “Nói cho cùng, bên chúng ta vẫn còn thiếu một môn phái có thể khống chế được Thiên Ngọc môn. Có điều nói đi phải nói lại, giờ bên chúng ta cũng không thể nuôi nổi quá nhiều môn phái, nói chuyện cân bằng với bọn hắn vẫn còn sớm quá, giờ đang là lúc cần được Thiên Ngọc môn ủng hộ. Vương gia, vẫn nên nhẫn nại, đợi khi có lợi ích đầy đủ tự nhiên có thể phát triển được sức mạnh có thể cân bằng được.”

Thương Triều Tông đặt mông ngồi lại trên ghế.

Dựa vào lưng ghế, y ngửa mặt lên trời thở dài: “Đạo lý ta hiểu, nhưng nếu Ngưu Hữu Đạo trở về, ta chỉ trừng mắt nhìn người của hắn bị bắt đi mà mặc kệ, ta phải ăn nói với hắn như thế nào? Người ta dốc hết tâm huyết vì bản vương, ở ngoài liều mạng, còn ta ngay cả người của hắn cũng không giữ nổi, ta biết phải làm sao?”

Mông Sơn Minh lắc đầu: “Vương gia lo lắng nhiều rồi, Ngưu Hữu Đạo là một người lý trí, đương nhiên hắn hiểu, bản thân hắn gây ra lỗ hổng lớn như vậy khiến người ta chiếm được lý, vương gia bên này không cách nào ngăn cản, cũng không thể ngăn cản được. Vấn đề bây giờ là, bên Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu thật sự đã xảy ra chuyện thì giờ vương gia người có trở mặt với Thiên Ngọc môn thì có ý nghĩa gì? Nếu Ngưu Hữu Đạo thật sự không thể trở về được, vương gia người cũng chỉ có thể đứng bên phía Thiên Ngọc môn, chẳng lẽ còn có thể đứng chung với ba phái kia đối nghịch với Thiên Ngọc môn sao? Đầu tiên bản thân ba phái cũng không có dũng khí đó, nếu không cũng sẽ không trơ mắt nhìn người ta bắt người đi ngay dưới mí mắt mình!”

Thương Triều Tông: “Nếu Ngưu Hữu Đạo trở về thì sao?”

Mông Sơn Minh: “Lâu như vậy chẳng lẽ vương gia còn chưa nhìn ra sao? Xa không nói, chuyện xảy ra ở Tề quốc kia, Ngưu Hữu Đạo là loại lương thiện sao? Là kẻ ai cũng có thể dễ dàng đối phó sao? Ngay cả Tề hoàng Hạo Viên Đồ cũng chẳng thể làm gì được hắn, hắn sẽ sợ Thiên Ngọc môn sao? Thần quan sát đã lâu, Thiên Ngọc môn nhìn có vẻ cường đại nhưng thực sự lại không dám đối đầu với Ngưu Hữu Đạo, cho tới nay chưa hề làm được gì Ngưu Hữu Đạo, nếu không cần gì phải lén lút như vậy? Môn phái lớn như vậy vì sao không dám trực diện áp chế Ngưu Hữu Đạo? Chỉ với điểm này đã đủ nói rõ vấn đề, có lẽ bản thân Thiên Ngọc môn cũng không ý thức được, vẫn còn tự cho mình là đúng. Vương gia yên tâm, Ngưu Hữu Đạo không về thì thôi, nếu thật sự trở về, chuyện vật tay với Thiên Ngọc môn không cần vương gia ra mặt, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu.”

Lam Như Đình gật đầu: “Mông soái nói có lý!”

Thương Triều Tông trầm mặc, dần dần bình tĩnh lại...

Trên đình đài lầu bác bên ngoài, Bạch Diêu ôm kiếm đứng đó, nhìn về phía xa, trong lòng khá phức tạp.

Chuyện lúc trước, lão cũng ở bên nhìn cả quá trình, ở mức độ nào đó mà nói, bản thân lão cũng không thể không thừa nhận, thủ đoạn này của sư môn hơi hèn hạ, không quang minh.

