Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 152: Mộ kia quả nhiên là của cậu




Sau Tết, Hứa Thanh Mộc cũng không thả lỏng được bao lâu, tên tâm thần chiếm cứ thân thể Ôn Luân vẫn còn bị nhốt ở Lăng Vân Quan.

Bên Vương Tam cũng đang điều tra cái công ty Hoàn Vũ kia, vài ngày sau, hắn gọi điện thoại cho Hứa Thanh Mộc, nói một chút về kết quả điều tra.

Đã hơn một năm nay, công ty Hoàn Vũ bên ngoài bán mỹ phẩm, trên thực tế lại là truyền bá tà giáo trong tối. Cái hồn phách chiếm cứ thân thể Ôn Luân ở Tương Tây học vu cổ thuật thật sự rất có tác dụng, mê hoặc không ít người, phát hiện được số lượng tín chúng khổng lồ, công ty này sinh tồn hoàn toàn dựa vào tiền của tín chúng để vận hành. Vương Tam đang tận lực điều tra những người có tiếp xúc chặt chẽ với Ôn Luân trong một năm qua, hy vọng có thể tìm được nửa hồn phách còn lại.

Nhưng thực đáng tiếc, cuộc tìm kiếm giống như mò kim dưới đáy biển, tốn rất nhiều tiền và thời gian. Hứa Thanh Mộc cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Sau khi gọi điện thoại với Vương Tam, Hứa Thanh Mộc liền có chút mệt mỏi rồi ngủ mất. Đang mơ mơ màng màng, cậu đột nhiên bắt đầu nằm mơ.

Hơn nữa, nội dung trong mơ lại là kiếp trước đã lâu rồi chưa từng mơ.

Trong mơ Hứa Thanh Mộc vẫn là thiếu niên, nhưng đã sáng lập Lăng Vân Quan nổi danh khắp thiên hạ, đông đảo nhân sĩ chính đạo rất là bất mãn.

Mà cậu và Tống Quyết tương ngộ cũng là vào lúc ấy.

Lần đó đối với Hứa Thanh Mộc mà nói chỉ là một lần xuống núi đi du hành bình thường, nhưng bởi vì gặp được Tống Quyết mà trở nên thay đổi.

Hứa Thanh Mộc dùng tên giả dịch dung, lấy thân phận là một tiểu đạo sĩ bình thường đi du hành, trong một lần bắt quỷ vô tình đụng phải Tống Quyết. Hai người liên thủ khống chế con q quỷ vật chế phục, cứ như vậy xem như nhận thức.

Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Mộc gặp Tống Quyết, một thân hắc y, đeo cung tên sau lưng, bộ dạng đẹp quá mức, khi chạm mặt nhau Hứa Thanh Mộc thậm chí xém mất luôn cả hồn. Tuy linh lực chỉ ở dưới tán tu, nhưng Hứa Thanh Mộc vẫn rất có hảo cảm với anh, vì thế, hai người như bèo nước gặp nhau, kết bạn rồi cùng nhau đi du hành.

Thời gian 5 năm đối với người tu hành mà nói chỉ là trong nháy mắt. Bọn họ cùng nhau đi qua rất nhiều sơn thủy, ngắm qua rất nhiều phong cảnh, tình cảm đôi lứa của thiếu niên có rất nhiều biến hóa vi diệu, chỉ là khi đó bọn họ còn quá trẻ, ngây thơ mờ mịt, ai cũng không phát hiện.

Cho đến một ngày nọ, bọn họ mới biết được thân phận thật sự của đối phương.

Hứa Thanh Mộc là chưởng môn Lăng Vân Quan mà chính đạo bất dung, mà Tống Quyết lại là đại đệ tử của một tông môn chính đạo Huyền Môn lớn nhất lúc ấy. Đây là một sự trùng hợp vô cùng cẩu huyết, hai người vốn không nên lui tới, cố tình lại tương ngộ nhau.

Cảnh tượng sau đó càng trở nên mơ hồ hỗn loạn, Huyền môn chính thống và Lăng Vân Quan xung đột càng ngày càng rõ ràng, giữa Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết cũng dần dần có tranh chấp.

Lại sau đó, xung đột không thể nào dừng lại, trong đó có rất nhiều cảnh tượng lung tung rối loạn, Hứa Thanh Mộc thấy không rõ, chỉ thấy bản thân càng ngày càng giận dữ, kết quả cuối cùng là cậu tác pháp dẫn tới Thiên Hà Chi Thủy, giống như đại hồng thuỷ mà ký ức của Nhân tộc thời thượng cổ được ghi lại, cơn hồng thủy che trời lấp đất, là một tai họa rất lớn, vô số người chết trong cơn hồng thuỷ này, bao gồm rất nhiều sư huynh đệ trong tông môn của Tống Quyết.

Nhiều năm tu hành của Hứa Thanh Mộc bị hủy trong một khắc ngay lúc thiên kiếp, vô số nhân sĩ Huyền môn đều nhân cơ hội tới bổ đao, Tống Quyết cũng ở trong những người đó.

