Dạo Một Vòng, Rồi Về Lại Bên Anh

Chương 19: Gia Chủ Nhà Họ Hứa




Phạm Nguyên Lâm Hồng vừa nghe hết câu, chiếc nĩa trên tay đã chẳng cầm vững mà rơi xuống đất, chẳng lẽ nào tai hoạ lại tới nhanh như vậy. Sau khi hít một hơi ổn định tâm trạng, bà mới đáp lời người quản gia thân tín, âm giọng cũng gấp gáp hơn rất nhiều.

- Phiền cô thông báo cho Doãn Kiên.

Ngay khi lão quản gia gật đầu rời khỏi phòng, Lâm Hồng lúc này mới hướng đám con trước mắt trầm giọng.

- Mấy đứa chuẩn bị đi sau đó lên thư phòng.

Không khí trong căn phòng lập tức rơi vào trầm lặng, ai nấy đều nhìn nhau rồi cũng đồng loạt đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Lúc này, cả căn phòng rộng chỉ còn lại duy nhất gia đình Đại Thiếu Gia - Hứa Tử Mặc. Hắn nhìn cô như có điều muốn nói, Châu Gia Hân hiểu ý vội lau miệng cho Hứa Tử Ngạn rồi bế cậu khỏi ghế trẻ em, xong xuôi mới cất lời.

- Em đưa Tử Ngạn về Châu Gia.

Thấy chồng không đáp, Gia Hân biết hắn không phản đối bèn dắt tay Tử Ngạn rời khỏi phòng.



...****************...

Thư phòng Hứa Gia

Trong phòng, người nhà Nhị Gia gần như đã có mặt đầy đủ. Hứa Doãn Hữu hiện tại đã chạm tuổi năm mươi tám, là người hiện đang giữ vị trí đương Gia Chủ của nhà họ Hứa. Hứa Gia phân làm hai nhánh, nhánh chính là nơi ở của Gia Chủ thuộc địa phận thành phố Bắc Kinh, còn căn dinh thự Hứa Gia tại Thượng Hải là thuộc sở hữu của gia đình em trai đương chủ cũng tức là Hứa Nhị Gia - Hứa Doãn Kiên.

Doãn Hữu ngồi ở vị trí trung tâm, cao cao tại thượng không có dáng vẻ gì của một người làm khách. Trước mắt ông toán người Hứa Gia có mặt gần như đầy đủ, cả căn phòng vô cùng tĩnh lặng chỉ có duy nhất âm thanh của Hứa Thanh Mỹ vừa đấm bóp cho Hứa Doãn Hữu vừa ngọt giọng lấy lòng.

- Mấy tháng không gặp bác Doãn Hữu đúng là càng ngày càng trẻ ra nha, suýt chút nữa là cháu nhận không ra rồi đó.

Hứa Gia Chủ sống trong cái giới này hơn nửa đời người, với những lời nịnh nọt đến nay đã chẳng còn đặt vào tai. Bàn về gốc gác vị Nhị Tiểu Thư này thực chất không phải con ruột của em trai ông, Hứa Thanh Mỹ vốn xuất thân là con gái của một thương nhân người Pháp, cha cô trong một lần vận chuyển hàng theo đường biển sang Trung Quốc vô tình cứu được một mạng người. Mãi về sau mới hay người ấy chính là Hứa Doãn Kiên - khi đó đã là Nhị Đương Gia của nhà họ Hứa. Để trả ơn, Doãn Kiên đã nhận con của ân nhân làm con nuôi, lấy Hứa làm họ, cuộc sống thượng lưu của Thanh Mỹ cũng bắt đầu từ đấy. Vốn khí bình sinh Hứa Thanh Mỹ kiêu căng, ngạo mạn nay trở thành thiên kim tiểu thư lại càng đắc ý khinh người gấp bội. Nhưng ấy cũng chỉ là bề nổi, trừ cái khoản thích chèn ép người khác cô cũng vô cùng biết điều, lại thêm cái miệng ngọt hơn đường nên rất ít khi cô bị người trong gia tộc khiển trách.

Giới thượng lưu nhìn vào Hứa Gia ai nấy đều giễu cợt Hứa Doãn Hữu là một Gia Chủ bất tài. Nhưng tất nhiên đó chỉ là khi đặt ông lên bàn cân so sánh với đứa em trai tài giỏi Doãn Kiên của mình, chứ không thì liệu một kẻ bất tài, vô dụng có thể chiễm chệ ngồi trên chiếc ghế gia chủ của nhà họ Hứa từng ấy năm sao? Nói đi cũng phải nói lại, Doãn Hữu từ ngày còn nhỏ luôn không ngừng học hỏi, ông cũng từng có một tuổi thơ là người anh cả chuẩn mẫu, tấm gương cho đàn em noi theo, nhưng tất nhiên đấy chỉ là đã từng. Càng lớn, ông lại càng bị em trai bỏ xa, Hứa Doãn Kiên được trời phú thông minh, đó là cái tư chất mà một kẻ như ông dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể so bì. Kể từ đó, trong lòng Doãn Hữu luôn nảy sinh ham muốn nhất định với những thứ mà em trai có được. Nếu như không có sự kiện năm đó của Phạm Nguyên Lâm Hồng chưa chắc cái ghế gia chủ này đến lượt Hứa Doãn Hữu ngồi. Đáng tiếc, tính toán trước sau lại chẳng ngờ được ngày di chúc tung ra ông quả thực được làm gia chủ, nhưng tập đoàn y tế Hứa Thị, chuỗi bệnh viện Hứa Gia tất cả trụ cột kinh tế của nhà họ Hứa đều được bàn giao cho Hứa Doãn Kiên đại diện điều hành. Khỏi phải nói cũng biết, Hứa Doãn Hữu khi đó tức giận thế nào, đến cuối cùng ông vẫn chỉ là “một vị vua bù nhìn” một kẻ “có tiếng mà không có miếng”. Những năm qua Doãn Hữu trên cương vị là Gia Chủ luôn dùng quyền lực của mình chèn ép gia đình nhỏ của em trai, áp bức những đứa cháu của mình, mục đích cuối cùng cũng chỉ để ép Hứa Doãn Kiên giao ra giấy tờ kinh doanh để ông đường đường chính chính trở thành một gia chủ thực thụ.