[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân| Bình Tà] Chàng Tiên Cá

Chương 5




Mất một ít thời gian đưa Ngô Tà đi mua quần áo, Trương Khởi Linh đến công ty trễ hơn mọi ngày. Thư ký Hoắc Linh của hắn bắt gặp sếp của mình trước văn phòng, vội nói: "Trương tổng, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, sao hôm nay ngài...." Hoắc Linh không nói tiếp vì cô thấy Ngô Tà phía sau Trương Khởi Linh, cô khẽ trừng mắt với cậu.

Trương Khởi Linh nhìn ra được vẻ khó chịu trong mắt Hoắc Linh, hắn chỉ đáp lại: "Đến phòng họp chờ tôi." Sau đó dẫn Ngô Tà đến văn phòng của mình. Kỳ thật Ngô Tà cũng cảm nhận được địch ý của Hoắc Linh đối với cậu, nhưng mà rõ ràng hai người không quen biết nhau, làm sao có thể kết hận thù được.

Về phía Hoắc Linh, trực giác của cô nói với cô rằng hôm nay Trương Khởi Linh đến muộn là vì người phía sau hắn, cô khó chịu với Ngô Tà là bởi Trương Khởi Linh chưa từng đi làm trễ, thậm chí càng chưa từng đưa một người xa lạ như vậy đến công ty. Ngoài ra còn bởi vì cô thích Trương Khởi Linh, thích từ lâu rồi.

"Cậu ở đây chờ tôi." Trương Khởi Linh dẫn Ngô Tà đến văn phòng rồi dặn dò, chờ cho Ngô Tà gật đầu đồng ý hắn mới đi họp. Ngô Tà ngồi trong văn phòng buồn chán nên lật xem một vài quyển sách trên kệ.

Văn phòng của Trương Khởi Linh rất lớn, nhưng ngoại trừ bàn làm việc, một giá sách và bộ sô pha thì chẳng còn gì khác, giống hệt như ngôi nhà của hắn và bản thân hắn vậy. Ngô Tà thầm nghĩ.

Ngôn ngữ và chữ viết không phải là chướng ngại đối với Ngô Tà, nên tất cả những quyển sách trên kệ cậu đều đọc được, nhưng lật giở một lúc, cậu không tìm được cuốn sách nào thú vị cả. Thật ra Ngô Tà rất thích đọc sách, chỉ là giá sách của Trương Khởi Linh phần lớn là sách kinh tế, Ngô Tà không muốn đụng vào vì cậu không hiểu gì cả. Cuối cùng cậu tìm thấy một quyển sách, nhìn qua cũng khá hay, Ngô Tà liền ngồi trên sô pha để đọc.

Ngô Tà đọc sách say sưa, đến tận khi Trương Khởi Linh họp xong trở về, Ngô Tà mới ngẩng đầu lên nở nụ cười tươi tắn với hắn, "Tiểu Ca!"

Trương Khởi Linh không làm lơ cậu mà khẽ gật đầu đáp lại. Hắn ngồi xuống cạnh Ngô Tà, nhìn thấy cậu đang xem một quyển sơ lược về di tích lịch sử, hỏi: "Cậu thích à?"

Ngô Tà thấy Trương Khởi Linh nhìn quyển sách trong tay mình, thật ra cũng không phải cậu thích, chỉ là cậu nghĩ nó có thể giúp cậu hiểu hơn về thế giới này, vì vậy Ngô Tà trả lời: "Chỉ là tôi chưa từng thấy qua, cho nên cảm thấy rất thú vị."

"Muốn xem không?"

Ngô Tà không ngờ Trương Khởi Linh hỏi cậu nhiều câu như vậy, cậu chỉ vui vẻ nói: "Được sao? Tôi chưa từng thấy, nếu có thể tham quan thì tốt quá."

"Buổi chiều đi!"

Trương Khởi Linh nói xong cũng không nhìn vẻ mặt Ngô Tà từ ngạc nhiên chuyển sang hưng phấn, hắn chỉ đưa lưng về phía Ngô Tà rồi đi đến bàn làm việc, khóe môi lại khẽ cong lên.