Nhưng những người đó còn chưa kịp động thủ, cậu đã bị sét đánh chết, trước khi chết, cậu nhìn thấy Tống Quyết bay nhanh tới về phía mình.

Cảnh trong mơ đến đây là kết thúc, Hứa Thanh Mộc đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ướt cả một mảnh lưng phía sau.



Giờ phút này đã là nửa đêm, Hứa Thanh Mộc từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nôn nóng trong lòng lại xông ra.

Hứa Thanh Mộc không tin bản thân sẽ cực đoan lấy hồng thủy diệt thế, càng không tin Tống Quyết sẽ đến giết mình, nhưng cảnh tượng trong mộng quá mức chân thật, giống như là chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua.

Hứa Thanh Mộc hít một hơi thật sâu, nhớ tới tên tâm thần bị mình nhốt ở Tàng Thư Các.

Hắn nhất định là biết sự thật.

Hứa Thanh Mộc do dự một chút, đứng dậy đi Tàng Thư Các.

Hồn phách tâm thần kia bị phù chú trói chặt, rõ ràng rất khó chịu, nhưng biểu tình của hắn lại hết sức nhàn nhã, giống như hắn là khách du lịch.

Hứa Thanh Mộc nhìn bộ dáng của hắn, liền cảm thấy cảm xúc của mình càng ngày càng không thể khống chế, cơn phẫn nộ như là ngọn lửa ở trong lòng bùng lên.

Hắn còn cười với Hứa Thanh Mộc, chậm rãi nói: "Muộn rồi sao chưởng môn không ngủ, tới tìm tôi có chuyện gì chăng?"

Hứa Thanh Mộc dừng một chút, nói: "Trận hồng thủy ngàn năm trước, không thể nào là tôi làm ra."

Mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Á, chưởng môn, người nhớ rồi sao? Là do người đưa tới mà, trừ người ra còn ai có năng lực như vậy?"

Hứa Thanh Mộc nói: "Vậy còn ông? Tôi cảm thấy là ông làm, sau đó lại giá họa tôi đây. Ông lợi hại như thế, nhưng ở trong ký ức của tôi hoàn toàn chẳng có sự tồn tại nào."

Người nọ nói: "Tôi chỉ là một tiểu nhân vật không đáng nhắc tới, chưởng môn không nhớ tôi cũng phải thôi. Chỉ cần chưởng môn có thể nhớ lại hành động vĩ đại vì Thần Vũ Trụ gột rửa nhân gian là được."

Hứa Thanh Mộc lạnh lùng nói: "Cho nên ông dẫn tôi tới ngôi mộ đó, chính là để cố tình kích thích ký ức của, khiến tôi nhớ lại chuyện kiếp trước? Coi như tôi nhớ ra đi, nhưng tôi lại thấy những ký ức đó không chân thực, ông tà môn như thế, ai mà biết được có phải quấy nhiễu tôi không?"

Hắn lộ ra nụ cười trào phúng với Hứa Thanh Mộc, nói: "Rồi sao? Không thể tiếp thu sự thật, không dám thừa nhận bản thân là dạng người gì à?"

Hứa Thanh Mộc lại nói: "Tôi cũng chẳng phải người tốt gì, nhưng tôi tin tưởng Tống Quyết, nếu anh ấy thật sự muốn giết tôi để báo thù cho sư môn, thế tại sao anh ấy lại tới Vô Gian tìm tôi, ở chỗ đó ngây người một ngàn năm?"

Người nọ gợi lên khóe môi, nói: "Giết người báo thù là vì ân, đi Vô Gian tìm người là vì tình, hai cái này không xung đột. Người đã chết, hắn cũng trả hết ân cho sư môn, đương nhiên có thể lại vì người mà không cần mạng mình."

Hứa Thanh Mộc cảm thấy tên tâm thần trước mắt này đang nói lung tung cố ý chọc giận mình, nhưng cậu vẫn không biết vì sao lại không có cách nào khống chế hỏa khí trong lòng. Vì thế Hứa Thanh Mộc giơ tay ném một lá bùa về phía hắn, ngọn lửa bốc lên đốt cháy linh hồn hắn, hắn phát ra tiếng kêu rên đau đớn, nhưng vẫn cười, nói: "Thẹn quá thành giận làm cái gì? Ha ha, chưởng môn, người từ từ mà nghĩ, càng muốn, người sẽ càng ngày càng rõ chính mình ha ha ha ha."

Tiếng cười thật sự quá mức chói tai, Hứa Thanh Mộc chịu không nổi, ném lá bùa tĩnh ngôn khiến gã không thể phát ra âm thanh được nữa.

Thế giới an tĩnh, nội tâm Hứa Thanh Mộc lại là ồn ào náo động không thôi. Cậu yên lặng nhìn người trước mắt, không ngừng tự nói với bản thân, không thể tin vào lời gã.



Ký ức Hứa Thanh Mộc tàn khuyết, mà cái tên tâm thần lại biết tất cả, hắn chỉ cần nói hai câu thật giả lẫn lộn, là có thể đem ký ức của Hứa Thanh Mộc nhiễu càng thêm hỗn loạn.