Nhưng lão cũng hiểu, có một vài việc không có đúng sai, chẳng lẽ ba phái nghĩ mọi cách cắt thịt trên người Thiên Ngọc môn là đúng? Tầng quyết sách của Thiên Ngọc môn để bảo vệ lợi ích Thiên Ngọc môn là sai sao? Thực sự cầu thị mà nói, đệ tử Thiên Ngọc môn cần người như vậy để giữ gìn lợi ích của mọi người.

Có một vài việc, lão cũng chỉ có thể thở dài một hơi, tâm trạng hơi bực bội...

Hải âu kêu “chít chít”, biển rộng mặc cá bơi.

Ngưu Hữu Đạo quần áo bay phật phật đứng ở đầu thuyền chắp tay đón gió, nhìn những con cá đuổi theo hai bên thuyền thỉnh thoảng nhảy lên mặt nước, cảnh này đã từng có trong ấn tượng của hắn.

Quản Phương Nghi nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo chạy đến đâu theo tới đó.

Giờ liên lạc với bên ngoài của bà ta bị khống chế, lại bị kéo xuống nước đắc tội với Hiểu Nguyệt các, lỡ như Ngưu Hữu Đạo có ý định bảo chạy, bà ta biết tìm ai? Cho nên bà ta theo dõi rất sát.

Có điều bà ta cũng khá thảnh thơi, bày một cái ghế ra, hai chân bắt chéo, bưng một tác trà, vui vẻ ngồi trong gió biển, váy bay theo gió.

Ở Tề kinh bao nhiêu năm rồi, nhìn thấy cảnh này, tâm trạng cũng không tệ lắm.

Công Tôn Bố ra khỏi khoang tàu, nhanh chân đi đến, khẽ gật đầu với Quản Phương Nghi, Quản Phương Nghi liếc mắt hắn ta, khiến hắn ta cười khổ.

“Đạo gia, thuyền trưởng nói cùng lắm một ngày nữa là đến quận Thanh Sơn.” Công Tôn Bố bẩm báo.

Nhanh như vậy đã đến rồi? Đôi mắt sáng của Quản Phương Nghi chớp chớp, vô cùng mong chờ. Bà ta nhớ mang mang Lệnh Hồ Thu từng nói ở nơi đó tốt nhường nào.

Bà ta cũng từng hỏi Công Tôn Bố, Công Tôn Bố cũng nói, cái khác không tiện nói, riêng ăn, Sơn trang của Đạo gia mà là thiên hạ đệ nhị thì chẳng ai dám nhận đệ nhất.

“Một ngày...” Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, suy ngẫm về chênh lệch thời gian, đợi kim sí bên này quay về, cho dù có lộ chút tin tức, tin của các bên đối địch có liên quan truyền về thì cũng không thể phản ứng kịp.

“Truyền tin với đội tàu phía trước, lần lượt giảm tốc độ, đợi tập kết với thuyền phía sau.”

“Tuyền tin cho vương gia, Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn, còn cả người trong nhà, nói chiến mã đến rồi, bảo bọn họ đến nghênh đón, triệu tập trọng binh dọn dẹp hiện trường, triệu tập tu sĩ các phái cảnh giới!”

Hai mệnh lệnh liên tiếp được đưa ra để đề phòng tin tức truyền về có sai sót, còn phải đồng thời gửi tin cho vài nơi.

“Rõ!” Công Tôn Bố đáp rồi tiếp tục hỏi: “Tuyến tàu giả phía bắc có cần tiếp tục truyền tin không?”

“Truyền! Vì sao không truyền? Chờ chúng ta đến nơi hẵng dừng lại!” Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười quỷ quyệt, suy nghĩ trong phút chút lại nhớ đến Thiệu Bình Ba, khá đồng cảm với áp lực mà Thiệu Bình Ba sắp phải chịu!

“Rõ!” Công Tôn Bố gật đầu cười, thấy hắn không dặn dò thêm gì liền quay người đi chấp hành.

Quản Phương Nghi thảnh thơi uống trà, uể oải buông một câu: “Cuối cùng cũng sắp đến rồi, lắc lư cả ngày, rồi bay lên bay xuống, xương cốt của ta sắp gãy hết cả rồi.”