Đào Nguyệt Mỹ Nhân

Chương 1: Mở đầu




Chuyện kể rằng trước khi Long Vương thái tử Long kiệt đăng cơ, có chút hiểu lầm nho nhỏ khiến cho phi tử Hải Luyến căm phẫn mà chạy về nhà mẹ đẻ ở Dao Trì, không ngờ,khi Long kiệt đến khuyên nàng quay về lại nhân khẩu kém cỏi, lời nói không cẩn thận, chọc đến Hải Luyến, dưới sự giận dữ nàng liền vụng trộm đi theo mười hai tiên tử đang muốn đầu thai chuyển thế hạ phàm, cũng đem nguyên thần kèm ở trên người một vị tiên tử, ý muốn cấp phu quân một cái”Đại kinh hỉ ”.

Này kinh hỉ quả thực rất lớn, làm cho đường đường Long Vương thái tử sớm mất bình tĩnh ngày thường, vừa hay tin lập tức đi theo hạ phàm. Trời cao cảm động trước tình yêu của hắn, làm cho phu thê hai người có thể gặp lại, hiểu lầm tiêu tan, trở lại ngọt ngào ngày xưa.

Không ngờ, hai người đang vui mừng chuẩn bị trở về Long cung thì nhận ngọc chỉ của Ngọc Hoàng đại đế.

Ngọc chỉ

Long cung Thái Tử Phi Hải Luyến nhân một mình hạ phàm, phạm vào thiên luật, vốn nên tức khắc đầy xuống thế gian, mãi mãi không được quay lại Thiên giới. Nhưng xét lại vi phạm lần đầu, hơn nữa nàng duyên trần chưa xong, nay mạng nàng đầu thai chuyển thế làm người, giải quyết một đoạn tình duyên cùng Trưởng Tôn gia, sau đó trở về Thiên giới.

Nhận được ngọc chỉ tức khắc hạ phàm, không được chậm trễ!

Ngọc Hoàng đại đế

A ——!? Kinh ngạc lại hiện lên trên mặt Long kiệt.

Long Kiệt đáng thương vì yêu vất vả bôn ba tới chân trời, muốn cùng ái phi ngày ngày đêm đêm diện mạo tư thủ, còn phải trải qua một đoạn gian nan đâu!

Câu quang lưu chuyển, trong nháy mắt, Hải Luyến ở thế gian đã vài năm, cùng Trường Tôn viên ngoại nên duyên vợ chồng, phi thường ân ái, cũng sinh hạ kết tinh tình yêu hai người.

Nhưng mà, nàng biết rõ chính mình rồi sẽ có một ngày trở lại Tiên giới, mà việc này Trường Tôn viên ngoại từ lâu đã biết.

Vì thế nàng nói cho Trườn Tôn viên ngoại một “Bí mật”:

Bọn họ sẽ có mười hai Tôn Tử, mà không lâu,trong tương lai,Thiên giới sẽ có mười hai Hoa tiên tử hạ phàm đầu thai, nếu mười hai Tôn Tử của bọn họ may mắn có thể lấy mười hai nữ tử này, nhất định có thể Vĩnh Bảo hạnh phúc, đại đại an khang.

Sau đó ít lâu, Hải Luyến trần duyên cuối cùng cũng hết, thích thú qua đời trở lại Thiên giới.

Trường Tôn viên ngoại tuy rằng trong lòng bi ai vạn phần, cũng chỉ có thể bình tĩnh chấp nhận số phận ái thê hồng nhan mất sớm. Ai! Dù sao nương tử yêu thương của hắn cũng không phải là thật sự mất đi tánh mạng, chính là khôi phục thân phận tiên nhân, còn có thân thể bất tử, ngẫm lại là phúc không phải họa nha!

Vì “Bí mật” của hắn và nàng, hắn quyết định dốc toàn lực hoàn thành......

Thời Minh Thành tổ Vĩnh Lac,thành Lạc Dương

Sáng sớm hôm nay, trong phủ Trường Tôn gia từ trên xuống dưới bận rộn người ngã ngựa đổ, nguyên lai hôm nay là ngày Trường Tôn lão viên ngoại năm mươi chín tuổi.

