"Không sao không sao." Hai người đồng thời khách sáo một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo:
“Chưởng quỹ Ngô Không của Thiên Ngọc Môn đúng không?”
Ngô Không ôm quyền:
“Chính phải.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Không biết bối phận so với Bạch Diêu ra sao?”
Ngô Không:
“Bạch Diêu là sư huynh của tôi.”
Ngưu Hữu Đạo “à” một tiếng. Lúc này tóc của hắn đã được chải xong, còn Hắc Mẫu Đơn chưa chải đầu thì lui sang bên. Ngưu Hữu Đạo đứng lên, sửa sang y phục xong mới quay người rời bàn trang điểm, chắp tay hành lễ với hai người:
“Tại hạ thất lễ rồi!”
"Không sao không sao." Hai người cười cợt.
Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu cho Hắc Mẫu Đơn dâng trà, mời hai vị khách vào chỗ.
Sau khi khách và chủ ngồi xuống, Ngưu Hữu Đạo cười:
“Chưởng quỹ Ngô tìm tới ta, ta còn có thể hiểu được. Tại hạ không qua lại gì với Tố Không của phủ Vạn Động Thiên, không biết chưởng quỹ Cao đến đây có gì chỉ giáo?”
Cao Mộc Lan cười bồi nói:
“Giống như chưởng quỹ Ngô.”
Thực ra không giống nhau. Vốn nàng ta muốn sai người gọi Ngưu Hữu Đạo đến chỗ mình răn dạy, cảnh cáo một phen, thậm chí hạ sát giết thẳng, chấm dứt hậu hoạn. Nhưng nhìn tình hình bây giờ, nàng ta không chắc chắn, thái độ cũng thay đổi.
Ngưu Hữu Đạo “À” một tiếng, lại nhìn về Ngô Không:
“Chưởng quỹ Ngô có gì dặn dò?”
Ngô Không:
“Dặn dò thì không dám, là được lệnh sư môn tới đây truyền lời. Quận vương Dong Bình nhận được tin từ đế đô, bên phía châu Bắc đã truyền lời cho Tống gia, báo rằng các hạ muốn tới Băng Tuyết các cầu Xích Dương chu quả để chữa bệnh cho thứ sử châu Kim. Tống gia đã gấp gáp mời Lưu Tiên tông tới Băng Tuyết các muốn hạ sát thủ đối với các hạ. Mong các hạ cẩn thận nhiều hơn.”
Lời vừa nói xong, Viên Cương nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo. Việc này có sai khác so với đạo gia tính, có nhiều người biết như vậy, kế hoạch còn chấp hành làm sao?
Hắc Mẫu Đơn bên cạnh kinh ngạc. Náo nửa ngày, hóa ra đạo gia lại đến vì Xích Dương chu quả?
Nàng ta đoán khách sạn Thải Hồng vốn nhiệt tình chiêu đãi là do có quan hệ tới chuyện vẽ vời ở thành Trích Tinh, không ngờ Ngưu Hữu Đạo vì Xích Dương chu quả. Suy nghĩ trước sau một lượt, liên tưởng đến chuyện đánh cuộc với Hạo Thanh Thanh ở đại sảnh khách sạn lúc trước, Ngưu Hữu Đạo cố ý bảo nàng ta đăng ký tên hắn ở khách sạn Yêu Nguyệt.
Càng nghĩ càng hoảng sợ, hoá ra ở thành Trích Tinh đã bố trí biện pháp trước, thuận lý thành chương tiến vào Băng Tuyết các.
Lúc này nàng ta mới hiểu tại sao hắn bảo nàng ta vẽ bức tranh kia, tuyệt đối không phải nổi hứng nhất thời, mà là ngầm buộc một mối nối, lặng lẽ không tiếng động.
Lòng dạ vị đạo gia này sâu hun hút, thực sự lại làm nàng sợ một trận!
Con ngươi Ngưu Hữu Đạo đột nhiên co rụt lại, cũng thầm giật mình.
