Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 2 - Chương 14: Đảo Vĩnh Hưng




Tôi vừa trèo lên boong, con thuyền quỷ đã phát ra một âm thanh đứt gãy rợn người, tựa như có một bộ phận rất lớnbị biến dạng. Tôi thấy con thuyền bắt đầu nghiêng về một phía, thầm nghĩ không ổn, vội nhìn thoáng qua khoang thuyền, quả nhiên khung thuyền đãgãy.

Khung thuyền một khi đã gãy, thân thuyềntất nhiên sẽ vỡ toang ra. Đối với một con thuyền như thế này, chỉ mộtvết nứt cũng đã là trí mạng. Nước sẽ tuôn ào ào vào trong khoang, có lẽkhông cần đến năm phút đồng hồ, con thuyền này đã chìm lỉm rồi.

Gã Trương hói kia cuống đến độ tái mặt, nói: “Thuyền đã đến rồi, chúng ta mau rời khỏi đây, có gì tính sau.”

Tôi nhìn lại, con thuyền đánh cá củachúng tôi đã đến rất gần nhưng vẫn không áp sát vào, người lái thuyềnđứng bên đó vẫy tay gọi to: “Mấy người sao rồi?”

Trương hói cõng cô gái kia lên, hướng vềphía con thuyền đánh cá vẫy vẫy tay. Trên đó vang lên tiếng hoan hô, rồi con thuyền mở máy nhích dần về phía chúng tôi, mấy ngư dân trên thuyềnphấn khởi reo hò. Thực không thể hiểu nổi, vừa nãy bọn họ còn sợ nhũn cả người ra cơ mà? Những ngư dân đơn thuần này quả nhiên không giống chúng tôi chút nào.

Con thuyền ma kia bị nước vào nên tốc độcứ chậm dần lại. Sau khi thuyền của chúng tôi cập sát vào, có vài ngưdân nhảy sang đây, nét mặt vẫn chưa hết kinh hoàng. Họ lúng túng đưa côgái kia trở lại thuyền rồi vội vàng thu cái neo lại. Người lái thuyền hạ lệnh: “Cho thuyền chạy nhanh lên, chúng ta mau chóng rời khỏi cái chỗquỷ quái này đi!”

Người lái thuyền bảo chúng tôi đặt cô gái kia xuống, ra hiệu cho tôi đỡ lấy cô ấy, sau đó vén tóc cô ấy lên.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy thứ kia tôi vẫn hít một hơi khí lạnh. Trong tóc cô ta có haibàn tay khô cuộn lại, bây giờ nhìn kĩ mới thấy hai bàn tay này cũngkhông dài lắm, làn da trông như hóa đá, dưới hai bàn tay đó còn có mộtbướu thịt. Mà ghê nhất là bướu thịt đó hình như còn có dạng một mặtngười nhỏ nhỏ, khuôn mặt ấy không biết làm thế nào mà bám chặt vào sauót cô ta.

Người lái thuyền vừa nhìn thấy nó, nétmặt bỗng trở nên nghiêm trọng, đầu tiên là dập đầu lạy thứ kia mấy cái,rồi lấy vật gì đó từ trong túi ra ném lên khuôn mặt kia, nó đột nhiênnhăn nhó kêu thét lên. Người lái thuyền lập tức rút một con dao, nhanhchóng cẩn thận lách lưỡi dao vào giữa bướu thịt và da đầu, cậy nó ra,sau đó giật mạnh một cái kéo thứ kia xuống.

Thứ kia rơi xuống đất, quay tới quay lui, dọa cho mấy người đứng xem xung quanh lui lại mấy bước. Một lát sau, nó tan thành một vũng giống như hồ dán, chảy xuống theo khe trên boongthuyền. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ này, liền hỏi: “Đây là…”

Người lái thuyền nhúng dao vào trong nước biển rửa sạch, khẽ nói: “Đây là nhân diện liêm, là oan hồn trên conthuyền quỷ kia, chỉ cần dùng lông trâu ném lên mặt nó là được rồi.”

