Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 157: Muốn chết thì chính ông phải chết






Hứa Thanh Mộc bị Dịch An làm tức giận đến đau đầu, tát một cái Dịch An liền phun ra máu tươi, rụng hết hai cái răng, gã con kiên cường mà nói: "Dù sao thế nhân đều dơ bẩn ích kỷ, ai chết cũng xứng đáng, tôi vui là được ha ha ha."

Hứa Thanh Mộc bóp cổ đem hồn phách của gã ra từ thân thể của Vu đội trưởng, sau đó dùng phù chú hóa thành xích sắt trói gô gã lại, cắn răng nói: "Nằm mơ đi, tôi sẽ không để ai phải chết, muốn chết thì chính ông phải chết."

Dịch An kêu gào nói: "Ồ, vậy à, chưởng môn vẫn giống một ngàn năm trước ghê, cảm thấy bản thân có thể cứu vớt thế nhân. Lấy mạng mình ra cược đi, nhìn xem có thể hay không."

Hứa Thanh Mộc không muốn cùng gã vô nghĩa, quay đầu thương lượng đối sách với Tống Quyết.

Khẳng định không thể mở cái cửa này ra được, nhưng cũng không thể nào từ bỏ những đội viên khảo cổ kia, bọn họ chỉ có thể xuống nước nhìn tình hình rồi tính tiếp.

Hai người không chậm trễ thời gian, nhanh chóng nhảy xuống nước, lặn sâu xuống nước tìm cánh cửa kia

Khi bọn họ tới gần, đám Thuỷ Hầu tử con lại xông ra, nhưng bởi vì không có Thủy Hầu Tử khổng lồ chỉ huy, hành động của chúng nó không còn trật tự nữa, ngoại trừ số lượng đông đảo ra thì cũng chẳng đáng sợ chút nào.

Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết giả bộ bơi tới chỗ cánh cửa, nhưng khi bọn Thủy Hầu Tử con muốn công kích bọn họ, bọn họ lập tức lui về phía sau.

Bọn Thủy Hầu Tử con đứng thủ một hồi, thấy bọn họ không đến gần nữa, chúng nó chậm rãi lặn xuống đáy nước sâu.

Hứa Thanh Mộc trộm ném một lá bùa người một con Thủy Hầu tử, lá bùa kia phát ra kim quang nhàn nhạt, rồi tiêu tán trong nước.

Đợi trong chốc lát, Hứa Thanh Mộc liền theo cảm ứng của lá bùa, cùng Tống Quyết lặn xuống đáy nước.

Sau khi bơi thật lâu, bọn họ cuối cũng thấy được ranh giới vô hình dưới đáy.

Thế giới dưới đáy nước vẫn trong suốt như thế, vô số Thủy Hầu Tử đang nhắm mắt ngủ say, nhìn sơ thì chẳng thấy đầu của tụi nó đâu cả.

Mà chín đội viên bị kéo xuống nước kia cũng nằm bên trong bọn Thủy Hầu Tử, nhìn qua dường như đã không còn sinh mệnh.

Nhìn kỹ lần nữa, trên mặt bọn họ đã bắt đầu mọc ra lông nây, trên đùi cũng mọc ra vẩy cá.

Nếu trì hoãn lâu hơn nữa, bọn họ sẽ phải lưu lại nơi này vĩnh viễn.

Hứa Thanh Mộc nghĩ mà sợ, cậu dùng ánh mắt và thủ thế giao lưu với Tống Quyết, bày ra kế hoạch.

Tống Quyết lượn lờ trong nước, giơ cung tiễn làm yểm hộ cho Hứa Thanh Mộc, mà Hứa Thanh Mộc chậm rãi lặn xuống, biến phù chú hóa thành xiềng xích, trói các đội viên lại.

Sau khi cột lại tất cả mọi người, Hứa Thanh Mộc giơ tay làm cái thủ thế 'ok' với Tống Quyết, Tống Quyết gật gật đầu, đem cung tiễn nhắm về phía mặt nước.

Hứa Thanh Mộc cẩn thận kéo đám người, nhìn giống như là đang nhổ củ cải, động tác nhẹ nhàng, đám Thuỷ Hầu Tử đang ngủ say không hề phát giác.

Một cái, hai cái, ba cái... Người cuối cùng là một đội viên nữ, hai cánh tay của cô bị Thuỷ Hầu Tử đè xuống, cần phải càng thêm cẩn thận.

