Thiệu Tam Tỉnh nghe xong thấy hình như cũng có lý, hỏi lại: “Vậy tại sao hắn lại ở khách sạn Thải Hồng gì đấy?”
Thiệu Bình Ba lắc đầu: “Tình hình biết được có hạn, cái này ta cũng nghĩ không thông, nhưng ta biết tên kia xảo trá, trong đó khẳng định có nguyên nhân gì đó chúng ta không biết, tuyệt đối không như bề ngoài Đại Thiện sơn nhìn thấy. Tóm lại hắn càng khoe khoang ở khách sạn Thải Hồng thì càng có vấn đề. Chỉ có như vậy, ngay cả Đại Thiện sơn cũng không dám động đến hắn, người bên Tống gia cũng đừng mong trông cậy được, như vậy hắn tránh thoát một kiếp, thực sự đáng hận!”
Thiệu Tam Tỉnh: “Vậy sao công tử không giải thích rõ ràng với Đại Thiện sơn?”
Thiệu Bình Ba hỏi lại: “Giải thích rõ sao? Ta nói Ngưu Hữu Đạo sẽ không bỏ qua ta, việc này chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói bằng lời, không có chứng cứ nói không rõ ràng. Huống chi, ta trong mắt Hoàng Liệt chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến bị lợi dụng thôi, hữu dụng thì dùng, không dùng được nữa sẽ một cước đá văng, hắn sẽ không mạo hiểm đắc tội với Băng Tuyết các vì ta. Những người này, trong chuyện âm mưu chém giết đầu óc chẳng kẻ nào đủ dùng cả, giải thích với đám ngu xuẩn này không rõ ràng được đâu.”
Quay người lại, thấp giọng nói với Thiệu Tam Tỉnh: “Ngươi âm thầm liên hệ tu sĩ khác, để bọn hắn nhìn chằm chằm bên Băng Tuyết các, ta đoán Ngưu Hữu Đạo sẽ không từ thủ đoạn giành lấy Xích Dương Chu quả, Băng Tuyết các sớm muộn gì cũng có biến!”
Thiệu Tam Tỉnh kinh ngạc: “Cái này... Đại công tử đã nói rõ chuyện này ra rồi, hắn còn dám ra tay?”
Thiệu Bình Ba cười lạnh: “Băng Tuyết các? Không phải cũng chỉ là một đám địa vị cao một chút thôi sao, ngươi cho rằng thật sự là thần à? Chúng chỉ có thể hù dọa mấy kẻ vô năng một chút chứ kẻ có năng lực thì không hù dọa nội. Kẻ năng lực bình thường thường tương đối tự tin, hắn dám xông lên Băng Tuyết các đã có thể nói rất rõ vấn đề, mượn Đại Thiện sơn áp chế ta, nói cái gì mà ta muốn lợi dụng Băng Tuyết các đối phó hắn đơn giản chỉ dự phòng trước, muốn chặn miệng ta, từ đó càng chứng tỏ hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Bởi vậy cũng càng nói rõ, hắn không có quan hệ gì với Băng Tuyết các, thủ đoạn bình thường không lấy được Xích Dương Chu quả dĩ nhiên phải khai thác thủ đoạn không bình thường, chỉ e ngay từ đầu hắn đã không định cầu xin bình thường. Ngươi cho người chú ý chặt chẽ, nhất là nơi sản sinh Xích Dương Chu quả, một khi có bất kỳ dị thường gì cần phải lập tức nói cho ta!”
Lời cảnh cáo của Đại Thiện sơn trước đó khiến Thiệu Tam Tỉnh trong lòng bất an: “Đại công tử, ngay cả người cũng nói Ngưu Hữu Đạo kia không đơn giản, hắn mạo hiểm như vậy có đáng không?”
