Tề kinh đang chìm trong bầu không khí vui mừng, đầu đường cuối ngõ đều giăng đèn kết hoa.
Quán đậu hũ cũng không ngoại lệ, đêm đã khuya nhưng vẫn còn bận rộn, chuẩn bị đậu hũ cho ngày mai. Ngày mai, bọn họ phải cung cấp miễn phí đậu hũ trong ba ngày. Số lượng cung cấp nhất định rất lớn. Người dân bình thường vốn ăn không nổi đoán chừng sẽ chen chúc đến.
“Ngày mai, sẽ có rất nhiều chỗ cung cấp thức ăn miễn phí. Theo ta được biết, trong cung cũng đang bận rộn làm bánh mì để chuẩn bị phát miễn phí vào ngày mai. Còn nữa, Ngọc vương phủ cũng sẽ giăng lều phát thức ăn miễn phí. Rất nhiều nhà quyền quý đều hưởng ứng hoạt động này. Chỉ cần chịu khó mất mặt chút, toàn bộ bách tính trong kinh thành sẽ được ăn chùa trong mấy ngày này.”
Cao chưởng quỹ vừa rót rượu cho Viên Cương vừa nói.
Hôm nay hắn ta không về nhà, chuẩn bị ở lại đây mấy ngày. Mấy ngày tới nhất định sẽ rất bận. Hai người vừa nói đến chuyện phát miễn phí đậu hũ, vừa nhìn người làm bận rộn trong hậu viện.
Viên Cương nói: “Tăng số lượng lên nhiều một chút đi.”
Cao chưởng quỹ than thở: “Đông gia, ta hiểu ý tốt của ngài. Nhưng ta sợ tốt quá sẽ sinh ra phản tác dụng. Ngài nghĩ xem, người có thể chạy đến ăn chùa như thế này, phần lớn đều là người quá cực khổ. Có người ăn không hết cũng sẽ lấy để dành, ước chi mình được nhận thêm nhiều một chút, về sau sẽ ăn dần dần. Ngày mai, quan phủ sẽ rất bận, không cắt cử người trông coi đậu hũ cho chúng ta. Chúng ta cũng không biết được người nào đã nhận rồi người nào chưa nhận. Kinh thành có nhiều người như vậy, có thể biết mặt được hết sao?”
“Đông gia, đậu hũ của chúng ta không thể so với mấy loại bánh bột ngô được. Chúng không thể để lâu, rất dễ bị biến chất, cho nên không thể mở rộng cung ứng, nhất định phải khống chế số lượng. Nếu không, để mọi người ăn đau bụng, sẽ lớn chuyện trong ngày đại hỉ. Người ta không nhận ý tốt của chúng ta thì không nói, chiêu bài quán đậu hũ của chúng ta cũng bị đập luôn.”
“Đông gia, ta xin nói một câu không dễ nghe, thế cục bây giờ đã thay đổi. Trước kia, Thượng tướng quân duy trì trung lập, tất cả mọi người đều muốn lôi kéo Thượng tướng quân, tối thiểu thì không ai muốn đắc tội ngài ấy. Nể mặt phủ tướng quân, ai cũng không dám đụng vào chúng ta. Nhưng sau này thì khác rồi. Có một số người đang lo không nắm được thóp của chúng ta, việc nhỏ cũng có thể biến thành chuyện lớn. Ngài nói, lúc đó bên trên sẽ theo nếp mà xử lý hay là vẫn làm trái pháp luật? Chỉ sợ, ngay cả Tam thiếu gia về sau cũng phải thu liễm lại mấy phần ở kinh thành. Bên phía phủ tướng quân cũng đã căn dặn chúng ta phải cẩn thận.”
Viên Cương suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu: “Cao chưởng quỹ nói rất có lý, cứ theo lời ngươi nói mà làm. Đúng rồi, ngươi đã lo xong việc bao quán rượu ngày mai chưa?”
Cao chưởng quỹ cười nói: “Đều đã làm xong, Đông gia không cần lo lắng, cứ việc đến phủ tướng quân uống rượu mừng, bên này đã có ta trông chừng rồi.”
Viên Cương bình tĩnh nói: “Ta không tham gia tiệc rượu mừng ở phủ tướng quân đâu, ở lại đây bồi mọi người còn hay hơn.”
Cao chưởng quỹ vội nói: “Rượu mừng đó cũng không phải ai cũng có tư cách uống được đâu. Người có thể đến đều là người có thân phận và địa vị. Có rất nhiều phú gia trong kinh thành này muốn tham gia cũng không được, chỉ có thể đứng nhìn. Những người có thể tham dự không giàu thì quý. Cơ hội lộ mặt này không phải ai muốn cũng được. Mấy vị công tử nhà Tướng quân đều quan hệ tốt với Đông gia, xưng huynh gọi đệ. Đông gia đến đó, để mọi người nhìn thấy, về sau ai cũng phải nể mặt Đông gia ở kinh thành này. Tra quản gia đã chính miệng bàn giao ta phải gọi ngài đến đó uống rượu mừng. Mặt mũi này, tâm ý này, Đông gia ngài không thể không lĩnh tình.”
Viên Cương nói: “Chính bởi vì người đến đó không phú thì quý, mới không phải là chỗ mà ta nên đến. Ta ở đây giúp Tam thiếu gia chiêu đãi người bên dưới cũng như vậy thôi.”
Hắn ta yêu cầu bao quán rượu cũng chính là vì không muốn đi uống rượu mừng, sợ bị đám người Hạo Thanh Thanh bên kia nhận ra.