Tin tức Tống gia bên đế đô, không đúng, khẳng định là do Trần Quy Thạc truyền tin.
Nhưng hắn không nghĩ tới, bên châu Bắc vì sao biết hắn muốn tới Băng Tuyết các cầu Xích Dương chu quả? Việc này hắn vẫn chưa hề nói với Hải Như Nguyệt, không nói cho phủ Vạn Động Thiên, vì căn bản không hi vọng phủ Vạn Động Thiên hỗ trợ, trái lại còn lo đối phương sẽ cản trở.
Cao Mộc Lan:
“Phủ Vạn Động Thiên nhận được tin châu Kim cầu viện mới biết việc này.”
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo đảo qua hai người, không đúng, phía châu Kim chắc chắn cũng là Thương Triêu Tông truyền tin tới. Thương Triêu Tông quả thực có ý tốt mà hóa dở. Nếu phủ Vạn Động Thiên đã biết việc này, lại dùng thủ đoạn phi thường lấy về Xích Dương chu quả, phủ Vạn Động Thiên sợ Băng Tuyết các phát hiện sẽ truy trách nhiệm, chỉ sợ sẽ tình nguyện nhìn Tiêu Thiên Chấn ốm chết cũng không đưa chu quả cho Tiêu Thiên Chấn dùng.
Có điều, chuyện này cũng không trách được Thương Triêu Tông, mà còn phải nhận phần ân tình này. Hiển nhiên Thương Triêu Tông chỉ do lo lắng cho an toàn của mình.
"Nếu như thế, không biết hai phái phái ra bao nhiêu người đến trợ giúp tại họa qua cơn nguy cơ này?” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu cho hai người dùng trà, híp mắt cười, hỏi.
Hai người cảm ơn. Ngô Không nói:
“Thiên Ngọc Môn không chỉ cần bận tậm tới quận Quảng Nghĩa và quận Thanh Sơn, nhân lực thiếu hụt, đường xá lại xa, nhất thời nhân lực khó chạy tới ngay được.”
Cao Mộc Lan gật gù:
“Đúng vậy đúng vậy.”
Nói trắng ra là sẽ không giúp hắn, Ngưu Hữu Đạo cười gằn, vui cười hớn hở nói:
“Chưởng quỹ Cao e rằng nghĩ một đằng nói một nẻo. Phủ Vạn Động Thiên không bảo chưởng quỹ Cao ngăn cản tại hạ?"
Không ngờ đã bị đối phương nhận ra. Cao Mộc Lan thầm rùng mình. Người này nhìn như trẻ tuổi, nhưng tuyệt không phải hạng có thể coi nhẹ. Trong lòng nghĩ vậy, bề ngoài Cao Mộc Lan nghiêm mặt nói:
“Có thể cầu được Xích Dương chu quả chữa khỏi bệnh cho thứ sử châu Kim chính là chuyện tốt lớn, sao lại ngăn cản!”
Ngưu Hữu Đạo hơi nghiêng người về trước, mắt sáng lên hỏi:
“Thật?”
Cao Mộc Lan:
“Tất nhiên là thật, làm sao có thể giả bộ!”
"Được!" Ngưu Hữu Đạo vỗ tay khen: “Tổ tôn ba đời Tiêu gia cống hiến cho phủ Vạn Động Thiên. Phủ Vạn Động Thiên không phụ Tiêu gia. Đây là giai thoại!”
Cao Mộc Lan cười nói:
“Hẳn là vậy, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!”
Ngưu Hữu Đạo phất tay hô:
“Giấy và bút mực hầu hạ!”
Cao Mộc Lan ngạc nhiên, có ý gì? Lấy giấy mực ra làm gì?
Viên Cương liếc nàng, miệng hơi nhếch lên.
Hắc Mẫu Đơn đã vâng lệnh mang giấy mực lên. Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, tự mình rót nước mài mực.
Mực đặc đã đầy nghiên, Ngưu Hữu Đạo hai tay dâng bút cho Cao Mộc Lan.
