Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 8 - Chương 32




Xung quanh có một đống thùng gỗ, ai đó đã mở nó ra, bên trong toàn rơm rạ, đều đã phân hủy biến thành màu đen, có thể nhìn bên trong là thùng chứa đạn pháo cối. Trừ những cái vẫn bọc trong giấy thấm dầu, còn đâu tất cả đều đã gỉ be gỉ bét.

Bên kia tôi có thể nhìn thấy mấy pháo cối cùng mấy khẩu súng săn được đặt thành hàng ngay ngắn.

Xem ra đuổi đánh chúng tôi chính là người này.

“Rất nhiều thứ không còn dùng được nữa”. Quỷ ảnh nhìn tôi xem xét xung quanh, bỗng nhiên nói, giọng điệu mơ hồ, vẫn không phân ra được là nam hay nữ. Tôi quay đầu nhìn về phía hắn, hắn đưa cho tôi một cái chén quân dụng, bên trong là nước. Tôi kinh ngạc nhìn hóa ra là hắn có thể nói, nếu hắn phát ra âm thanh cổ quái, tôi còn có thể chấp nhận, nhưng hiện tại hắn lại có thể phát âm một cách rõ ràng dễ hiểu.

Sau này tôi mới hiểu ra được là một người dù thân thể có tàn tật, nhưng giọng nói cũng không bị phá hủy là chuyện rất bình thường.

“Ngài…..” Tôi không biết mở miệng như thế nào.

“Ngô Tam Tỉnh, ngươi cũng già rồi” Hắn quay mặt về tôi, tựa hồ đang cười, nhưng trên mặt hắn, biểu hiện đều có vẻ rất quỷ dị  “Có điều là, ngươi vẫn giữ được dáng điệu này, không giống ta”

Tôi sửng sốt một chút, bỗng nhiên nhận ra được tôi đang đeo mặt nạ chú Ba. Điều khiến tôi kinh ngạc chính là hắn có thể gọi được cả tên thật của chú Ba, nói như vậy là người này biết chú.

“Ngươi biết ta?”

“Ừ, ba mươi năm, ngươi chắc không thể tưởng được là ta còn sống”

“Ngươi là?” Tôi bỗng nhiên ý thức được hắn vì cái gì mà đem tôi đến chốn này. Nếu hắn nhận ra chú Ba, thì khi ở nơi rừng núi hoang vắng như này trông thấy chú ấy, hẳn là cũng rất kinh ngạc.

Tôi vừa từ cõi chết trở về, hắn liền ra mặt theo dõi, đây là phản xạ có điều kiện. Tôi thầm nghĩ xem hắn là ai, nhưng tôi là Ngô Tà, căn bản không có được trí nhớ của chú Ba, tôi rất nhanh liền hiểu có cố cũng phí công vô ích.

“Ta cũng không nghĩ đến, sẽ ở lại nơi này gặp lại ngươi”. Hắn phát âm nghe rất mơ hồ, mang theo đậm khẩu âm địa phương, nhưng không phải giọng Quảng Tây, tôi thật nghe không ra giọng này đến từ đâu.

“Ngươi khẳng định không nhận ra ta”

Một bên cánh tay của hắn đã bị biến đổi hoàn toàn, tôi nhìn thấy móng tay hắn, vàng dày một cách bất thường.

Người này chính là người mà tôi từng gặp ở nhà Muộn Du Bình.

Hắn lẩm nhẩm trong chốc lát, sau đó ném một vật gì từ trong đống đổ nát ra, tôi miễn cưỡng đỡ lấy, phát hiện là một đồng xu nhỏ bằng bạc khắc, nhìn không ra là cái gì, thoạt tiên còn tưởng là ông sao năm cánh.

Trước kia đồng này là một đồng bằng nhôm được chế tạo ở tuyến đường sắt phía trên, xưởng tàu đúc ra một miếng bạc, có thể chia ra thành đủ loại đồ vật nhỏ khác nhau. Mới trước đây, cha tôi dẫn tôi đi xem xe lửa, cũng hay khắc cho ta mấy cái. Chỉ có điều là lúc đó tiền tệ còn đáng giá , đây là một thú tiêu khiển bình thường so với những gia đình có điều kiện , cho con trẻ chơi đùa.

Hắn cầm vật này quăng lại chỗ tôi. Chẳng lẽ chú Ba nhìn vậy này, có thể nhớ ra đối phương là ai? Coi bộ đối phương và chú Ba nhất định là có mối quan hệ thân quen rồi. Tôi suy nghĩ rất nhanh, tất cả tin tức ở trong đầu nối lại rất nhiều chuyện xưa. Người này rốt cuộc là ai?

