Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 2 - Chương 35: Dòng chữ bằng máu




Editor: Biển

Beta: Thanh Du

~oOo~

Bàn Tử nghe xong không giận trái lại còncười, dường như đã sớm có sự chuẩn bị: “Đương nhiên không phải, Bàn giatôi đây muốn đi vào Thiên môn còn vì một nguyên nhân quan trọng khác,các cậu có biết là gì không?”

Tôi nói với hắn: “Ai biết được trong đầuanh nghĩ gì chứ, thích nói hay không thì tùy anh. Đừng quên lúc nàychúng ta vẫn còn đang mắc kẹt, nếu định nói chuyện không đâu thì miễngiùm đi.”

Bàn Tử nói với tôi: “Cậu đừng nóng,chuyện tôi muốn nói có liên quan mật thiết với hoàn cảnh của chúng talúc này. Vừa rồi cậu không nghe Tiểu Ca nói sao, hành lang đằng sauThiên môn dốc lên trên, mà căn phòng lớn nơi đặt mô hình Thiên cung lạivô cùng cao, đã cao còn lên cao nữa, ít nhất cũng phải hơn 10 mét. Cậunghĩ thử xem cả cổ mộ này sâu bao nhiêu? Tôi đoán trần căn phòng đóchính là nơi cao nhất cổ mộ, cậu nói xem chúng ta muốn thoát ra ngoàithì nên bắt đầu từ đâu?”

Tôi nghe xong chợt bừng tỉnh, vội vàngnhẩm tính. Lúc vừa xuống đến mộ đạo dưới đáy nước, tôi có xem qua đồnghồ lặn, khi đó đã xuống sâu hơn mười ba mét. Bây giờ chúng tôi đang ởdưới đáy ao, từ nền căn phòng xuống đến đây khoảng hơn mười mét, cónghĩa là chúng tôi đang ở độ sâu khoảng hai mươi đến ba mươi mét dướiđáy nước. Tính ra trần của căn phòng nơi đặt mô hình Vân Đỉnh thiên cung kia cách đáy biển chưa đến mười mét, hoàn toàn đúng như lời Bàn Tử đãnói.

Vừa rồi mải lo nghe kể chuyện, không hềchú ý đến chi tiết nhỏ này, tôi không khỏi nhìn Bàn Tử bằng ánh mắt khác hẳn. Người này nhìn qua thì có vẻ lỗ mãng, thật ra lại nhạy bén vôcùng, xem ra sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng khó mà gạt được hắn.Nghĩ đến đây, tôi quay ra nói với bọn họ: “Bàn Tử nói rất đúng, nhưngbây giờ có biết cũng vô dụng. Trong tay chúng ta chẳng có thứ gì, chưanói đến chuyện không leo lên được trần phòng cao mười mét, mà dù có leolên được đi nữa, trên đó còn mấy tầng gạch, trong tay lại không có côngcụ thì cũng chẳng làm gì được. Tôi thấy tốt hơn hết là chúng ta đi tìmvài món minh khí bằng kim loại trước đã rồi mới quay lại thực hiện tiếpkế hoạch đào đạo động ngược lên, chứ còn dây dưa ở đây mãi thì sẽ lỡthời điểm thủy triều rút mất.”

Dù nói vậy nhưng thực ra trong lòng tôicũng không hy vọng gì nhiều, bởi lẽ những nơi chúng tôi đi qua từ đầuđến giờ, đồ tùy táng nếu không phải bằng sứ thì là đồ đá, đến một món đồ bằng kim loại cũng không có, điều này có hơi bất thường. Tôi mơ hồ cảmthấy đây hình như là sự sắp xếp có chủ ý của chủ nhân ngôi mộ này; bâygiờ chỉ còn cách vào hậu điện xem xét thử, nếu vẫn không có gì thì đúnglà ý trời muốn chúng tôi bỏ mạng lại dưới này rồi.