Trường Tôn gia qua các thế hệ kinh thương, nhất là đến thế hệ Trường Tôn lão viên ngoại này đã đem gia nghiệp kinh doanh phát triển lớn. Dưới sự nỗ lực của hắn, Trường Tôn gia chẳng những là Lạc Dương thủ phủ(giàu nhất Lạc Dương), người người khát vọng làm thông gia để leo lên vị trí tốt, ít nhất ở nơi đây họ cũng có danh vọng cùng địa vị nhất định.

Mà nói đến chuyện các niềm kiêu hãnh nhất của hắn, hắc hắc! Không phải hắn thích khoác lác, mấy nàng con dâu cùng nhi tử thật đúng là không chịu thua kém, bình thường không có việc gì liền cố gắng tạo người, không nhiều không ít vừa vặn liền như lời Hải Luyến tiên đoán: cho hắn mười hai đứa Tôn Tử.

Bọn chúng người người ngày thường là phong thần tuấn lãng,tư thế oai hùng, dung mạo xuất sắc cùng khí chất bất phàm lừng danh; lại thêm hắn không thể đếm hết gia tài Bạc Vạn, thật là làm cho cư dân thành Lạc Dương người người yêu thích và ngưỡng mộ không thôi.

Bất quá, hắn vẫn còn một tâm nguyện chưa xong. Thừa dịp ngày đại lễ mừng sinh nhật, hắn quyết định đem bí mật này dặn dò mười hai tôn tử, nếu bọn chúng có thể thuận lợi hoàn thành, vậy hắn cả đời này sống mới không uổng!

Không bao lâu, mười hai đứa cháu đã đi tới trước mặt Trường Tôn lão viên ngoại.

“Gia gia!”

“Hảo, hảo!” Trường Tôn lão viên ngoại nhìn dáng vẻ xuất chúng khó nén kiêu ngạo mà nói: “Thấy các ngươi ngày thường giỏi như vậy, gia gia ta thật sự là cảm thấy vui mừng!”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không có đáp lời.

Này mấy tên xú tiểu tử! Cư nhiên không thèm đáp lời!( S: gia gia, các anh ý kiêu đấy)

Không quan trọng, hắn mặc dù tuổi gần hoa giáp(sáu mươi), vẫn còn chưa già, có rất nhiều biện pháp trị bọn họ.

“Ách, khụ, khụ!” Trường Tôn lão viên ngoại ho khan hai tiếng, mới bắt đầu nói: “Trước đó vài ngày, Lý gia tiểu tôn tử thành thân. Nghe nói, Tô gia nhị Tôn Tử......”

Mười hai đường huynh đệ(an hem họ) rốt cục lộ vẻ không kiên nhẫn, trong lòng sợ hãi không biết gia gia lại muốn thay huynh đệ bọn họ toan tính cái gì.

Mọi người lại liếc mắt nhìn nhau, cùng kêu lên mở miệng lạnh lùng đánh gãy lời của hắn: “Gia gia, người muốn nói cái gì?”

Hiệu quả rồi!”Còn không phải là hôn nhân đại sự của các ngươi! Các ngươi cũng biết, gia gia đã già, cũng không biết còn có thể sống bao lâu......” Nói xong, Trường Tôn lão viên ngoại giả bộ cảm khái lấy tay áo lau nước mắt, một bên giương mắt trộm dò xét phản ứng mấy nhóc cháu.

Mọi người thấy thế, cũng đành phải đầu hàng.”Gia gia, thê tử chúng ta là nhất định sẽ thú, chính là hiện nay cũng không thấy đối tượng thích hợp.”

Chỉ chờ câu này! Hắn lập tức chuyển buồn thành vui, vui vẻ nói: “Này không cần lo lắng, gia gia ta đã sớm giúp các ngươi chuẩn bị tốt lắm.” Nói xong, hắn liền sai người mang tới mười hai bức hoạ cuộn tròn, “Nơi này có tranh của thập nhị mỹ nhân, nữ tử bên trong là do ta tuyển chọn ở các nơi buôn bán mang về cho các ngươi lựa.”