Hắn nhận ra chú Ba, cùng tham dự đội khảo cổ, chẳng lẽ hắn cũng thuộc thế hệ hậu nhân ngày trước, cùng thế hệ của chú Ba? Trong đầu tôi xuất hiện một cảnh tượng : một thanh niên tham gia đội ngũ khảo cổ, sau đó vào núi gặp cơ quan, cả người thối rữa. Người khác nghĩ hắn đã chết, nhưng hắn cuối cùng còn sống, được thợ săn thôn phụ cận cứu, sử dụng thảo dược trị liệu, sau đó bình phục, nhưng thành người tàn tật.

Hắn ẩn cư ở trong núi, kéo dài chút hơi tàn. Vì những người khác không đến ứng cứu nên trong lòng cảm thấy bị xúc phạm, hắn ở trong núi giả thần giả quỷ, hù dọa rất nhiều người bỏ chạy. Nhưng ngày càng nhiều người xấu bị truyền thuyết tiền bạc châu báu hấp dẫn tới đây, năm đó đội khảo cổ rốt cuộc cũng xuất hiện người thừa kế. Hắn vừa theo dõi, vừa chờ cơ hội xuất đầu lộ diện, đồng thời trong lòng cũng đầy mâu thuẫn, bởi vì hiện tại chính mình đã trở thành quái vật. Trong lúc đe dọa mọi người muốn dọa bọn họ bỏ chạy, hắn bỗng nhiên gặp lại bằng hữu tốt cùng mình lớn lên, hiện giờ bọn họ cùng nhận ra, bắt đầu chuẩn bị nói hết nỗi khổ giấu kín cho nhau.

Kế tiếp chính là phát triển như thế nào? Hắn có thể chỉ cho tôi sự nguy hiểm trong đó, quay đầu là bờ. Nếu tôi nghe theo  rồi ngoan ngoãn mà trở về, điều này sao có thể được chứ?

Tôi chắc chắn sẽ không nghe theo, như vậy hắn và tôi có thể sẽ trở mặt từ bạn thành thù, cuối cùng đem tôi đi xử lý, hoặc là mặc tôi dấn thân vào mạo hiểm, để cho tôi chết đi.

Nếu so với kết quả đau thương đó, thì hắn phải miễn cưỡng trở thành người dẫn đường của tôi, cùng tôi tiến vào bên trong Trương gia cổ lâu, cuối cùng vì cứu tôi mà chết.

Trước khi chết hắn sẽ nói với tôi, cậu thấy tôi đã hi sinh tính mạng như vậy, cậu nhất định phải sống mà đi ra ngoài!

Tôi lắc đầu, bất kể là kịch bản mà các phim hay chiếu trên truyền hình tôi thường xem. Ở trong cuộc sống thật đương nhiên không có khả năng phát sinh những chuyện như vậy. Tôi cảm thấy được là hắn đang nhìn tôi, căn bản cũng là thật không ngờ tới, hiện tại chắn hắn cũng không biết phải làm gì, có lẽ chính là chỉ muốn cùng tôi ôn lại chuyện cũ mà thôi.

Chỉ có điều người này từng dùng pháo cối đánh chúng tôi, tôi không xác định hắn lúc ấy có biết là tôi ở trong đội hay không. Nhưng người này làm việc không lưu tình chút nào, hắn cũng chẳng e ngại việc người của hắn bị thương hay không, giết một người với hắn mà nói nhất định hoàn toàn không có áp lực tâm lý là chuyện rất thường tình.

Tôi không thể thả lỏng. Những hiểu biết về hắn quá ít, vạn nhất hắn cùng chú Ba vốn còn có thù, hiện tại một câu cũng không nói, rất có thể tôi sẽ bị xử lý. Trong quần hắn cộm lên, tôi biết trong đó nhất định có tên.

Tôi giả vờ tự hỏi, sau đó làm ra bộ hơi kinh ngạc : “Là anh?” Nét mặt tôi trầm trầm

“Sao anh lại thành ra cái dạng này?”

“Chẳng lẽ ngươi không đoán ra sao?”

Hắn uống một ngụm nước, đột nhiên hỏi:”Ngươi hiện tại đứng ở phe nào?”

Cái gì? Những lời này là có ý gì?

Trong lòng tôi quả thực muốn tát mạnh mình một cái. Tôi bỗng nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.