Nhìn nét mặt người lái thuyền, có thểđoán ra ông ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã nhận vụ làm ăn này, cứ lẩm bẩm gì đó trong miệng. Sau khi kiểm tra kĩ càng, biết chắc trong tóc cô gái kia không còn thứ gì kỳ quái nữa, ông ta kêu mấy thuyền viên vàokhoang sau làm việc. Chỉ trong chốc lát, thuyền bắt đầu di chuyển.

Lúc này mặt biển đã yên tĩnh trở lại, mây đen trên trời vẫn chưa tan hết nhưng đã tản ra thành từng đám nhỏ, ánhdương quang len qua khe hở giữa những đám mây rọi xuống, khoảng khôngbao la khoác lên một tấm màn kỳ ảo, xem ra cái cơn bão chết tiệt nàycuối cùng cũng qua rồi.

Chúng tôi dàn xếp ổn thỏa cho cô gái, sau đó người lái thuyền leo lên nóc thuyền, tôi biết ông ấy muốn quan sátmặt biển xung quanh. Hải hầu tử kia thù cực dai, chẳng biết nó có đitheo chúng tôi tìm cơ hội trả thù không nữa. Nhưng nước ở Tây Sa rấttrong, khi có đủ ánh sáng tầm nhìn có thể lên đến hơn 40m, nếu có thứ gì đó đi theo chúng tôi thì chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay rồi, cho nên tôi cũng không quá lo lắng chuyện đó sẽ xảy ra.

Những người trên thuyền bắt đầu bận rộnlo phần việc của mình, để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Vừa rồi tôi tiêuhao rất nhiều thể lực, bây giờ người vừa được thả lỏng đã buồn ngủ muốnchết. Tôi tìm một chỗ thoải mái ngả lưng làm một giấc, đến khi tỉnh lạithì mặt trời đã ngả về Tây, thuyền chúng tôi đang tiến gần vào bờ mộthòn đảo. Tôi thấy bờ cát trắng đẹp cực kỳ, nhưng hạt cát lại khá thô,chắc giẫm lên đó cũng chẳng dễ chịu gì, mà ngay trước mặt chúng tôi làmột bến thuyền, xem ra nó sắp cập bờ đây.

Tôi những tưởng thuyền sẽ đi thẳng đếnđịa điểm thăm dò kế tiếp, không ngờ còn có cơ hội cập bờ, bèn thuậnmiệng hỏi: “Bây giờ chúng ta định đi đâu?”

Người bên cạnh trả lời tôi: “Đi đón vài người trên đảo Vĩnh Hưng”.

Tôi quay lại, thấy cô gái kia đang ngồingay cạnh mình, sắc mặt đã khôi phục phần nào, nhìn qua thì hình nhưcũng vừa mới tỉnh lại. Tôi vốn không đề phòng phụ nữ bao giờ, thấy bộdạng ốm yếu của cô nàng cũng có chút thú vị, bèn cười cười hỏi: “Đi đónai?”

Cô ấy chỉ về bến tàu đằng xa, ở đó thấpthoáng bóng dáng một tốp người lưng đeo túi du lịch: “Chính là bọn họ,mấy thợ lặn, còn có một người cũng là cố vấn như anh, tôi nghĩ chắc chắn anh có quen biết.”

Tôi căng mắt nhìn kĩ vài lần, cũng nhậnra trong đó có một người mập mạp trông quen quen nhưng không nhớ ra làai. Sau đó một thuyền viên ra đứng ở đầu thuyền gọi: “Nè, mấy người!Chuẩn bị hết chưa, chúng tôi đến rồi!”

Tên mập kia ngoảnh đầu lại mắng: “Nè cáiđầu ông á! Để Bàn gia ta đứng đây hứng gió Tây Bắc nửa tiếng đồng hồ, mẹ nó, mấy người giờ giấc cao su vừa phải thôi chứ!”