“Đáng không?” Thiệu Bình Ba lắc đầu: “Không phải đáng mà là quá đáng, đổi lại ta nếu có điều kiện kia của hắn ta cũng sẽ làm vậy. Ngay từ đầu ta cũng chưa nghĩ ra, thông qua tin Đại Thiện sơn truyền đến, tên kia vẫn nghiễm nhiên để mắt tới Xích Dương Chu quả không buông, bị ta nói trắng ra ý đồ cũng không chịu buông tay, tình nguyện mạo hiểm, đây là vì sao? Sau này ta dần dần hiểu rõ, kẻ này bụng dạ cực sâu, ánh mắt sâu xa, e là hắn đã để ý đến miếng thịt béo Kim Châu này!”
Thiệu Tam Tỉnh kinh ngạc: “Kim Châu là địa bàn của Vạn Động Thiên phủ, Vạn Động Thiên phủ há có thể dừng tay?”
Thiệu Bình Ba: “Ta hỏi ngươi, nếu Xích Dương Chu quả về đến tay mẹ con Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt có cho nhi tử dùng không?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Chuyện này là dĩ nhiên, có cơ hội chữa trị, làm nương không có lý gì lại trơ mắt nhìn nhi tử chết.”
Thiệu Bình Ba: “Ta hỏi ngươi, nếu trộm từ Băng Tuyết các đến thì sao?”
Thiệu Tam Tỉnh: “E là cũng vẫn dùng, một khi Tiêu Thiên Chấn có chuyện, tình cảnh của nàng ta ở Kim Châu cũng phiền phức, cho dù là vì nhi tử hay vì bàn thân nàng...” Nói đến đây đột nhiên ngẩng đầu, tựa hồ hiểu ra gì đó.
Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm hai mắt lão, biết lão đã lĩnh hội, khẽ gật đầu: “Ngươi đoán không sai, một khi Tiêu Thiên Chấn dùng Xích Dương Chu quả trộm được từ Băng Tuyết các, mẹ con Hải Như Nguyệt sẽ không thoát khỏi sự khống chế của hắn, hai mẹ con tất nhiên sẽ âm thầm bị hắn điều khiển, nếu không lửa giận của Băng Tuyết các không phải thứ hai mẹ con bọn họ có thể tiếp nhận. Hắn chỉ cần âm thầm khống chế hai mẹ con là được, không cần chính diện dùng sức mạnh với Vạn Động Thiên phủ, một khi thời cơ chín muồi, cục thịt béo Kim Châu này hắn có thể đưa tay lấy ăn bất cứ lúc nào.”
“Loại người này rất nguy hiểm, chỉ cần hắn để mắt tới Kim Châu, đám thất phu Vạn Động Thiên phủ chưa chắc là đối thủ của hắn, sớm muộn cũng sẽ bị hắn cắm tay vào. Huống hồ âm thầm khống chế hai mẹ con kia sẽ mang đến lợi ích cực lớn, đây mới là nguyên nhân chính khiến hắn không từ thủ đoạn phải lấy bằng được Xích Dương Chu quả. Hiện trên cơ bản có thể khẳng định, từ lúc bắt đầu hắn đã không có ý định trực tiếp cầu xin, tất nhiên là phải dấu diếm thế lực các nơi của Vạn Động Thiên phủ, biết ngay cả người của Vạn Động Thiên phủ cũng hắn cũng nhốt ở khách sạn Thải Hồng ta càng khẳng định như vậy!”
“Cần phải cho người nhìn chằm chằm bên Băng Tuyết các, hắn tuyệt đối sẽ động thủ, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ lỡ, ta buộc phải trừ khử kẻ này!”
Thiệu Tam Tỉnh: “Được, Đại công tử yên tâm, lão nô biết nên làm gì.”
“Thơm quá, mùi gì vậy?”
Vách đá hẻm núi, người qua lại ngoài cửa hàng Thiên Ngọc môn đều lờ mờ ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, đang cùng nhau đánh giá.