Hắn từng cái từng cái đem bức tranh giao cho bọn họ, “Ta hi vọng các ngươi có thể ở trong vòng một năm đem nữ tử trong bức tranh mang về, coi như là quà mừng đại thọ sáu mươi cho ta.”

Mọi người nghe vậy, lập tức đem bức hoạ cuộn tròn mở ra, từng vị nữ tử đẹp như thiên tiên lập tức đập vào mi mắt ——

◇ dài tức: Hướng Khuynh Thương

Tháng một,hoa mai tiên tử đầu thai ở Thanh Đấu thành

vị hôn phu: Trường Tôn Khải

◇ nhị tức: Bước Phi Yên

Tháng hai Hạnh Hoa tiên tử đầu thai ở Tô Châu

vị hôn phu: Trường Tôn Huân

◇ tam tức: Sở Mộng Sanh

Tháng ba Đào Hoa tiên tử đầu thai ở Nhạc Châu

vị hôn phu: Trường Tôn Kiệt

◇ tứ tức: Doãn Đan Phong

Tháng tư Mẫu Đan tiên tử đầu thai ở Khai Phong

vị hôn phu: Trường Tôn Tĩnh

◇ ngũ tức: Tang Ngữ Nông

Tháng năm thạch lựu tiên tử đầu thai ở Tô Châu

vị hôn phu: Trường Tôn Du

◇ lục tức: Y Thích Linh

Tháng sáu hà hoa tiên tử đầu thai ở kinh sư ( Bắc Kinh)

vị hôn phu: Trường Tôn Liệt

◇ thất tức: Thương Anh

Tháng bảy Phượng Tiên tiên tử đầu thai ở Trường Bạch sơn tuyết thương thôn

vị hôn phu: Trường Tôn Hoàn

◇ bát tức: Lương Tiểu Hiền

Tháng tám quế hoa tiên tử đầu thai ở Dương Châu

vị hôn phu: Trường Tôn Triệt

◇ cửu tức: Sở Liên Liên

Tháng chín cúc hoa tiên tử đầu thai ở Hàng Châu

vị hôn phu: Trường Tôn Ngang

◇ thập tức: Vu Yến Dung

Tháng mười Phù Dungtiên tử đầu thai ở Phúc Châu

vị hôn phu: Trường Tôn Diệp

◇ mười một tức: Sở Nghê Tụ

Tháng mười một trà hoa tiên tử đầu thai ở Tô Châu

vị hôn phu: Trường Tôn Dực

◇ mười hai tức: Chu Tịch Đài

Tháng mười hai Thủy Tiên tiên tử đầu thai ở Hàng Châu

vị hôn phu: Trường Tôn Lạc

Xem hết bức hoạ cuộn tròn lại, mười hai đường huynh đệ luôn luôn cực kỳ hiếu thuận mặc dù đối với gia gia đề nghị thình lình xảy ra này thập phần không tình nguyện, nhưng là vừa nghĩ tới nếu không đáp ứng gia gia, không biết sẽ có kết cục gì, mọi người chỉ sờ sờ cái mũi thuận theo Lão Ngoan Đồng gia gia, mang theo bức hoạ chuẩn bị xuất phát, đi tìm kiếm thê tử tương lai chưa gặp mặt......

Chương 1: 

Trải qua mấy năm tranh đấu, Yến vương Chu Lệ rốt cục phá Nam Kinh, lấy được ngôi vị Thiên tử, sửa niên hiệu thành Vĩnh Lạc.

Từ khi lên ngôi tới nay đã đem đến cho Trung Hoa một nền kinh tế phồn thịnh,đất nước thái bình, thậm chí còn thúc đẩy hơn nữa giao lưu kinh tế đối ngoại và văn hóa.

Thời gian này, thành Lạc Dương —— đại thành phồn hoa bậc nhất nhì Trung Nguyên, thương gia đến từ khắp nơi,lúc nào cũng huyên náo làm hiện nên một cảnh tượng sung túc thịnh vượng.