Kiểu đối thoại này ắt hẳn bao hàm bên trong rất nhiều tin tức, chỉ có mười phần ăn ý với hắn mới có thể tiếp tục nói chuyện. Tôi căn bản không biết hắn hỏi về vấn đề gì, còn nếu nói tiếp, chưa được ba câu, tôi chắc chắn sẽ bị lộ.

“Anh ở phe này” Tôi thầm nghĩ, cảm thấy đây là cây trả lời an toàn nhất.

Không đợi tôi nói xong, hắn bắt đầu cười quái dị rồi đứng lên :”Ngô Tam Tỉnh, ngươi cũng đứng về phía ta? Bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để người trở thành hạng người này?”

Tôi bất chấp tất cả hét hết nước miếng :” Thời đại thay đổi rồi”

“Vậy ngươi hiện tại cũng tán thành, tất cả chuyện này không thể để cả thế giới biết?”

“Không nên”, Tôi nói

Hắn không nói chuyện nữa, không khí lâm vào cảnh trầm mặc cả hai nhìn nhau.

“Năm đó rốt cuộc là anh đã xảy ra chuyện gì?” Tôi thử hỏi han xem sao

Những lời này tôi đã nghĩ thật lâu mới dám nói, bởi vì theo thái độ của hắn mà tính, chú Ba năm đó nhất định không tham gia hoạt động này. Nay người đã biến dạng vậy, nhất định là do tiến vào Trương gia cổ lâu mà thành, như vậy chú Ba có thể không biết nơi này phát sinh ra vụ việc, suy từ đó ra thì thấy tôi hỏi như vậy vẫn an toàn.

“Bọn chúng đã bỏ mặc cho ta”.

Hắn nói, ” Bọn chúng bỏ mặc ta, có điều là bọn chúng khẳng định thật không ngờ, sau đó ta còn có thể sống được.”

“Nhiều năm như vậy, anh vẫn ở trong sơn cốc?”

“Ta còn có thể đi đâu sao?” Hắn đáp.

Tôi nhìn những đồ vật xung quanh người hắn, có rất nhiều đồ dùng hiện đại, tất nhiên không phải là do hắn từ ngoài đem đến rồi.

“Ta với ngọn núi này vô cùng quen thuộc, bên ngoài còn có một thôn dân, ta ở đây không thể chết đói. Hơn nữa ta còn có những thứ này.” Hắn chỉ về phía sau ” Lúc ấy, thời điểm bọn họ tới, vì khuân vác quá nặng nề, nên đem tất cả những thứ đó để lại nơi này. Ta dùng pháo làm bẫy, đã tìm thấy không ít thứ tốt.”

“Sao anh không nghĩ ra ngoài mà tìm chúng tôi?”

“Tại đây, cách bên ngoài trăm dặm, ta mới được an toàn nhất. Ta không có khả năng sống sót khi đi ra khỏi thôn này” Hắn nói xong liền đứng lên

” Đi theo ta qua đây”

Hắn đem một nhánh lửa hướng về phía đầm lầy bên kia, đầm lầy liền sáng trưng lên.

Tôi nhìn về phía đầm lầy thì thấy tất cả đều là xương trắng, những xương đó lộ ra cùng đầm lầy xen lẫn vào nhau, không biết bao nhiêu mà đếm.

“Những người này đều là vài chục năm gần đây muốn tìm nơi đó. Chẳng ai biết được, những người này đã chết trong tay ta”

Tôi sợ ngây người :”Những người này đều là do anh giết?”

“Dù sao họ tiến vào cổ lâu kia cũng là chết, so với chết do yêu quái trong cổ lâu, không bằng chết trên tay ta. Tòa nhà kia không thể lại có thêm người chết được, có người chết thì cái thứ kia sẽ được ăn no”

Tôi nhìn vào đầm lầy, lại nhìn vào lửa trại, hai nơi này cùng lắm cách nhau mấy thước, thi thể bên này qua đầm lầy, chẳng lẽ không có mùi thối rữa sao? Ít nhất cũng phải lấp nó đi. Người này thật sự quá điên rồ, chẳng lẽ hắn thích nhìn thi thể phân hủy sao?

Hắn và tôi vẫn giữ khoảng cách nhất định, hiện giờ khuất sáng, hắn lại biến thành một bộ dáng ma mị. Hắn lặp lại một câu :” Ăn no rồi thì hết cách.”

Tôi nghe không hiểu được, đang muốn hỏi nhỏ, bỗng nhiên chợt nghe phía đầm lầy truyền lại tôi một âm thanh quái dị, giống như bên trong đầm lầy còn có một vật gì.

