Đào Nguyệt Mỹ Nhân

Chương 11




“Trả lại cho ta!” Sở Mộng Sanh nóng vội quát to.

“Này bức họa là chuẩn bị tặng cho ta sao?” Biết rõ không có khả năng, hắn vẫn ôm một tia hi vọng.

“Ngươi...... Ngươi đừng mơ!” Nàng đỏ mặt khẽ gắt, “Nhanh đưa nó trả lại cho ta!”

Trường Tôn Kiệt sắc mặt khẽ biến thành buồn bã, trầm xuống: “Nếu không phải cho ta, vậy nhất định là muốn đưa cho người khác đi? Một khi đã như vậy, ta càng không thể trả lại nàng, bức tranh thêu này liền để ta thay nàng bảo quản đi!” Hắn không thể chịu đựng được nàng đem nó đưa cho người khác, nhất là tên Trầm Thuộc Vũ! Người của nàng, hết thảy của nàng, chỉ có thể thuộc về hắn, ai cũng không thể cùng hắn chia xẻ.

Nói xong, hắn liền không quay đầu lại rời khỏi phòng, lưu lại Sở Mộng Sanh phẫn nộ ngây người tại chỗ.

Hôm sau, Trường Tôn Kiệt được phu thê Sở Nguyên Thành đồng ý, quyết định ba ngày nữa làm lễ thành thân với Sở Mộng Sanh, ngày khác quay về Lạc Dương, lại cử hành hôn lễ long trọng khác.

Sở lão gia sở dĩ đáp ứng, nguyên nhân là vì hiếm có người như Trường Tôn Kiệt,từ khi hắn đến Nhạc Châu, khuê nữ chưa lấy chồng trong thành ai cũng chú ý tới sự tồn tại của hắn, thậm chí còn nhắm hắn làm mai mối, vì đoạn tuyệt ý niệm trong đầu những người khác, nên thành thân để danh phù kỳ thực.

Còn nguyên nhân khác, nữ nhi bảo bối của hắn là thầm mến Trầm Thuộc Vũ, mà hắn lại sắp thú Lục Phượng Nghi làm thê tử, tin tức này do hắn nghiêm cấm hạ nhân trong phủ đàm luận, càng không thể cho nữ nhi biết, nếu không theo bản tính thẳng thắn, nhất định sẽ nghĩ biện pháp chuồn êm khỏi phủ, đi đến Dương Oai võ quán để hỏi rõ ràng.

Vì sợ đêm dài lắm mộng, thì chỉ có kế này, cho nàng sớm ngày cùng Trường Tôn Kiệt thành thân, hắn có thể chân chính thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vì thế, toàn bộ Sở gia trang từ trên xuống dưới bắt đầu bận rộn, mỗi người đều vì tiểu thư phải lập gia đình mà cao hứng, dù sao tiểu thư năm nay đã mười bảy(S: ồ, thế thì hình như ta ế rồi =]]] TN: gì chứ, quan niệm cổ đại, không dùng được), đến nay đều vẫn không có người dám tới cửa cầu hôn.

Sở gia trang không khí vui mừng,vẫn có một người sầu mi khổ kiểm, nôn nóng bất an như kiến bò trên chảo, người đó là Sở Mộng Sanh sắp trở thành tân nương tử.

Sở Mộng Sanh không ngừng đi tới đi lui trong phòng, vắt óc nghĩ kế đào hôn, nàng biết mình một khi gả cho Trường Tôn Kiệt liền xong đời. Quy củ của hắn nhiều như vậy, đối với nàng vừa hung vừa nghiêm, nàng nhất định sẽ buồn chết, tuyệt đối không thể có ngày nào bình yên.

Bởi vậy, nói cái gì nàng cũng muốn tìm biện pháp trước chạy ra phủ đi. Nhưng hôm nay, nàng nếu không bị cấm chừng, thì lại bị trông coi, căn bản không thể bước ra khuê phòng nửa bước, nàng không khỏi thầm oán phụ thân nhẫn tâm, dám theo ý Trường Tôn Kiệt mà đem nàng giam cầm, thậm chí ngay cả nương yêu quý luôn luôn thấu hiểu nàng, lần này chẳng những không mở miệng giúp nàng, ngược lại còn cùng cha đứng trên một trận tuyến! Vội vã đem nàng gả cho Trường Tôn Kiệt.

Nói tóm lại, toàn bộ người Sở gia trang đã hoàn toàn phản chiến(phản bội), tất cả đều giúp hắn, xem ra, nàng chỉ có thể tự mình cố gắng.

Qua lại mấy lượt, nàng quyết định trước bước ra cửa phòng đi dạo nơi nơi, có lẽ sẽ cho nàng cơ hội bỏ chạy, còn hơn lúc này ngồi chờ chết.

Chủ ý đã định, nàng lập tức đẩy cửa phòng ra, vừa mới bước ra cửa liền thấy nha hoàn của nàng Tiểu Tước.