Bàn Tử nghe tôi nói xong, cười ha hả:“Tôi cũng nghĩ kỹ rồi, bốn phía trong căn phòng lớn kia không phải đềucó gương đồng khắc chữ Phúc mạ vàng hay sao? Cậu làm nghề buôn bán đồ cổ thì cũng phải biết loại gương này có hình dạng như thế nào chứ? Chúngta dỡ phần chân đế của tấm gương ra, thứ đó khá nặng, hẳn có thể dùngthay cho búa được.”

Lúc nãy tôi nghe cái tên này thấy cũngquen quen, giờ hắn nói vậy mới nhớ ra mình đã từng sang tay thứ này,nhưng hình dạng của nó ra sao thì tôi quên béng mất rồi. Thấy Bàn Tửkhẳng định chắc nịch như vậy, không giống như đang nói chơi, tôi cũng có chút yên lòng bèn nói với hắn: “Được rồi, chuyện này chúng ta cứ quyếtđịnh như vậy. Thời gian không còn nhiều, chúng ta bắt đầu hành động luôn đi. Nhưng vào trong đó rồi anh tuyệt đối không được đụng tới bất cứ thứ gì đâu đấy, dưới này đâu đâu cũng là cơ quan, năm tháng sau này củachúng ta còn dài, đừng vì ham hố mấy món đồ của người chết mà hại mìnhchết dí dưới cái xó này!”

Bàn Tử nghe xong thì gật gật đầu, camđoan rằng ngoài gạch ra thì hắn kiên quyết không đụng đến những thứkhác. Tôi sợ hắn vẫn còn lưu luyến mấy viên Dạ minh châu, lại nhấn mạnhthêm mấy lần đến khi hắn phát bực mới thôi. Tôi hỏi cho rõ ràng kết cấucủa căn phòng đó, cùng hai người kia thống nhất biện pháp giải quyết các tình huống có khả năng gặp phải. Sau đó ba người chúng tôi y theo kếhoạch đã đề ra, đầu tiên là tìm Thiên môn, tiếp đó Bàn Tử dẫn đầu, sauđấy đến tôi, Muộn Du Bình đi cuối cùng, chúng tôi bắt đầu tiến vào trong Thiên đạo chật hẹp.

Từ lời kể của Muộn Du Bình, tôi cũng đãhình dung được cảnh tượng bên trong Thiên đạo, nhưng khi tự mình đi vàolại có cảm giác khác hẳn. Ban đầu cũng không có cảm giác gì, chỉ thấygiống như đi trong con hẻm lát đá ở Tây Đường, Gia Hưng vào buổi tối, có điều hơi chật hẹp hơn một chút mà thôi. Nhưng đi được một quãng, thấytrước không bờ sau không bến, tôi bắt đầu hoảng lên. Tôi đi ở giữa, cótối mấy cũng không phải sợ, nhưng bốn phía lại tĩnh lặng vô cùng. Chúngtôi đều mang theo chân nhái, tiếng bước chân cứ lạch bạch lạch bạch vang dội trong hành lang chật hẹp nghe cực kỳ quái dị, cứ như có một conquái vật đang đi theo đằng sau vậy. Bàn Tử vốn vững thần kinh, đối vớichuyện này chẳng hề có cảm giác, chẳng qua chỗ này quá chật chội, hắn đi đứng không được thoải mái nên rất khó chịu: “Mẹ nó, không biết thằngcha nào tạo ra cái thạch đạo này, rõ ràng hắn muốn phân biệt đối xử vớingười béo như tôi mà. Cậu nói xem Thiên đạo dẫn lên Thiên môn sao lạikhó coi như thế, nếu đường đi lối lại trên trời đều giống cái Thiên đạonày thì phật Di Lặc khỏi đi đâu được luôn!”

Tôi nói với hắn: “Không thể nói như vậyđược, ông ta thiết kế như vậy hẳn là có lý do riêng. Đây là thuyền táng, thuyền có lớn mấy cũng có giới hạn, có lẽ ông ta vì muốn phô trươngThiên cung của mình nên đành phải tiết kiệm bớt không gian của những nơi khác. Hơn nữa trước giờ người đi đổ đấu toàn dạng vừa thấp vừa gầy, aingờ được người mập như anh cũng đi làm nghề này.”

