Phí Trường Lưu: “Chớ lôi thôi với ta về Tống gia gì đó, ngươi cũng bớt giở trò đi. Chuyện trước kia đều vì bản thân, trợ giúp Tống gia tử thương gì đó Lưu Tiên tông ta nhận, nhưng khoản tiền khổng lồ bên cửa hàng là tài sản chung của đệ tử trên dưới Lưu Tiên tông, giờ ngươi không đưa ra được câu trả lời, cứ bị mất trắng như vậy ta cũng không cách nào cho đệ tử trên dưới Lưu Tiên tông câu trả lời. Đương nhiên, nếu ngươi có thể khiến Băng Tuyết các nói ra một câu không cho phép truy cứu chuyện này, vậy ta cũng nhận, nếu không chỉ có thể tìm ngươi!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Lưu Tiên tông vốn phụ thuộc Tống gia, bây giờ Tống gia sụp đổ, Lưu Tiên tông nhất thời nên đi đâu, e là ông đang lo lắng chuyện này!”
Phí Trường Lưu: “Đây là chuyện của Lưu Tiên tông, không cần ngươi quan tâm!”
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lướt qua đám người: “Lần này mời tất cả đến đây chính là trao đổi lợi ích chia cắt Nam Châu Yến quốc, lợi ích này so với Tống gia cho như thế nào? Phí chưởng môn nếu không hứng thú giờ có thể rời đi, ta không miễn cưỡng, về sau sống hay chết ta có thể phụng bồi bất cứ lúc nào.”
“...” Mấy vị đang ngồi đây đều trố mắt, chia cắt Nam Châu Yến quốc?
Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Sau khi Bành Hựu Tại hơi sững ra thì cười lạnh nói: “Chia cắt Nam Châu, khẩu khí thật lớn, hẳn đây là ý Băng Tuyết các?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu với Phí Trường Lưu: “Ta nói là không miễn cưỡng, Phí chưởng môn muốn đi cứ việc đi.”
Phí Trường Lưu ra vẻ hoàn toàn dửng dưng nói: “Nghe một chút cũng không sao.”
Ngưu Hữu Đạo xùy một tiếng, nhìn xung quanh hỏi: “Có đạo lý như vậy sao? Ngươi muốn tính sổ với ta, ta há có thể cho ngươi nghe chuyện cơ mật?”
Ô Thiếu Hoan đứng sau lưng Phí Trường Lưu cúi người thì thầm vài câu với Phí Trường Lưu rồi đứng thẳng người.
Gương mặt Phí Trường Lưu cứng ngắc, mi mắt rủ xuống nói: “Nếu thật sự lợi ích của Nam Châu có thể đền bù được tổn thất cho Lưu Tiên tông ta, ta coi như cũng có cái bàn giao với trên dưới Lưu Tiên tông, ân oán trước kia không phải không thể đặt xuống.”
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi hai vị khác: “Trịnh chưởng môn và Hạ chưởng môn thì sao? Vẫn tính sổ hay là thế nào?”
Trịnh Cửu Tiêu vuốt râu nói: “Nghe xong hẵng quyết!”
Hạ Hoa ừ một tiếng, gật đầu phụ họa.
“Nếu vậy, vậy thì nghe trước chút đi.” Ngưu Hữu Đạo có vẻ trào phúng cười nhạo một tiếng, lại nhìn về phía Bành Hựu Tại nói: “Không liên quan gì tới Băng Tuyết các.
Chẳng lẽ Bành chưởng môn cho rằng chí hướng của Dung Bình quận vương chỉ là một quận Thanh Sơn nhỏ bé sao?”
Nếu là ý của Băng Tuyết các còn có khả năng, nghe xong không phải ý của Băng Tuyết các, Bành Hựu Tại lập tức khinh thường: “Ai không muốn đi lên chỗ cao chứ? Chí hướng có cao nhưng cũng phải có thực lực tương đương mới được chứ đừng có ngồi đây mà ba hoa chích choè.”
Ngưu Hữu Đạo đối chọi gay gắt: “Dù sao cũng tốt hơn là không làm gì! Thử nghĩ nếu không có hành động của Dung Bình quận vương ở huyện Thương Lư, Thiên Ngọc môn ở cảnh nội Nam Châu chẳng qua chsir có một vùng đất quận Quảng Nghĩa sao? Dung Bình quận vương vừa đến lập tức giúp Thiên Ngọc môn lấy được cả quận Thanh Sơn đã nhiều năm trấn giữ, chẳng lẽ Dung Bình quận vương là kẻ ba hoa chích chòe?”
Lời này hơi mỉa mai Thiên Ngọc môn vô năng, dĩ nhiên Bành Hựu Tại không thích nghe, cười lạnh nói: “Nếu không có Thiên Ngọc môn ta ủng hộ, hắn lấy gì đi chiếm quận Thanh Sơn?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vậy sao Thiên Ngọc môn không lấy quận Thanh Sơn từ sớm mà phải chờ Dung Bình quận vương tới lấy? Hẳn là Thiên Ngọc môn có khả năng tiên đoán, sớm biết Dung Bình quận vương có thể sớm thoát khỏi tai ương lao ngục đến quận Thanh Sơn nên chờ sẵn đã lâu à? Bành chưởng môn nói ra những lời này không sợ người khác chế nhạo sao? Haha, nếu không có Dung Bình quận vương giải quyết hết các mặt, Thiên Ngọc môn có dám ủng hộ không? Nếu không phải Dung Bình quận vương đã bố trí thỏa đáng hết thảy, Thiên Ngọc môn có dám can đảm không hay Thiên Ngọc môn chỉ là một thế lực Nam Châu co đầu rụt cổ ở quận Quảng Nghĩa?”