“Tiểu thư, lão gia đã phân phó, không được chạy loạn khắp nơi, muốn tiểu thư ngoan ngoãn đợi ở trong phòng.” Tiểu Tước vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng.

Sở Mộng Sanh không khỏi một bụng khí. Nào có người làm cha phòng con gái của mình như phòng cướp, còn đối đãi nàng như tù phạm. Bất quá vì đại kế, nàng đành phải nhịn xuống khẩu oán khí này, mặt mày thản nhiên nói:

“Ta muốn đến hậu hoa viên đi một chút? Ta sắp buồn chết rồi, ngươi nếu không yên tâm, cứ việc theo tới!”

Quẳng ra một câu, nàng không hề để ý tới Tiểu Tước ánh mắt khó xử, mở bộ pháp đến hoa viên.

Tiểu Tước không biết làm gì đành phải theo sát phía sau.

Sở Mộng Sanh đi vào hậu hoa viên, nhàm chán hết nhìn đông tới nhìn tây, đi dạo, sau một vòng, nàng liền ngồi xuống băng đá trong lương đình.

Tiểu Tước ở đằng sau thủy chung khẩn trương hề hề, vẻ mặt đề phòng, nàng ở trong lòng an ủi mình, chỉ cần qua hai ngày nữa, nàng sẽ không cần kinh hồn táng đảm như vậy. Một khi tiểu thư lập gia đình, tự nhiên có cô gia quản lý nàng, đến lúc đó nàng tiểu tỳ nữ đáng thương là có thể thoát khỏi tai ương.

Sở Mộng Sanh tay cầm cây quạt nhỏ, đôi mắt to nhanh như chớp quay tròn chuyển động, không an phận nhìn chung quanh, chuyển rồi chuyển, tầm mắt của nàng đột nhiên ngưng lại bất động, nhìn phía cây đại thụ ở góc hoa viên, cây đại thụ kia rắn chắc khó lay nha.

Sở Mộng Sanh tò mò đứng dậy hướng cây đại thụ kia đi đến, Tiểu Tước lập tức nhắm mắt theo đuôi phía sau đầu.

Đi đến dưới đại thụ, ngẩng đầu cẩn thận nhìn, nguyên lai là cây táo. Nàng thế nhưng không biết vườn nhà mình có một thân cây như vậy, bất quá, đây không phải trọng điểm, quan trọng là nàng mắt tinh phát hiện đến độ cao của nó đã vượt qua chỗ tường vây ở Sở gia trang.

Đầu óc của nàng cực kỳ nhanh chuyển, trong lòng đã có ý định. Chỉ cần có thể trèo lên cây, lại thuận theo cành cây nhảy lên tường, nàng là có thể dễ dàng chuồn đi, hơn nữa cũng không dễ dàng bị phát hiện. Trèo cây hẳn là không làm khó được nàng.

Quyết định, nàng hướng Tiểu Tước nói: “Tiểu Tước, ta muốn ăn táo, ngươi nghĩ biện pháp đem quả táo trên cây lấy xuống cho ta.”

Tiểu Tước vi lăng một chút, không hiểu trả lời: “Tiểu thư, quả táo trên cây còn xanh, căn bản còn không có chín, làm sao có thể ăn ngon đâu?”

Sở Mộng Sanh cau cái mũi nhỏ đáng yêu, bốc đồng nói: “Ta chính là thích ăn quả táo xanh, như vậy mới càng đủ vị, ngươi đừng quản nhiều, ý giúp ta lấy một quả!”

“Này......” Tiểu Tước khó xử nhìn nàng, ấp úng, “Này chỉ sợ rất khó nha, cây cao như vậy, ngay cả sào trúc cũng không thể, làm sao có thể lấy quả được?”

“Leo lên lấy không phải được không?” Sở Mộng Sanh lộ ra cười, lành lạnh nói.

“A!” Tiểu Tước sắc mặt nhất thời trắng bệch, khuôn mặt nhăn như quả mướp đắng, sợ hãi nói: “Tiểu thư...... Này...... Không tốt lắm đâu! Ta có...... chứng sợ cao, tiểu thư đừng bảo ta leo lên.” Nàng vừa nói, còn giơ lên một đôi tay nhỏ bé mãnh liệt dao động.

Sở Mộng Sanh giả bộ mất hứng liếc Tiểu Tước một cái, trong lòng kỳ thật đang cười trộm,bởi nàng chờ những lời này.

Sở Mộng Sanh nhíu mi khinh xuy, “Ngươi thực nhát gan, trèo cây có cái gì đáng sợ? Ngươi đã không dám, ta đây đành phải tự đi lên hái!”

Vừa nói xong, nàng đã vén làn váy giắt ở hông, giơ tay chân, phi thường khó coi bắt đầu bò lên cây.

“Ai nha, tiểu thư, người đừng đi lên a, quá nguy hiểm, không cẩn thận một cái sẽ ngã chết.” Tiểu Tước nhịn không được kinh hoảng hô to.