Bàn Tử nghe xong có phần đắc ý, nói: “Ây, nói đến phái Mô Kim từ xưa đến nay, những cái khác không bàn, nhưngluận về sức khỏe Bàn gia tôi thế nào cũng đứng đầu. Tuy hơi béo một tínhưng là béo khỏe béo đẹp, không ảnh hường gì đến thân thủ của tôi cả,cái này gọi là… ối!”

Bàn Tử đang nói, cả người đột nhiên khựng lại không đi tiếp nữa, tôi nhìn qua thì thấy hai vai hắn dính sát vàovách tường hai bên, bị kẹt cứng ở đó, được thể cười to: “Ai bảo anh khoe khoang rồi tự mình làm xấu mặt mình chứ.”

Bàn Tử thử nhúc nhích vài cái, nhưngkhông sao qua được, buồn bực nói: “Tiểu Ngô, cậu khoan cười đã, chuyệnnày có gì lạ lắm. Vừa rồi tôi còn đi qua được mà, sao giờ lại bị mắckẹt.”

Tôi quan sát bốn phía, trả lời hắn: “Xemra bề rộng của thạch đạo này không đồng nhất, có thể đoạn chúng ta điqua lúc nãy rộng rãi hơn một chút, đến đây dần thu hẹp lại. Anh lui lạimấy bước thử xem có lách người ra được không.”

Bàn Tử lắc lắc cái mông căng tròn, cốgắng lui lại mấy bước nhưng vẫn như cũ, hắn nói: “Không đúng, khôngđúng, không phải nguyên nhân này. Hành lang này rõ ràng là chật hơn lúcđầu, tôi thấy mấy bức tường này lạ lắm, Tiểu Ngô, tôi chỉ sợ có chuyệnbất thường.”

Nãy giờ cứ cắm đầu đi thẳng một mạch vềphía trước mà không chú ý đến vách tường, nghe hắn nói vậy tôi cũng cảmthấy vách tường có hẹp lại một chút, bèn thử chống tay sang hai bên,bỗng cảm có cảm giác kỳ quái, tôi a lên một tiếng: “Toi rồi, hai bênvách tường hình như đang khép lại!”

Muộn Du Bình cũng sờ sờ vách tường, gậtđầu nói: “Xem ra có biến rồi, không còn thời gian, chúng ta lui ra ngoài trước rồi tính sau!”

Tôi nghe vậy, thầm nhủ thôi cả đám gặphọa lớn rồi. Bị hai vách tường này ép lại, ba chúng tôi sẽ thành ba cáibánh nướng áp chảo mất, vội vã quay đầu co giò chạy thẳng. Bàn Tử thấychúng tôi chạy nhanh như vậy, chỉ biết cố sức nghiêng người lách đi,miệng gào to: “Chờ tôi với, mẹ nó, hai người đừng có khôn lỏi thế chứ!”

Tôi chưa bao giờ chạy nhanh đến thế này,mấy lần suýt vấp ngã, bao nhiêu sức lực đều dùng bằng hết. Lúc tôi chạygần đến cửa ra, hai bên vách tường rõ ràng đã hẹp lại rất nhiều, đến tôi còn phải nghiêng người mới có thể lách qua, Bàn Tử thì càng khổ sở hơn, chỉ có thể bò ngang như một con cua. Muộn Du Bình đưa tay phải định mởcánh cửa ngầm, đẩy hai cái, bỗng hắn chửi thề một tiếng, quay lại nóivới tôi: “Bên ngoài có người chặn cửa xoay rồi!”

Bàn tử vừa nghe liền tái mặt, mắng to:“Cái Thiên môn chết tiệt, lần này coi như xong rồi, hai cậu mau mau nghĩ cách gì đi, không thì mấy gã trai trẻ chúng ta quy thiên tại đây hếtbây giờ!”

Tôi nóng lòng đến cuống cả lên, cứ nhìnthấy bức tường từng chút từng chút thu hẹp lại, mẹ nó chứ cảm giác cònkhó chịu hơn là chết nữa, nhưng tình thế quá cấp bách, thật chẳng biếtlàm sao cho phải. Ở vào hoàn cảnh này trừ khi xảy ra biến cố bất ngờ,không thì có là thần tiên cũng hết cách. Tôi bèn nói: “Còn có cách gìnữa, đành phải chạy ngược lại chứ biết sao. Nếu nhanh chân không chừngcòn có một con đường sống!”

