Trong trí nhớ của tôi có khắc sâu hình ảnh một lão răng vàng, vì chính lão ta đã kéo tôi vào hết thảy sự việc này, người đó cũng là một lão răng vàng.
Tú Tú vừa nói, tôi liền giật mình, trên đời này sao có lắm chuyện trùng hợp như vậy. Rõ ràng ý của cô ấy là người tên gọi Kim Vạn Đường kia là một lão răng vàng, chính là người đã tới cửa hàng tôi để tìm bản dập của sách lụa chiến quốc. Trong quá khứ mà tôi và cô ấy trải qua đều xuất hiện cùng một người.
Vốn là lão quỷ kia tên là Kim Vạn Đường, hình như là ông chủ bên hàng xóm cũng từng nhắc qua, trong lòng tôi cảm giác hơi bất thường.
Tôi trước giờ chưa từng chú ý tới lão già này, kỳ thật ban đầu tôi cũng định tìm hiểu , nhưng người này hành tung bất định, lúc đó tôi vẫn chưa có kinh nghiệm và quen biết rộng, về sau thì không còn liên hệ gì với lão nữa. Cho tới khi tôi có được chút liên hệ với bên ngoài và khả năng thì ngay cả mặt mũi lão tôi cũng chẳng còn nhớ. Cũng không có gì làm tôi phải nhớ tới lão, nên vẫn chỉ nghĩ là lão xuất hiện là một chuyện ngẫu nhiên mà thôi.
Tất nhiên là lão tới để tìm ông nội tôi, nói là lão Dương giới thiệu, bản sách lụa kia cũng bảo do bằng hữu đào ra. Giải thích đó rất rõ ràng, chính nó rước tới cho tôi vô số chuyện phức tạp. Hiện giờ có thể thấy là đây không còn là ngẫu nhiên nữa, nhưng lạ ở chỗ sau khi chuyện đó xảy ra lão cũng chẳng còn liên lạc gì, nếu đây là một âm mưu thì quả thực rất bất thường.
Có điều, tuy rằng không biết sự xuất hiện của lão là tình cờ hay là cố ý thì vẫn là một dự tính tốt vì vận mệnh luôn thay đổi không ngừng. Nhưng cuối cùng thì cái ngày lão bước vào trong cửa hàng của tôi đã trở thành sự thật, tôi không thể nào đảo ngược thời gian lại được.
Tôi nhìn Tú Tú gật đầu, hỏi:
“Có lẽ nào lão biết điều gì ư?”
Hoắc Tú Tú lắc đầu: “Lão ta trong sạch, không mảy may biết bất cứ một chuyện gì, thư đúng là do lão hồi âm, nhưng là do lão và bà nội em từng có quan hệ làm ăn mà thôi. Sau đó từng có một lần lão nảy lòng tham đã nẫng tay trên, bị bà nội em phát hiện ra, từ đó không còn tiếp tục hợp tác với lão nữa.”
Lúc ấy Hoắc Tú Tú lại thấy rất kỳ quái, chẳng qua chỉ là một vấn đề như vậy thì sau khi thấy lá thư kia Kim Vạn Đường chắc chắn phải có phản ứng gì đó, lão hồ ly đó biết rõ thế lực Hoắc gia, nhưng lại không biết Hoắc Tú Tú tới đây để làm gì, cô ấy tới để tính sổ hay là chỉ tới để hỏi thăm gì đó, do đó sẽ chẳng chịu nói ra bất cứ thứ gì cả.
Nhưng Hoắc Tú Tú rất kiên nhẫn, gần như hôm nào cũng tới cửa hàng nhà lão, lão già bị làm phiền kinh khủng.
Năm đó may mà Kim Vạn Đường đang gặp vận rủi, trong một lần chuyển hàng có kèm theo bộ hán bát đao*, đều làm bằng ngọc phỉ thúy, bị hải quan điều tra ra. Ban đầu chỉ định là một tiểu án, nhưng hán bát đao phỉ thúy kia là cổ vật, giá trị rất cao, thành ra lập tức lên hàng đại án. Chỉ có thể khoanh tay ngồi nhìn gia sản cả đời tích cóp, thậm chí cả đầu lão còn suýt thì khó giữ.
Lúc đó, Hoắc Tú Tú nắm được thời cơ, liền cùng lão đặt quan hệ, coi như lão là người trong nhà mở giúp lão một đường, bảo hộ cho cửa hàng của lão, Kim Vạn Đường khi đó chắc chắn không thể không nói.
Lão do dự rất lâu, tới tối mới gọi điện cho Tú Tú giải thích tất cả mọi chuyện.
Thì ra là năm đó lão đã từng đặt bút vào một cuộc giao dịch, đó không phải là loại buôn bán thông thường, cho tới bây giờ có thể xem là lần hạ đấu lớn nhất trong lịch sử trộm mộ Trung Quốc.
Với bối cảnh của Hoắc gia năm đó, nếu dám động vào mối làm ăn của họ chắc chắn sẽ phải trả giá rất đắt. Sở dĩ Kim Vạn Đường chưa gặp vấn đề gì là vì sau lần đổ đấu đó, Hoắc gia và thậm chí cả mấy đội nhân mã khác đều bị tổn hại nặng nề. Cơ bản là không có khả năng để tâm truy cứu được chuyện gì nữa.
Khi người ta hồi tưởng lại sự kiện năm đó, vẫn thấy thật sự đáng sợ.
Bàn Tử nghe xong, hai mắt rực sáng, không khỏi ngồi thẳng lưng dậy, hỏi:
“Không nói quá lên đấy chứ, công cuộc trộm mộ lớn nhất sao, bằng lần bọn anh hành quân vào bồn địa Tháp Mộc Đà chưa?”
Hoắc Tú Tú lắc đầu:
“Đó không còn nằm trong khái niệm đổ đấu như của anh đâu, cuộc giao dịch đó đã vượt ra khỏi phạm trù trộm mộ thông thường rồi.”
Bàn Tử thốt lên một tiếng: “Hử!” rồi không nói được lời nào, vì cái được gọi là vượt ra khỏi phạm trù như vậy nếu nói là lớn hẳn không phải chỉ trên quy mô của nó.
Tôi nói:
“Vượt qua khái niệm vậy chẳng lẽ bọn họ không phải đạo mộ trên mặt đất, là đạo trên trời à?”
Hoắc Tú Tú nói:
“Đương nhiên không phải thế.”
“Mau nói đi, mẹ ôi, rốt cuộc thì có cái gì khác chứ, cái gì khiến cho giao dịch này đặc biệt như vậy?” Bàn Tử hỏi.
Hoắc Tú Tú vừa định nói, Muộn Du Bình bỗng lên tiếng:
“Mục đích đổ cái đấu kia của bọn họ, không phải vì tiền tài mà là vì một người còn sống.”
Chú thích:
Bát đao*: là cái này này