Hứa Thanh Mộc động tác vô cùng nhẹ, theo lưu động của nước từng chút từng chút kéo cô ta lên, an toàn rút cánh tay của cô ta dưới thân Thuỷ Hầu Tử, trong lòng Hứa Thanh Mộc thả lỏng, ngẩng đầu cười với Tống Quyết.

Mà khi cậu đang kéo đội viên nữ kia lên, đột nhiên cảm giác được thứ gì đó kéo lại, Hứa Thanh Mộc cả kinh trong lòng, quay đầu nhìn lại, móng vuốt của một con Thuỷ Hầu Tử đang nắm lấy mắt cá chân của cô ta!

Vì thế, động tác này khiến con Thuỷ Hầu Tử bừng tỉnh, nó đột nhiên mở mắt, đồng tử đỏ đậm nhìn thẳng Hứa Thanh Mộc.

Một trận gào rống truyền khai trong nước, vô số đôi mắt màu đỏ mở to dưới đáy nước.

Hứa Thanh Mộc ném một lá bùa, con Thuỷ Hầu Tử ăn đau liền buông mắt cá chân của đội viên nữ ra, còn Tống Quyết cũng bắn ra một mũi tên, mũi tên kia liền phóng thẳng lên mặt nước.

Tống Quyết ở phía trước, Hứa Thanh Mộc ở phía sau, ở giữa là nhóm đội viên, phía sau đó còn có vô số con Thuỷ Hầu Tử đang truy sát.

Hứa Thanh Mộc một tay bắt lấy xiềng xích, một tay tận lực ngăn cản những con Thuỷ Hầu Tử có tốc độ cực nhanh. Nhưng số lượng quá nhiều, cũng không thể nào hoàn toàn tránh khỏi thương tổn.

Móng vuốt của một con lông xù bắt được cẳng chân Hứa Thanh Mộc, quào một cái ra vết thương, Hứa Thanh Mộc nhấc chân đá nó xuống đáy nước, nhưng con tiếp theo lại nhào tới.

Tống Quyết nôn nóng quay đầu lại nhìn, rồi lại bất lực. Bây giờ anh là sự trợ giúp lớn nhất của Hứa Thanh Mộc để mau chóng rời đi, tốc độ càng nhanh, Hứa Thanh Mộc càng an toàn.

Đỉnh đầu ẩn ẩn dần hiện ra thái dương, bọn họ đã thấy được mặt nước.

Tống Quyết cắn răng một cái, lại bắn ra một mũi tên lần nữa, một mũi tên này cơ hồ hao hết tinh thần của anh, vì thế tốc độ bọn họ nổi lên của bọn họ cũng nhanh hơn.

Dòng nước cuồn cuộn gào thét ở hai bên tai Hứa Thanh Mộc, bọn họ chật vật hoảng loạn chạy ra khỏi mặt nước, bay lên thẳng không trung, rồi lại hung hăng ngã xuống mặt đất.

Mấy vạn Thuỷ Hầu Tử cũng đi ra khỏi mặt nước, nhưng cuối cùng lại không bắt lấy bọn họ, nổi ở trên mặt nước phát ra tiếng hí đáng sợ.

Nhưng bọn nó không thể lên bờ.

Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết nằm ở trên bờ, cả người hai người đều bị thương, há mồm thở phì phò, xương cốt dường như muốn tan thành từng mảnh.

Dịch An thì đang nổi điên, phát ra tiếng cười quái dị từ trong cổ họng khiến người phiền lòng.

Hứa Thanh Mộc không còn sức lực cùng Dịch An lăn lộn, quan trọng nhất bây giờ là phải cứu tỉnh các đội viên này, rồi đưa bọn họ ra khỏi đây.

Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết dừng một chút, rồi đi xem các đội viên, lông nâu và vẩy cá trên người bọn họ vừa lên bờ liền trước ra, nhanh chóng trở về bộ dáng ban đầu.

Chỉ là hiện tại bọn họ đang ở trạng thái nửa chết nửa sống, nếu muốn để bọn họ tỉnh lại, chỉ có dùng linh lực từ máu.

Hứa Thanh Mộc nghĩ cũng không nghĩ, giơ tay định cắn ngón tay của mình vẽ bùa, Tống Quyết thấy thì đau lòng, bắt lấy cánh tay của Hứa Thanh Mộc, sau đó cắn ngón tay của mình rồi nói: "Dùng của anh này."