Giang Nam sản xuất loại trà thượng hạng, dược liệu hiếm quý có trên các ngọn núi cao. Phương Bắc thiên về chăn nuôi súc vật, than đá, cùng với buôn bán thiết khí (Sắt), đồ sứ, ngọc, tơ lụa bông, thêu các loại từ các nơi đổ về…, thậm chí còn có thương phẩm tiến cử từ các quốc gia khác, như Ngọc trai ở biển Đông, mực ở Triều Tiên cùng Nhật Bản, hương liệu thì nhập từ Arập, nơi đây cái gì cũng có, hòa bình kinh thương, buôn bán phát triển rầm rộ chưa từng có.

Trong thành Lạc Dương, phú thương tụ tập đông đảo, mà khiến người ta giơ ngón tay cái lên,ý nói theo không kịp, chỉ sợ chỉ có một người, là ai ư? Ở Lạc Dương,túm lại một người tùy tiện đi trên đường cũng chém đinh chặt sắt trả lời: “Là Trường Tôn viên ngoại!”

Trường Tôn gia mấy đời kinh thương, nào là cửa hàng bạc, tơ lụa làm giàu, sản nghiệp còn mở rộng tới chuyển hàng bằng đường thuỷ, thêu phường,y dược, châu báu...... Chỉ cần có thể kiếm tiền thì ngành nào cũng có,nhân lực của Trường Tôn gia cứ phải gọi là đa bất thắng sổ(đông như kiến cỏ).

Trường Tôn viên ngoại mười mấy năm kinh doanh trước sau đều giữ uy tín,chưa từng tỏ thái độ kiêu căng, tuy rằng Trường Tôn gia có được phần đông ngành nghề để kiếm tiền nhưng cũng không vì vậy mà nâng giá của sản phẩm.

Trường Tôn viên ngoại có thể trở thủ phủ Lạc Dương không phải là không có nguyên nhân,mà nguyên nhân quan trọng nhất là: sống một cuộc sống giàu có, hắn vẫn không quên cách đối nhân xử thế,hào phóng với những người nghèo khó, nếu có thiên tai ập đến, còn có thể khẳng khái xuất tiền cứu tế nạn dân.

Bởi vậy, dân chúng trong thành ai ai cũng kính trọng Trường Tôn viên ngoại,các doanh nhân nổi tiếng, thậm chí quan lại quyền quý, cũng nguyện đối đãi với hắn như bằng hữu.

Trường Tôn viên ngoại kết được thiện duyên, nhà cửa yên bình, được trời cao ưu ái, không chỉ có vợ hiền con hiếu, mới ngoài năm mươi đã con cháu đầy đàn.(Phần này ta chém một tý)

Mà con cháu hắn người người tướng mạo đường hoàng, tuấn tú lịch sự, lại có được đầu óc buôn bán khôn khéo, đem sản nghiệp Trường Tôn quản lý gọn gàng ngăn nắp, phồn thịnh hơn rất nhiều.

Nếu hỏi Trường Tôn viên ngoại còn có cái gì tiếc nuối không,thì đó chính là mười hai đứa cháu bảo bối đến nay chưa có đứa nào thành thân, cho hắn thêm vài đứa chắt để ôm.

Bất quá, nguyện vọng này cũng được thực hiện vào ngày đại thọ hắn sáu mươi tuổi, bởi vì hắn sớm tìm xong đối tượng cho bọn trẻ rồi, chỉ còn đợi từng đứa đi ôm cháu dâu của hắn về, mà mấy đứa trẻ lại thuộc dạng có hiếu, kính yêu hắn, tất nhiên là không đành lòng từ chối rồi. Huống hồ hắn muốn yêu cầu này làm quà cho ngày đại thọ, chúng nó dù không muốn cũng chỉ có thể chấp nhận a.

Trường Tôn phủ đệ — phía đông Hàn Vũ Hiên, một đạo bóng dáng cao to tuấn tú đang ngồi trên ghế nhíu mi trầm tư, trên bàn đặt một bức hoạ cuộn tròn hơi hơi mở ra, loáng thoáng có thể thấy được hình ảnh nữ tử dung mạo xuất sắc xinh đẹp.