Tuy biết là thế, nhưng ký ức kiếp trước lại càng ngày càng rõ ràng trong não. Trong đầu cậu có thể nhớ rõ gương mặt dữ tợn và điên cuồng của mình khi đưa đến cơn đại hồng thủy kia, với cả bộ dáng đau khổ của Tống Quyết tìm mình báo thù sau khi sư môn của anh toàn diệt.

Trong mắt gã còn có ý cười, Hứa Thanh Mộc nhìn vào mắt gã rồi giận dữ đến nối muốn đánh người, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng xoay người rời đi.

Sau khi quay lại Hứa Thanh Mộc cũng không thể ngủ. Sau đó cậu nghe thấy Tống Quyết rời giường, cùng Bạch Mỹ Mỹ chơi tuyết ở trong sân, hai người còn nói với nhau lát nữa làm bữa sáng ngon thiệt ngon rồi gọi cậu rời giường.

Nghe được những lời này trong lòng Hứa Thanh Mộc hẳn là phải cảm động ấm áp, nhưng cảm xúc của cậu không thể khống chế, Hứa Thanh Mộc không có nổi hứng thú, cũng không muốn nhìn mặt Tống Quyết.

Chờ hai người rời sân đi tới phòng bếp, Hứa Thanh Mộc mới từ trên giường bò dậy, gọi điện thoại cho Vương Tam, muốn hỏi thăm Vương Tam một chút về chuyện cổ mộ.

Điện thoại được kết nối, Hứa Thanh Mộc mở miệng hỏi một câu về chuyện cổ mộ, Vương Tam liền kích động, vội vàng nói: "Tiểu đạo trưởng, tôi cũng đang định tìm cậu nói chuyện này nè, cái cổ mộ đó có hơi cổ quái, phải nhờ đến cậu giúp đỡ."

Hứa Thanh Mộc nhíu mày, thấp thỏm nói: "Anh nói đi."

"Mấy ngày gần đây Cục Văn Vật liên hệ với chúng tôi, cho chúng tôi nhìn một số văn vật thu thập được từ khi khai quật cổ mộ đến giờ." Vương Tam ngữ khí nghiêm túc nói, "Cổ mộ kia khá phiền toái, bảo tồn rất hoàn hảo, chưa từng bị trộm qua. Nhưng nhân viên khảo cổ lúc ở trong mộ thì gặp được một số chuyện kỳ quái liên tục phát sinh, trước mắt thì vẫn tiến hành bình thường, vẫn chưa tiến vào được chủ mộ thất, nhưng cũng phát hiện một số văn vật có giá trị. Quan trọng nhất là phát hiện một bộ cổ hoạ được bảo tồn rất hoàn hảo, mà người trong bức hoạ... Tôi đã gửi ảnh qua WeChat cậu rồi đó, cậu nhìn hình rồi nói tiếp."

Hứa Thanh Mộc "Ừm" một tiếng, lấy di động xem hình ảnh Vương Tam gửi tới.

Ngay khi bức ảnh được mở, Hứa Thanh Mộc thấy rõ người trong bức hoạ, tức khắc cả người đều sững sờ.

Người trong bức hoạ là một một đạo sĩ trẻ tuổi, thanh y mộc trâm, đẹp như quan ngọc.

Gương mặt kia, rõ ràng chính là Hứa Thanh Mộc.

Phong cách của bức hoạ này và bức hoạ kiếp trước của Hứa Thanh Mộc được Lăng Vân Quan cung phụng nhiều năm giống nhau như đúc, tuy không có bằng chứng, nhưng có thể liếc mắt nhìn ra, hai bức hoạ này tuyệt đối là cùng một người vẽ.

Ngoại trừ Tống Quyết kiếp trước, Hứa Thanh Mộc không nghĩ ra ai sẽ vẽ được một bức hoạ như thế.

Cho nên... Mộ kia quả nhiên là của cậu.

Hứa Thanh Mộc còn đang ngây người, Vương Tam ở đầu dây bên kia lớn tiếng nói: "Tiểu đạo trưởng, cậu thấy chưa? Người trong bức hoạ này, rõ ràng chính là cậu. Bức hoạ này vừa được khai quật, nhân viên khảo cổ nhìn xong đều sợ ngây người, bọn họ đều biết cậu, cho nên không dám đem bức họa này công bố, nên nhanh chóng liên hệ với tôi. Tóm lại... Tình huống hiện tại có hơi phiền toái, cậu có manh mối gì không?"

Hứa Thanh Mộc hoàn hồn, nói: "Ở đây tôi cũng có một bức họa, rất giống với bức này... Tôi nghĩ tòa cổ mộ này có liên quan rất nhiều tới tôi, anh có thể hỏi nhân viên khảo cổ tôi có thể cùng họ xuống mộ được không?"

Vương Tam vội vàng nói: "Là tôi yêu cầu cậu giúp đỡ mà... Mộ này thật sự quá quái dị, nhân viên khảo cổ cũng không dám xuống."