Cao Mộc Lan không dám nhận bút, thân thể ngả ra sau, cảnh giác nói:
“Ngưu hiền đệ, làm vậy là ý gì?”
“Có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo đang nâng bút, hơi kinh ngạc.
“Vừa nãy ý của chưởng quỹ Cao là không chờ mong việc cầu được Xích Dương chu quả chữa khỏi cho thứ sử sao? Chẳng lẽ đây không phải ý của phủ Vạn Động Thiên?”
Cao Mộc Lan gật đầu:
“Phủ Vạn Động Thiên tất nhiên kỳ vọng thứ sử sớm ngày lành bệnh, nhưng ý của Ngưu hiền đệ là?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Nếu đã cầu Xích Dương chu quả, không ngại viết thành ý ra, để được minh giám!”
Gương mặt Cao Mộc Lan hơi cau lại, theo dõi bút trên tay hắn, không đưa tay nhận lấy mà đứng dậy:
“Thành ý để trong lòng là được, hà cớ gì phải viết ra?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
“Chưởng quỹ Cao có điều chưa biết. Những gì mà tại hạ nghe nói có điều khác với chưởng quỹ Cao. Tại hạ nghe nói phủ Vạn Động Thiên cho rằng lấy Xích Dương chu quả về sẽ rước lấy phiền phức cho phủ Vạn Động Thiên, cho nên phái chưởng quỹ Cao tới giết ta!”
Cao Mộc Lan hồi hộp, ai tiết lộ?
Như kế hoạch đã dự tính, nàng ta mặc cho Ngưu Hữu Đạo nói sao cũng được, nhưng hôm nay đối phương có quan hệ chưa rõ ràng với Băng Tuyết các, thực sự khiến người ta kiêng kỵ.
Nàng ta liên tục xua tay, nghiêm nghị nói:
“Tuyệt đối không phải việc này, là người nơi nào bịa đặt sinh sự?”
Ngưu Hữu Đạo:
"Nếu là bịa đặt sinh sự, chưởng quỹ Cao làm sao lại tiếc rẻ mà không để lại bút tích minh giám?”
Cao Mộc Lan không rõ đối phương muốn làm gì, sao có thể dễ dàng để người khác nắm đằng chuôi. Nàng ta đứng lên:
“Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, không cần làm chuyện thừa.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, đặt bút xuống:
“Nói cũng đúng, không cần hành động thực tế. Nếu phủ Vạn Động Thiên cũng hi vọng lấy được Xích Dương chu quả, vậy chuyện này nhờ chưởng quỹ Cao nói với Băng Tuyết các vậy.”
Cao Mộc Lan nghẹn lời nói:
“Không phải ta không muốn. Phủ Vạn Động Thiên đã từng cầu Băng Tuyết các, nhưng đối phương căn bản không đồng ý, ta có nói cũng vô dụng.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Lần này khác, ta sẽ giới thiệu cho chưởng quỹ Cao, nói chuyện thay chưởng quỹ Cao.”
Cao Mộc Lan:
“Ta không thể làm chủ việc nà, vẫn phải báo về cho sư môn quyết định, cáo từ!”
Nàng ta chắp tay chào rồi xoay người đi.
Ngón tay Ngưu Hữu Đạo gõ xuống bàn cộp cộp:
“Thả ngươi đi rồi, quay đầu một cái ngươi lại giết ta sao?”
Cao Mộc Lan giật thót mình, dừng bước, xoay người nói:
“Ta đã nói, tuyệt không có việc này, nhất định là có kẻ bịa đặt!”
Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía Ngô Không:
“Chưởng quỹ Ngô, có người muốn giết ta, ông có đồng ý không?”
Ngô Không vẫn bàng quan chợt sững sờ. Thiên Ngọc môn hiện đang liên minh với phủ Vạn Động Thiên, nào dám nói lung tung, cười khan nói:
“Ngưu huynh đệ, việc này có thể là hiểu làm gì đó. Nếu chưởng quỹ Cao muốn giết huynh đệ cũng không thể chạy tới khách sạn Thải Hồng gặp huynh đệ được, có phải không?”