Một mũi tên cuối cùng kia làm hao tổn tinh thần của Tống Quyết không ít, Hứa Thanh Mộc không muốn để anh bị thương, nhưng ngẩng đầu thì thấy đôi mắt của Tống Quyết, những gì muốn nói lại không nói ra được.

Bọn họ đều đau lòng đối phương, chỉ muốn bản thân tự gánh vác.

Hai người nhìn nhau cười, trong lòng đã đạt thành nhận thức chung.

Cùng nhau bị thương là được.

Hứa Thanh Mộc cười nói: "Vậy mỗi người một nửa?"

Tống Quyết sờ mái tóc ướt đẫm của cậu, nói: "Được."

Hai người không chút kiêng kỵ chim chuột khiến Dịch An chịu không nổi, cuối cùng gã cũng ngừng cười, nôn khan một chút, nói: "Tôi chịu đủ cái thể loại chim chuột mọi nơi của hai người rồi đấy, bớt làm ba cái trò ghê tởm lại được không?"

Hứa Thanh Mộc dứt khoát ngẩng đầu hôn Tống Quyết, không thèm dòm gã nói: "Ai cần ông lo."

Dịch An chịu không nổi nôn khan lần nữa.

Khiến Dịch An không vui, Hứa Thanh Mộc lại rất vui, tiếp đó cậu liền cùng Tống Quyết cắn ngón tay vẽ bùa, dán lên ngực các đội viên.

Rất nhanh đã có đội viên đầu tiên tỉnh lại, các đội viên khác cũng dần dần thanh tỉnh, chỉ còn lại nữ đội viên cuối cùng kia.

Có thể cô ta bị thương khá nghiêm trọng, cần phải có nhiều linh lực hơn.

Hứa Thanh Mộc đi đến trước mặt cô ta, ngồi xổm xuống xem xét một chút, rồi lại vẽ một lá bùa dán lên ngực cô ta.

Một lát sau, ngón tay cô ta giật giật, rốt cuộc cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

Liên tục lăn lộn khiến Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết tiêu hao linh lực không nhỏ, nhìn những người này đều không sao, trên mặt bọn họ rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc nhẹ nhàng. Hứa Thanh Mộc mệt mỏi nói: "Tỉnh hết là được, hôm nay tạm dừng, nghỉ ngơi một chút, ngày mai rồi hẳn ra ngoài."

Nữ đội viên mơ mơ màng màng ngồi dậy nhìn bọn họ, ánh mắt thanh minh một tí, cô ta nhìn Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết một hồi, đột nhiên gợi lên khóe môi với bọn họ, nhẹ nhàng mỉm cười.

Tiếng cười này không lớn, nhưng ở trong lúc sáng sớm an tĩnh lại hết sức rõ ràng, Tống Quyết cùng Hứa Thanh Mộc đồng thời quay đầu lại, kinh ngạc nhìn mặt nữ đội viên.

Tiếng cười điên khùng lại có tố chất thần kinh, không phải Dịch An tâm thần thì còn ai vào đây!

Hồn phách trong thân thể của Vu đội trưởng không phải là toàn bộ phần hồn của gã, gã thế mà lại đem hồn phách của mình phân ra thêm!

Hứa Thanh Mộc muốn phản ứng lại, nhưng vẫn chậm một bước, Dịch An khoác tấm da của nữ đội viên vừa cười to vừa giơ tay lên không trung, con Thuỷ Hầu Tử đang nằm trên mặt đất đột nhiên bay lên, trong giây lát đã rơi vào tay cô ta.

Hứa Thanh Mộc căn bản không hành động kịp, cô ta đánh một chưởng vào ngực Hứa Thanh Mộc, rồi lại hung mãnh dùng tay đâm thẳng vào trái tim của con Thuỷ Hầu tử trước mặt Hứa Thanh Mộc.

"Xì" một tiếng, một dòng máu nóng phun tung toé lên mặt Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, con Thuỷ Hầu Tử chưa kịp giãy giụa đã mất mạng trong nháy mắt.

Con Thuỷ Hầu Tử to lớn mau chóng hóa thành một đạo tàn ảnh, hoàn toàn biến mất.