“Làm càn!” Một trưởng lão sau lưng Bành Hựu Tại giận dữ quát.
Ngưu Hữu Đạo nâng chén trà lên, liếc trưởng lão kia một chút, chậm rãi nâng lên bên môi: “Có thể ngồi xuống để bàn tức là nói lý với nhau chứ không phải so xem ai quát lớn hơn.”
Dứt lời hắn nhẹ nhàng thổi trà nóng, chậm rãi nhấp một ngụm rồi tiếp tục nói: “Nếu lúc mới tới quận Quảng Nghĩa Dung Bình quận vương nói sẽ nắm được cả quận Thanh Sơn e là sẽ giống như hôm nay, sẽ bị Bành chưởng môn giễu cợt, giễu cợt Dung Bình quận vương không biết tự lượng sức mình, nhưng mà sự thật như thế nào? Chỉ sợ lúc trước Thiên Ngọc môn nằm mơ cũng không ngờ Dung Bình quận vương có thể trở thành chủ quận Thanh Sơn? Mỉa mai ngày hôm nay hình như đã lặp lại bênh cũ rồi!”
Phí Trường Lưu. Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa nghe thấy những lời này đều như có gì suy nghĩ, cảm thấy hình như đúng là vậy, lúc trước không ai có thể ngờ Thương Triều Tông có thể nhanh chóng lấy được quận Thanh Sơn như vậy.
Bành Hựu Tại giơ tay lên, ngăn trưởng lão đang giận tím mặt sau lưng: “Đúng là miệng lưỡi sắc bén, Thương Triều Tông nếu thật sự có cách lấy được Nam Châu, dĩ nhiên Thiên Ngọc môn ta sẽ toàn lực ủng hộ, sẽ chỉ gọi tốt, sẽ không làm ác. Nhưng quận Thanh Sơn mới lớn chừng nào, Nam Châu lại rộng bao nhiêu? Cho dù Thiên Ngọc môn ta bất chấp mọi giá liều mạng ngăn cản các môn phái khác thì sao? Nhân mã hai quận Quãng Nghĩa và Thanh Sơn cho dù có giao hết cho Thương Triều Tông hắn điều khiển, mặt đất Nam Châu rộng như vậy, nhân mã sau khi phân tán có thể trấn thủ được sao? Cưỡng ép chiếm một châu, triều đình Yến quốc há sẽ bỏ qua? Ngươi ở đây dõng dạc như vậy hẳn đã cùng Dung Bình quận vương thương lượng ổn thỏa biện pháp rồi?”
Đã nói đến nước này, nếu đúng như những gì hắn nói, thật sự có thể lấy được cả Nam Châu cớ gì không làm? Ngăn trưởng lão tức giận lại cũng là muốn nghe thử tình hình phía sau. Thân là chưởng môn một phái, cân nhắc lợi ích cả một môn phái, vì đấu võ mồn mấy câu xả giận àm chậm trễ đại sự là việc không cần thiết.
Ngưu Hữu Đạo: “Muốn chiếm đóng Nam Châu, biện pháp ổn thỏa nhất vẫn là binh cường mã tráng, dựa vào Thiên Ngọc môn ông xuất lực là giả. Thiên Ngọc môn ông người tuy nhiều nhưng muốn thủ một vùng lớn như Nam Châu thì chưa đủ để nhét kẽ răng, cho nên vẫn phải dựa vào bên Dung Bình quận vương.”
Trần Đình Tú cũng chính là vị trưởng lão tức giận đứng sau lưng Bành Hựu Tại cười lạnh nói: “Trấn thủ một phương Phượng Lăng Ba cũng được, sao không phải Thương Triều Tông không được?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đó là dĩ nhiên, nhưng mà ta chỉ ủng hộ Thương Triều Tông, chỉ đơn giản như vậy!”
Trần Đình Tú châm chọc nói: “Ngươi ủng hộ, ngươi lấy cái gì ra ủng hộ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện đánh giặc ta không hiểu, lúc ta và Dung Bình quận vương còn cả Lam Như Đình nói chuyện đã từng hỏi bọn hắn, đánh hạ Nam Châu cần bao nhiêu nhân mã? Bọn hắn nói, nếu chỉ là công đánh, ba mươi vạn tinh binh là đủ! Còn thủ vệ và quản lý sau khi đánh được thì cứ chiêu nhân đinh tại chỗ là được. trên thực tế nhân mã chinh chiến không cần quá nhiều, nhiều quá thành ra lại là gánh nặng. Tính toán toàn bộ, trừ đi mười vạn tinh binh của quận Quảng Nghĩa vẫn còn cần hai mươi vạn nhân mã tinh nhuệ nữa mới được.”
Mọi người nhìn hắn, không biết hắn hỏi một đường trả lời một nẻo thế này là có ý gì.
Bành Hựu Tại hừ lạnh: “Quận Quảng Nghĩa có thể nuôi nhân mã mười vạn tinh nhuệ đã là cực hạn, đó là còn nhờ quận Quảng Nghĩa là nơi đất lành, tăng thêm hai mươi vạn tinh nhuệ, tiền lương tiêu hao quận Quảng Nghĩa và quận Thanh Sơn căn bản không thể gánh vác được.”
Ngưu Hữu Đạo chậm ung dung nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Đây chính là chỗ ta có thể chống đỡ được, ta có thể cung cấp tài lực ủng hộ!”
Bành Hựu Tại: “Ngươi có biết chi phí sinh hoạt một ngày của một tinh binh bao nhiêu không? Ăn uống đơn giản nhất tối thiểu phải mười đồng tệ, người ta còn phải nuôi vợ con, mỗi người mỗi tháng ít nhất phải ba trăm đồng tệ mới đủ sinh hoạt cơ bản của một gia đình, mỗi ngày tính ra là mười đồng tệ.”