Cái gì? Chẳng lẽ ở đây còn có dã thú sao? Những thi thể đó không phải là dạng thối rữa, mà là bị ăn thành xương trắng sao??

Đầm lầy càng lúc càng ám khí, chỉ sợ mấy cái đầu lâu từ trong đó tự nhiên lăn ra.

“Bên trong là cái gì?” Tôi rốt cuộc không nhịn được hỏi

Không đợi tôi hỏi xong, trong bóng đêm liền lăn ra thứ gì, vừa liếc mắt một cái, tôi không khỏi bật cười.

Kia là Bàn Tử, trên người lột trần như nhộng, tay chân bị buộc lại rất chắc chắn, miệng thì bị nhét vải bố, nhìn y hệt một con heo sắp bị làm thịt đang lăn lộn dưới bùn.

“Sao hắn lại ở đây?”

“Ta ở trong thôn nhìn thấy hết. Hắn là người của ngươi, cho nên ta không có động thủ.”

Người nọ nói. ” Ban ngày hắn tìm ngươi ở quanh đây”

“Mau, mau thả hắn ra”. Tôi nói

Quỷ ảnh lấy tiểu đao bên hông, quăng vào đầm lầy, Bàn Tử lập tức bỏ qua mệt mỏi, mà xoay mình bắt lấy đao, sau đó nhanh chóng cắt đứt dây thừng, miệng kéo mảnh vải, người Bàn Tử đập mạnh xuống :” Lão tử làm thịt ngươi!”

Bản Tử vừa mới xông lên, Quỷ ảnh liền dễ dàng vòng ra phía sau Bàn Tử :”Cái chuông nhỏ”, chỉ vào Bàn Tử. Tôi lập tức lao vào hòa giải :”Người một nhà cả mà, đều là người một nhà”

“Người một nhà?” Bàn Tử nhìn thấy tôi, “Tam gia, ngài quen biết cũng rộng rãi quá đi, cũng làm ăn cả với người ngoài hành tinh à?”

“Chuyện rất dài dòng”. Tôi lập tức nói, cùng lúc ra dấu cho Bàn Tử.

Rõ ràng là Bàn Tử rất phẫn nộ, bất luận là ai, bị người ta ném xuống vũng bùn như vậy thì trong lòng khẳng định sẽ không thấy thoải mái.

Anh ta mắng mỏ hơn mười câu mới bình tâm được, nói với Quỷ ảnh :”Con mẹ nhà ngươi chứ, quần áo của Bàn gia ta đâu?”

Quỷ ảnh trở lại hang, lôi một đống quần áo quăng cho Bàn Tử. Bàn Tử giữ chặt tôi hỏi

“Rốt cuộc sao lại thế này?”

Tôi dùng miệng tạo hình nói cho hắn :”Tôi cũng không biết, đừng hỏi”

Bàn Tử liền quay sang Quỷ ảnh mắng :” Quái vật, con mẹ nó chứ lão tử đang đi trên đường, ngươi đánh lén ta, có gan thì mặt đối mặt đánh với ta”

Quỷ ảnh không để ý tới anh ta, hỏi tôi :”Ngươi đã đứng ở phe ta, ngươi còn tới đây làm cái gì?”

Tôi ngồi xuống, trong đầu có hơi nhớ qua chút chuyện xưa, sau đó cùng hắn kể đại khái tình hình, rằng bằng hữu của cháu tôi bị nhốt ở Trương Gia cổ lâu, tôi phải đi cứu hắn

“Là đám người kia….đám người kia cũng có một quan hệ như thế với ngươi?” Hắn cúi đầu

“Anh đã gặp qua họ?”

“Trong bọn chúng có một người trẻ tuổi, trên người mang theo một cây đao”. Quỷ ảnh nói

Tôi lập tức gật đầu :”Đúng”

“Bọn chúng e là đã chết rồi” Quỷ ảnh nói, “Bọn chúng đã đi vào cổ lâu kia, đã coi như là không còn trên đời này nữa”

Tôi liếc mặt sang Bàn Tử đang phủi bùn một cái , Bàn Tử hoàn toàn không chú ý nghe, mặt vẫn hùng hùng hổ hổ.

“Không thể nào” Tôi nói.”Hắn cũng từ trong bọn họ trở về, bọn họ còn sống, hơn nữa….”

“Ngươi không tin?” Quỷ ảnh hét lên văng cả nước miếng.

“Hai ngươi đi theo ta, ta sẽ chỉ cho các ngươi nhìn xem nơi đó thực chất là như thế nào.”