Trong cửa hàng, người của Thiên Ngọc môn cũng truy tìm nơi phát ra mùi thơm này, có điều ngay cả chưởng môn Bành Hựu Tại cũng bị ngăn lại.
“Bành chưởng môn, xin lỗi, hiện tại vẫn chưa tới lúc.” Viên Cương ngăn lại ở giao lộ đi vào trong, đám Đoạn Hổ phía sau hơi chột dạ, ở trên địa bàn của Thiên Ngọc môn mà lại cản chưởng môn người ta lại...
Trần Đình Tú khiển trách quát: “Làm càn, chẳng lẽ để mặc các ngươi làm xằng làm bậy sao?”
Viên Cương không để ý tới lão, chỉ nhìn chằm chằm Bành Hựu Tại hỏi: “Chẳng lẽ Bành chưởng môn muốn tiền về đến tay còn bị phá hỏng sao?”
Nghe thấy lời ấy, Bành Hựu Tại chỉ có thể nén lòng hiếu kì, tiếp tục nhẫn nại...
Trong cấm địa, Ngưu Hữu Đạo đưa tay uốn cong ống dẫn đồng thau, dùng tay nắn lại thành một mớ rồi vứt sang một bên, nồi và bếp các kiểu cũng bị hủy.
Sau khi “hủy thi diệt tích” tất cả vật phẩm mới từ trong nhà đi ra, phất tay gọi Ngô Tam Lượng đang canh giữ trên thông đạo lại: “Đi một chuyến, mời chưởng môn ba phái kia tới đây.”
“Rõ!” Ngô Tam Lượng bước nhanh rời đi.
Ngưu Hữu Đạo bước ra khỏi cấm địa tạm thời, nhanh chóng kinh động đám Bành Hựu Tại, lúc Bành Hựu Tại tìm đến, Ngưu Hữu Đạo đang chuẩn bị uống trà trong phòng ngủ.
Lần này Viên Cương không cản khách nữa, Bành Hựu Tại đi thẳng vào trong, vừa gặp đã hỏi thẳng: “Mùi hương kỳ quái gì vậy, ngươi đang làm thứ gì thế?”
Trong cửa hàng bị mùi thơm kia hun cho hơi khó chịu, phải mở cửa thông gió mới đỡ hơn một chút.
Ngưu Hữu Đạo đứng dậy cười nói: “Dĩ nhiên là thứ có thể làm tròn lời hứa.”
Bành Hựu Tại hỏi: “Đồ đâu?”
Ngưu Hữu Đạo: “Bành chưởng môn chớ gấp, chờ nhóm Phí Trường Lưu đến tự nhiên sẽ lấy ra. À... ở nhà của ông không cần tôi phải mời ông dùng trà chứ?”
Bành Hựu Tại liền ngồi xuống một bên chờ, thỉnh thoảng lại dò xét Ngưu Hữu Đạo vài cái, nếu không phải dính đến Băng Tuyết các sao có chuyện thế này chứ.
Sau khi cái trò gì đó dừng lại cộng thêm mở cửa thông gió, mùi hương trong cửa hàng mới dần dần bay đi, không còn nữa.
Chờ một lát sau, Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu lục tục đi vào ngồi chờ ở đại sảnh.
Sau khi được thông báo, Ngưu Hữu Đạo lại đứng dậy, đưa tay mời Bành Hựu Tại cùng đi gặp khách, lúc ra cửa, liền nói với Viên Cương: “Đi đem vài cái hũ kia tới đây.”
Bên này vừa đến phòng khách, đám Phí Trường Lưu cũng đứng lên chào Bành Hựu Tại.
Hai bên khách sáo với nhau vài câu, Viên Cương bưng một cái khau lên, trên khay có năm vò rượu không lớn, Ngưu Hữu Đạo phất tay: “Các vị chưởng môn mỗi người một vò đi.”
Viên Cương bưng cái khay đi qua trước mặt các vị chưởng môn, lúc quay lại đặt vò còn lại trước mặt Ngưu Hữu Đạo.