“Ngươi câm miệng cho ta ” Sở Mộng Sanh đỏ mặt, thở hồng hộc gầm nhẹ, chỉ sợ là Tiểu Tước như vậy sẽ khiến người trong phủ chú ý, kế hoạch sẽ thất bại.

“Ngươi ở phía dưới kêu loạn sẽ làm ta phân tâm.” Nàng lại bỏ thêm một câu.

Tiểu Tước hạ giọng, lo lắng nói: “Tiểu thư, người trăm ngàn lần phải cẩn thận một chút, kỳ thật, người không cần phải chính mình leo lên.”

Sở Mộng Sanh không muốn để ý tới nàng nữa, cố gắng hướng lên trên đi. Chỉ cần bò đến độ cao ngang tường vây, nàng sẽ có hy vọng chạy đi, thoát khỏi hôn sự này, thoát khỏi đại khối đầu Trường Tôn Kiệt.

Tiểu Tước kinh hồn táng đảm, sợ không biết như thế nào cho phải, đột nhiên hỏi, nàng trong đầu linh quang chợt lóe, lập tức bật thốt lên hô: “Tiểu thư, người đừng leo nữa, nhanh xuống dưới. Ta đi gọi cô gia tương lai tới hái táo, công phu của hắn tốt lắm, tiểu thư chờ một chút, ta đây đi tìm cô gia.”

Sở Mộng Sanh nghe vậy cả người cứng đờ. Tiểu Tước đi tìm Trường Tôn Kiệt, nàng chẳng phải là đi không được sao. Bất chấp chính mình đang ở trên cây, nàng nhanh quay đầu lại nhìn phía dưới, kêu: “Không cần, ngươi đừng đi tìm hắn!” Tập trung nhìn, trong vườn hoa bóng dáng Tiểu Tước đã không còn.

Nha đầu kia khi nào thì chạy nhanh như vậy? Nàng không khỏi áo não thì thào niệm. Xem ra, động tác của nàng cần nhanh hơn, bằng không đợi Trường Tôn Kiệt đến, nàng liền thật sự là đi không được.

Cố gắng leo lên, nàng rốt cục đến độ cao của tường vây. Khoảng cách giữa cây và tường rất ngắn, nàng bám theo nhánh cây kia mới có thể thuận lợi leo trèo, bấu víu vào tường được.

Hít sâu một hơi sau, Sở Mộng Sanh chậm rãi di động theo thân cành vươn ngang ra bên ngoài, bất quá thân cành phảng phất có chút không chịu nổi sức nặng mà rung động liên tục.

Nàng bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi, từ độ cao này nhìn xuống, nàng đã sợ tới mức chân mềm nhũn ; hơn nữa, giờ phút này nàng căn bản tiến thối không được, bởi vì thân cây rung càng lúc càng rõ ràng, hình như sắp gãy.(S: Tại sao tỷ phải bỏ đi vì một thằng như thế nhờ.TN: phải có “những thằng như thế” thì Kiệt ca mới nổi bật chứ)

Sở Mộng Sanh không khỏi than thầm, nàng làm sao có thể xui xẻo như vậy? Chẳng những đào hôn bất thành, còn có thể ngã thành bánh thịt, vì không để cho mình non người mà mất sớm, nàng không ngừng ở trong lòng cầu nguyện lão thiên gia, trăm ngàn lần đừng để cho thân cành gẫy, hai tay hai chân gắt gao ôm lấy nhánh cây.

Trường Tôn Kiệt một bước tiến trong vườn hoa, đập vào mắt hắn là một màn trình diễn kinh hãi, thần sắc đột nhiên bàng hoàng lo lắng.

“Trời ạ!” Tiểu Tước theo sau nhịn không được phát ra tiếng kêu sợ hãi.”Tiểu thư, cô gia đến đây, người nhanh xuống dưới nha!”

Sở Mộng Sanh hơi hơi mở mắt ra nhìn xuống phía dưới, Trường Tôn Kiệt quả thật đã đứng dưới tàng cây, vẻ mặt khẩn trương hoảng sợ này nàng chưa bao giờ thấy qua, nhưng nàng căn bản không rảnh nghĩ lại, chính là ảo não tư thế chật vật xấu xí của mình lại bị hắn nhìn thấy.

“Nàng rốt cuộc đang làm gì trên đó? Ta lệnh cho nàng lập tức xuống ngay!” Trường Tôn Kiệt áp chế kinh hoàng, trầm mặt quát.

“Ta...... Ta đang bí.” Sở Mộng Sanh run run nói. Đến lúc nào rồi rồi, hắn còn mệnh lệnh nàng!”Ta sợ ta vừa động, thân cây lập tức bị chặt đứt.”

Vừa mới dứt lời, chỉ thấy thân cành bị nàng ôm chặt càng lúc càng gấp khúc, tiếp theo đột nhiên ‘ba’ một tiếng, lên tiếng gãy trả lời, còn không kịp kinh hô, thân mình mềm mại mảnh khảnh liền thẳng tắp rớt xuống......