Muộn Du Bình kéo tôi lại, lắc đầu: “Nãygiờ cũng đã hơn mười phút, không kịp nữa rồi, chúng ta leo lên trên thửxem!”, nói xong hai chân đạp vào hai bên vách tường rồi leo lên phíatrên. Tôi ngẩng nhìn lên, chỉ thấy bên trên cũng tối đen như mực, khôngcó vẻ gì là rộng rãi hơn cả, không biết leo lên đó thì ích gì. Nhưngchuyện đã đến nước này, so với đứng đây chờ chết thì leo lên có lẽ vẫnhơn, nghĩ vậy tôi liền gọi Bàn Tử cùng nhau leo lên.

Hành lang hẹp lại, leo lên cũng dễ như đi trên đường vậy, chúng tôi cứ hướng thẳng lên trên, chỉ vài phút đã leođược hơn mười mét, Bàn Tử không khỏi líu lưỡi, nói: “Tiểu Ca quả nhiênnhanh trí, thế này tốt hơn nhiều, có gì trước khi bị ép thành bánh nướng chúng ra cứ nhảy xuống tự sát quách cho xong! Còn hơn bị ép chết, khổsở không tả được.”

Tôi cũng không biết Bàn Tử đang nói đùahay thật, nhưng nghĩ tới chuyện bị ép thành bánh thịt lập tức cảm thấyghê tởm. Chết như thế thực chẳng dễ chịu gì, nói không chừng còn ngheđược tiếng xương đầu mình bị ép vỡ, tôi thà ngã chết chứ không bao giờmuốn mình bị ép chết tươi kiểu này. Lúc này Muộn Du Bình từ bên trên nói vọng xuống: “Đừng có nghĩ lung tung nữa, chúng ta vẫn còn thời gian.Hai người có nhớ đến đạo động dưới cái quan tài kia không?”

Bàn Tử trả lời: “Đương nhiên là nhớ,nhưng liên quan gì tới chúng ta?”, lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền ồ một tiếng: “Tôi hiểu rồi, ý cậu là, chúng ta nên học tập theo tinh thần của người đó, một khi vẫn còn hi vọng thì quyết không buông tay phảikhông?”

Muộn Du Bình nói: “Không phải, trên đờinày làm gì có ai đi đổ đấu mà địa cung có đường không chịu đi, lại đàođộng trên vách tường chui tới chui lui? Như vậy chỉ có thể có một khảnăng, người đó đã bị vây khốn, không còn cách nào khác mới phải đào động trên tường để thoát thân.”

Tôi nghe thế lập tức hiểu ra, không khỏigiật mình, vội nói: “Ý anh là người đào ra cái động đó cũng giống nhưchúng ta, lâm vào tình thế cấp bách mới phải đào ra đạo động đó?”

Tôi không thể không khâm phục lối tư duynhạy bén của Muộn Du Bình, đồng thời cũng hiểu vì sao hắn phải leo lêntrên. Nền và hai mặt vách tường hành lang đều làm từ đá Thanh cương, trừ khi có thuốc nổ, không thì không tài nào đào nổi một cái động, nơi cóthể ra tay được ngoài trần nhà ra không còn chỗ nào khác.

Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã leođược đến đỉnh, trên này chỉ có một lớp gạch mỏng, tôi gõ thử vài cái,không khỏi mừng rỡ. Chúng tôi đoán không sai, quả nhiên những viên gạchnày đều rỗng ruột, loại gạch này có thể chịu được áp lực nhưng lại rấtdễ vỡ, chỉ cần có công cụ thích hợp, đục ra một cái lỗ cũng không quákhó khăn. Nhưng nhìn ra bốn phía chỉ thấy một màu tối đen chứ chẳng thấy đạo động đâu cả, Bàn Tử nói: “Không xong rồi, Tiểu Ca, thạch đạo nàydài như vậy, cậu nói xem nếu người đó mở đạo động ở tuốt đầu bên kiahành lang thì phải làm sao bây giờ?”