Cao chưởng quỹ chỉ hỏi một câu: “Với giao tình giữa tam thiếu gia và ngài, trong ngày đại hôn của ngài ấy, ngài không muốn đi sao? Về tình về lý, đúng là không thể nào nói nổi.”
Viên Cương im lặng, sau đó hỏi lại: “Bên kia chỉ đích danh Nguyên Đại Hồ và Cốc Hữu Niên đi với ta đến uống rượu mừng rốt cuộc là có ý gì?”
Cao chưởng quỹ cười khổ: “Đông gia, ngài có hỏi bao nhiêu lần nữa ta cũng không biết. Ta cảm thấy rất khó hiểu về chuyện này, nhưng đây là việc đích thân Tra quản gia đã nói...”
Bạch Vân gian, nửa đêm, cánh cửa đóng mở không phân biệt ngày đêm đột nhiên “ông” một tiếng đóng lại.
Đại hôn của Trưởng công chúa, tất cả những nơi kinh doanh trong kinh thành đều phải đóng cửa ngừng buôn bán trong ba ngày.
Đứng trên lầu các, Tô Chiếu và Tần Miên nhìn những ngọn đèn đang được dập tắt bên trong thính đường, nhìn các cô nương lần lượt rời đi, chỉ còn lại một số người quét dọn.
Hai người cũng quay người biến mất khỏi chỗ sâu hành lang. Khi đến hậu viện, Tô Chiếu ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, chợt hỏi: “Ngươi nói đã phái người đuổi theo Kim Sí đến quận Thanh Sơn, có tìm được Ngưu Hữu Đạo ở đâu chưa?”
Tần Miên cười khổ: “Liên quan đến công vụ và quân vụ quận Thanh Sơn, không biết có bao nhiêu Kim Sí bay đến, cũng chẳng ai biết cái nào là liên quan đến Ngưu Hữu Đạo. Muốn điều tra, ít nhất phải phái ra phi cầm cỡ lớn mới được. Nhưng kiểu giống trống khua chiêng như vậy, muốn không bị phát hiện cũng khó, có thể làm được gì chứ. Hơn nữa, nói không chừng Ngưu Hữu Đạo đã về đến quận Thanh Sơn.”
Tô Chiếu cũng muốn có suy nghĩ này. Cứ như vậy mà để Ngưu Hữu Đạo trốn thoát dưới mắt, nàng ta nuốt không trôi cục tức.
“Đông gia, dù sao mấy ngày tới cũng thanh tịnh, có cần ta phái người gọi An Thái Bình đến ở với ngài không?” Tần Miên trêu ghẹo một câu.
Mặt Tô Chiếu hơi nóng lên, liếc nhìn bà ta một cái.
Ngày kế tiếp, phủ Hô Diên Thượng tướng quân rất náo nhiệt. Trưởng công chúa được gả vào Hô Diên gia, không náo nhiệt, không phô trương mới là lạ.
Viên Cương cùng với hai người cụt tay cụt chân cũng không xuất hiện. Cho đến khi đèn hoa treo lên, tiệc cưới bắt đầu, ba người mới tìm một nơi vắng người ngồi xuống. truyện xuyên nhanh
Viên Cương không muốn ngồi cùng một chỗ với đám người không phú thì quý kia. Theo yêu cầu của hắn ta, Hô Diên gia dường như cũng hiểu, sắp xếp cho hắn ta một vị trí tương đối vắng người.
Nguyên Đại Hồ và Cốc Hữu Niên cụt tay cụt chân cũng có suy nghĩ như vậy. Bọn họ thật sự cảm thấy nơi này không phải là nơi bọn họ nên đến, trốn ở một góc vẫn tốt hơn.
Khi mọi người lần lượt kéo đến, cả ba nhìn thấy những người này đều mặc chiến giáp, bọn họ biết đến uống rượu mừng trong nội viện này đều là quân quan của quân Kiêu Kỵ.
Ba người Viên Cương không mặc chiến giáp, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
“Người mặt đỏ chót và hai lão đầu cụt tay cụt chân là ai vậy?”
“Người mặt đỏ trước kia không bị đỏ, là ông chủ của quán đậu hũ. Còn hai người bị cụt tay cụt chân chính là người canh cửa, quét rác của quán đậu hũ.”
“Chuyện gì vậy nhỉ? Tại sao ngay cả người canh cửa, quét rác trước quán đậu hũ cũng chạy đến đây?”
“Này, ngươi quản nhiều như vậy làm gì. Nếu có thể đến đây, nhất định là có nguyên nhân.”
Sau mấy câu nhiều chuyện, mấy vị quan quân dần dần thả lỏng, không khí bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, nâng ly cạn chén hô tới quát lui.
Viên Cương, Nguyên Đại Hồ và Cốc Hữu Niên chỉ khiêm tốn ngồi một góc ăn uống.
“Thượng tướng quân đến.”
Một người hô to, tất cả mọi người đều đặt ly rượu xuống. Có người đội mũ giáp vào, âm thanh mặc chiến giáp lạch cạch vang lên, tất cả mọi người đều đứng dậy.
Hô Diên Vô Hận cùng mấy vị tùy tùng bước vào, ánh mắt không giận mà uy đảo qua mọi người.
“Chúc mừng Thượng tướng quân, Chúc mừng Thượng tướng quân!”
Mọi người chắp tay, lớn tiếng chúc mừng, liên tiếp không ngừng.
Hô Diên Vô Hận khoát tay, tất cả đều im lặng. Ông phất phất bàn tay, chư tướng cùng nhau ngồi xuống, lưng ai cũng thẳng, không hề nhúc nhích.
Kỷ luật nghiêm minh như vậy, khiến trong lòng Viên Cương hơi run lên.