“Ai nha! Ta nói Trường Tôn huynh, sao trông ngươi lại phức tạp như vậy, mặt ngươi nguyên bản nghiêm túc giờ vừa ảm vừa trầm, nếu không ngại thì nói ra cho tiểu đệ nghe một chút đi.” Thanh âm trầm thấp từ cửa truyền đến, ngay sau đó là một nam tử áo trắng tuấn mỹ, thần thái nhã nhặn đẹp mắt bước vào.

Nam tử áo trắng ngồi bên cạnh tràng kỷ, gương mặt mỉm cười, con ngươi đen trong suốt thoáng hiện mấy phần trêu tức, hắn nhếch một đạo mày rậm, ung dung chờ đợi đối phương trả lời, phảng phất đã biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.

Nam nhân vốn đang trầm lặng suy nghĩ, nghe thấy thanh âm của hắn, mày rậm lại càng chau chặt hơn.

Hắn ngẩng đầu lên liếc nam tử áo trắng một cái, chỉ thấy hắn đôi mày kiếm dày đen như trám mực, đôi đồng tử tối đen, nếu là vào buổi tối sẽ thâm thúy không lường được, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thân thể rắn chắc khí lực ngang tàng, toàn thân phát ra một cỗ hơi thở lạnh thấu xương.

Hắn chính là đứa cháu thứ ba của Trường Tôn viên ngoại—— Trường Tôn Kiệt, quản lý buôn bán phường thêu.

Năm nay hai mươi tư tuổi, hắn tuy còn trẻ nhưng là người trầm ổn nội liễm, nghiêm túc ít lời, bởi vì từ nhỏ đã đi theo Trường Tôn viên ngoại học tập chuyện kinh thương cho nên hắn có được tư chất phong phú, không những thế trình độ khôn khéo quyết đoán so với Trường Tôn viên ngoại,thủ đoạn làm ăn quả thực chỉ có hơn chứ không kém.

“Ngươi căn bản là biết rõ còn cố hỏi! Trường Tôn gia chỉ cần có nửa điểm gió thổi cỏ lay, người đầu tiên biết trừ ngươi ra thì chẳng còn ai khác.” Trường Tôn Kiệt khơi mào lông mày liếc xéo nam tử áo trắng, “Vì sao ta vẫn là cảm thấy khóe miệng ngươi chứa đựng ý cười muốn xem kịch vui, mà không phải thực quan tâm tới ta đi?” Khẩu khí của hắn nồng đậm.

Rốt cuộc, hắn không thoát khỏi vận mệnh bị gia gia bức hôn.

Kia nam tử áo trắng còn sang sảng cười, giả vờ chắp tay nói: “Không dám không dám! Trường Tôn gia nhưng là cha mẹ áo cơm của Liễu gia nhà ta, trừ bỏ nịnh bợ nịnh hót ra, những lời mạo phạm không dám nhiều lời một câu.”

Liễu lão là tổng quản của Trường Tôn gia, quản lý hết thảy việc vặt lớn nhỏ,con trai Liễu Trí Khiêm là một văn nhân nhỏ, biết thi thư, giỏi lễ nghĩa, thông qua cha hắn là tổng quản trong phủ mới quen biết Trường Tôn Kiệt, hai người từ đó trở thành đôi bạn sống chết có nhau.(Chỗ này ta chém)

“Lúc này ngươi đừng có tiêu khiển ta!” Thản nhiên quét Liễu Trí Khiêm một cái, Trường Tôn Kiệt từ từ thở dài, không nghĩ tới chung thân đại sự của hắn cư nhiên cứ như vậy mà định thành.

Kỳ thật hắn không phản đối việc thú nương tử, cũng rất nguyện ý theo ý gia gia sớm ngày an bề gia thất, chẳng qua, hắn không muốn tùy tiện tìm một nữ tử, qua loa quyết định thú vào cửa, mà thê tử trong lòng hắn phải là người dịu dàng nhàn thục, mềm mại động lòng người, thiện giải nhân ý(hiểu ý người khác), coi trượng phu là trời, toàn tâm đem chính mình kính dâng cho hắn.(S: Ghét của nào trời cho của ấy mà =]]], rồi xem…)