Muộn Du Bình nói: “Bất cứ ai gặp phảitrường hợp này chắc chắn đều chạy đến cửa ra, phát hiện cửa ra bị chặnmới bất đắc dĩ phải dùng tới cách đào đạo động thôi, cho nên cửa vào đạo động chắc chắn phải ở gần đây, còn nếu người đó đào ở chỗ khác, chúngta cũng đành chịu thôi.”

Lời hắn nói rất thuyết phục, tôi cùng Bàn Tử gật đầu, xốc lại tinh thần bắt đầu tìm kiếm xung quanh đó, lúc nàytôi với Muộn Du Bình còn dễ thở, nghiêng qua ngoảnh lại vẫn còn rộng rađược một nắm tay, còn Bàn Tử thì đã gần đến cực hạn, phải thót bụng lạimới có thể di chuyển được. Tôi thấy hắn phải chịu áp lực khá lớn bèn anủi hắn, rằng thì là mỡ có bị nén đến mấy cũng không sao, chỉ cần haivách tường không ép tới xương cốt anh thì không vấn đề gì đâu. Hắn nghexong tái cả mặt, khoát tay bảo tôi đừng có nói nhảm nữa.

Chúng tôi bắt đầu từ ngoài cùng, tiếp tục bò vào bên trong hơn mười mét mà vẫn chưa phát hiện được gì. Thật rathì bò ngang còn mệt hơn nhiều so với leo lên, chân tôi đã bắt đầu muốnnhũn ra, mấy lần suýt trượt xuống. Tôi biết nếu hai vách tường còn tiếptục thu hẹp lại nữa, đầu gối cũng không thể gập lại được, di chuyển sẽcàng thêm khó khăn. Phía trước lại tối đen như mực, không biết cái đạođộng kia rốt cuộc là ở nơi nào, nếu đúng như Muộn Du Bình nói, lỡ như nó được đào ra ở chỗ khác của hành lang này, tôi thật chẳng biết đối mặtvới kiểu chết kinh dị này như thế nào nữa.

Nếu sớm biết sẽ lâm vào tình cảnh này, có lẽ cứ để cho Hải hầu tử cắn chết còn dễ chịu hơn. Nhiều người nói bánhtông quỷ quái gì gì đó đáng sợ thế này thế nọ, nhưng lúc này đây tôi thà gặp phải chục cái bánh tông còn hơn là bó tay chờ bị ép chết tươi ởtrong này.

Bỗng Muộn Du Bình lấy đèn pin rọi về phía tôi, ý bảo chúng tôi qua đó. Tôi và Bàn Tử nghĩ rốt cuộc đã tìm đượcđạo động rồi, vui mừng khôn xiết, vội liều mạng chen đến bên cạnh hắn.Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn lên đã ngẩn người, chỉ thấy trên lớp gạch trênđỉnh có một dòng chữ được viết bằng máu: “Ngô Tam Tỉnh hại tôi đến bướcđường cùng, ngậm oan mà chết, có trời đất chứng giám… Giải Liên Hoàn.”

Tôi xem mà hoảng hồn, thầm nhủ đây cũngđâu phải là tiểu thuyết võ hiệp, bèn hỏi: “Đây… đây là ý gì? Người nàylà ai? Sao lại nói chú Ba hại hắn?”

Muộn Du Bình nói: “Giải Liên Hoàn cũng là người trong đội khảo cổ, chính là người nắm giữ Xà mi đồng ngư đã chết ở bãi đá ngầm.”

Tôi hả một tiếng, đầu óc rối bời, Muộn Du Bình đẩy tôi một cái, nói: “Người này để lại lời nhắn ở đây, lại khôngbị kẹp chết, chứng tỏ đạo động chắc chắn ở gần đây. Bây giờ không cóthời gian để giải thích lời hắn nói có ý gì, chúng ta mau đi tiếp thôi.”

Tôi tiếp tục bò thêm vài bước, đột nhiênnhớ ra, Giải Liên Hoàn, cái tên này sao nghe quen quen, hình như ông nội tôi đã có lần nhắc tới.