Tiếng cười điên cuồng của Dịch An phát ra từ nữ đội viên, sau đó gã xuất hồn rồi nhanh chóng giải khai hồn phách đang bị trói kia, sau đó hai hồn phách hợp lại thành một.

Hứa Thanh Mộc đứng lên muốn đuổi theo, ngực nhói đau khiến cậu ngã xuống, Tống Quyết vội vàng tiến lên đỡ lấy bọn họ.

Bọn họ còn chưa nói gì, tiếng sóng trào dâng truyền đến từ sâu trong lòng con suối, bầu trời vừa hừng sáng đã bị mây đen che lấp, cả thế giới lại trở nên tối tăm.

Dòng suối chảy xiết, xa xa hiện ra một hòn đá lớn dưới nước, ánh sáng phát ra từ cánh cửa dưới đáy nước kia dần dần lộ ra, xuất hiện ở trước mắt bọn họ.

Dòng nước dâng trào xuyên qua cánh cửa kia, chảy về phía nhân gian.

Hồn phách của Dịch An bay lượn phía trên cánh cửa, cười khẽ nói: "Chưởng môn thực thông minh, nhưng tôi cũng không kém. Một ngàn năm vấn vương, rốt cuộc cũng đã lừa được chưởng môn."

Hứa Thanh Mộc tức giận ôm ngực, cả giận nói: "Ông là giun tinh biến hình à? Rốt cuộc ông phân ra bao nhiêu hồn vậy!?"

"Đây là phần hồn cuối cùng rồi." Dịch An cuồng tiếu nói, "Cuối cùng vẫn là chính chưởng môn tự mình mở cái cửa này ra. Giờ thì người có thể nhìn rõ, đám nhân tộc dơ bẩn ngu xuẩn mà người muốn bảo hộ, có bao nhiêu trò hề sẽ diễn ra dưới cơn đại nạn này đây."

Nói xong lời này, Dịch An liền nhanh chóng bay xuyên qua cánh cửa, bạch quang chợt lóe, người đã biến mất vô tung.

"Đừng nóng vội." Tống Quyết nhanh chóng nói, "Kiếp trước chúng ta có thể phong ấn Thiên Hà Chi Thủy, thì lúc này đây cũng có thể."

Hứa Thanh Mộc nhìn Tống Quyết để bản thân bình tĩnh, không cho chính mình có thời gian để tức giận.

Rồi sau đó cậu nhanh chóng cởi bỏ xiềng xích trói xác của nữ đội viên, những người còn lại thì đang mơ mơ hồ hồ, vốn chẳng biết xảy ra chuyện gì.

Hứa Thanh Mộc ngự kiếm, Tống Quyết liền đứng phía sau cậu, dùng xiềng xích túm nhóm người này lại, nhanh chóng xông ra ngoài cánh cửa.

Lại một trận bạch quang hiện lên, rồi lại nhanh chóng rơi vào trong bóng tối, sau đó tất cả mọi người cùng nhau ngã xuống trên mặt đất.

Đôi mắt dần dần thích ứng với bóng tối, bọn họ rốt cuộc cũng phát hiện mình đã trở lại bên trong chủ mộ thất, đèn pin vẫn còn trên mặt đất phát ra ánh sáng mờ mịt.

Vài đội viên không thể tin được những gì mình đã chứng kiến, quá vui mừng nên gào khóc.

Hứa Thanh Mộc không có thời gian cùng bọn họ nhiều lời, túm lấy bọn họ chạy ra khỏi huyệt mộ.

Bên ngoài có một số cảnh sát và ba người đầu tiên đi ra, một đám người vây tới lo lắng nhìn Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, Hứa Thanh Mộc đã tùy tay bắt lấy một người, vội la lên: "Mau đi báo cảnh sát, hoặc báo cứu hộ, báo động sóng thần tới! Mau lên!"

.

Vừa qua khỏi đầu mùa xuân năm mới, thời tiết vẫn còn chưa ấm lên. Vào thời điểm này của những năm trước, dù có mưa ở thành phố Chi thì cũng chỉ là mưa phùn kéo dài mà thôi.

Hôm nay trời lại nắng, mặt trời vừa mới mọc lên không lâu đã bị mây đen dày đặc che kín.

Trời âm u, những người dậy sớm trên đường đi làm nhìn lên trời, trong lòng thầm nghĩ: Chà, có vẻ như sẽ nghênh đón cơn mưa đầu mùa sớm thôi.