Sau đó Trương Khởi Linh gọi Hoắc Linh vào, bảo cô hủy bỏ tất cả lịch trình của buổi chiều. Hoắc Linh khuyên hắn vài lần nhưng hắn chỉ nói: "Mệnh lệnh của tôi chưa rõ ràng à?" Giọng nói không lớn nhưng lại mang theo cảm giác uy nghiêm không thể kháng cự. Hoắc Linh không dám nhắc nữa, cô gật đầu rồi đi ra ngoài, trước lúc ra khỏi cửa còn không quên tức tối trừng Ngô Tà một cái.

Ngô Tà không biết có phải cậu vừa mới gây thêm phiền phức cho Trương Khởi Linh hay không, nhưng từ đoạn đối thoại vừa rồi cậu cũng nghe hiểu vài điều, vì vậy cậu đứng dậy nói với Trương Khởi Linh: "Tiểu Ca, tôi không đi cũng không sao, anh không cần phải...."

"Không liên quan đến cậu." Trương Khởi Linh cắt lời Ngô Tà, kỳ thật hắn cũng không hiểu vì sao lại làm vậy, hắn cảm thấy vui vẻ mỗi khi cậu cười, chi bằng trong mấy ngày Ngô Tà ở đây thì hãy khiến cậu cười nhiều hơn, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của cậu đi.

Trương Khởi Linh khẽ xoa đầu Ngô Tà, "Ăn trưa thôi."

Nếu Trương Khởi Linh đã nói như vậy, Ngô Tà cũng không nghĩ nhiều nữa, cậu sung sướng đáp lại rồi đi theo hắn.

Sau giờ cơm trưa, Ngô Tà và Trương Khởi Linh đi đến bảo tàng lịch sử, khoảng thời gian này ở bảo tàng hầu như không có người, cả bảo tàng to như vậy nhưng gần như chỉ có hai người bọn họ. Ngô Tà rất chăm chú đọc kỹ phần thông tin của từng vật phẩm trưng bày, vì cậu chưa bao giờ thấy qua những thứ này nên vô cùng hứng thú. Còn Trương Khởi Linh ở một bên chỉ lặng lẽ đi theo Ngô Tà, nhìn ngắm bộ dạng lúc thì hưng phấn khi thì khó hiểu của cậu, thỉnh thoảng hắn sẽ trả lời một vài câu hỏi của Ngô Tà.

Cảm giác như hai người đã quen biết nhau từ lâu, trong khoảnh khắc này, không khí giữa hai người hài hòa một cách tự nhiên.

Sau khi tham quan xong thì cũng đã trễ, vì tính tò mò của Ngô Tà, hai người lang thang trên đường thật lâu mới về đến nhà. Vừa bước vào cửa, tiếng rống của Bàn Tử đã truyền đến, "Sao bây giờ hai người mới về nhà, Bàn gia tôi chờ hai người về ăn cơm đến chết đói rồi! Mau vào ăn thôi!"

"Bàn Tử, chúng tôi ăn tối rồi!" Ngô Tà đang rất vui vẻ, bởi vì cậu nhìn thấy nhiều thứ mới mẻ nên vẫn còn hưng phấn không thôi.

"Hả? Ăn rồi? Tại sao không gọi điện cho tôi, còn bắt tôi ngồi chờ đến đói mốc cả mỏ?" Bàn Tử lại rống lên.

Ngô Tà hơi áy náy, sau đó liếc nhìn sang Trương Khởi Linh. Hắn bình tĩnh thốt ra hai chữ "Quên mất." rồi lên lầu.

Ngô Tà nhìn theo bóng dáng Trương Khởi Linh, sau đó cậu lại nói với Bàn Tử: "Bàn Tử, xin lỗi mà! Vậy anh ăn cơm đi!"

"Sau này Bàn gia tôi không bao giờ...quan tâm mấy người nữa, đúng là...." Nhìn Bàn Tử giận dỗi đi vào phòng ăn, Ngô Tà mới xách theo đống bao lớn bao nhỏ mà hôm nay Trương Khởi Linh mua cho cậu đi lên lầu.