Bàn Tử lái ca nô với tốc độ nhanh nhất cập bến cảng, người của Bàn Tử đã chờ sẵn ở đó mau chóng giúp hắn đỡ Trương Khởi Linh đến bệnh viện riêng của Trương thị.
Ngô Tà lúc này cũng đã sức cùng lực kiệt, cậu suýt nữa đã ngất xỉu đến hai lần, nhưng khi nhìn thấy Trương Khởi Linh chưa rõ sống chết trong phòng phẫu thuật, bất chấp lời Bàn Tử khuyên nhủ mà cậu vẫn không chịu đi nghỉ ngơi.
Cậu vẫn nhớ rõ lúc Trương Khởi Linh đẩy cậu khỏi thuyền có nói rằng "May mà tôi không hại chết cậu" và cả sự quyết tuyệt của hắn khi ấy. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc kia, cậu rốt cuộc đã hiểu được trái tim của mình, tại sao bản thân lại nguyện ý để lại cho Trương Khởi Linh một nửa viên cố nguyên châu, tại sao khi biết Trương Khởi Linh đến cứu cậu thì cảm thấy vui sướng xen lẫn lo phiền, và tại sao vào thời khắc cuối cùng cậu lại đau đớn đến xé lòng, tất thảy đều là vì Ngô Tà đã trót yêu người ấy, yêu một con người tên là Trương Khởi Linh.
Sau mấy tiếng đồng hồ cấp cứu, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ chính vừa đi ra, Ngô Tà lập tức chạy tới dồn dập hỏi về tình hình của Trương Khởi Linh.
"Anh ấy sao rồi?" Ngô Tà cố kìm nén cảm xúc của mình, cậu muốn nghe bác sĩ trả lời ngay, nhưng rồi lại sợ đáp án mà cậu nhận được không phải là điều mình muốn nghe nhất.
"Viên đạn đã được lấy ra rồi, không còn vấn đề gì lớn. Chỉ là..." Bác sĩ khẽ ngừng lại.
Ngô Tà vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại tiếp tục căng thẳng. "Chỉ là thế nào? Liệu anh ấy có gặp nguy hiểm về tính mạng không?"
"Chỉ là bệnh nhân bị tác động bởi một lực khá lớn, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa não bộ cũng bị chấn thương. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, sắp tới chỉ có thể trông chờ vào chính bệnh nhân thôi." Dứt lời, bác sĩ đi khỏi phòng phẫu thuật, bỏ lại Ngô Tà đang ngây dại đờ đẫn ở đó.
Trương Khởi Linh được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt, hắn được gắn mặt nạ dưỡng khí, điện tâm đồ bên cạnh biểu hiện cho nhịp đập trái tim mỏng manh của hắn. Khi Ngô Tà vào phòng chăm sóc đặc biệt, cậu chỉ cảm thấy cả thế giới như sụp đổ dưới chân mình, lê đôi chân nặng nề đi tới bên cạnh Trương Khởi Linh.
"Tiểu Ca, xin lỗi... xin lỗi anh." Ngô Tà xin lỗi hết lần này đến lần khác, cậu không còn biết nói gì nữa, cõi lòng cậu đã vỡ vụn rồi, mà nước mắt mãi vẫn không thể rơi.
"Ngô Tà, cậu đừng như vậy nữa, Tiểu Ca mà thấy thì sẽ càng đau lòng hơn." Bàn Tử cũng rất xót xa, dù sao cái mạng của hắn cũng từng được Trương Khởi Linh cứu về, trải qua bao nhiêu chuyện buồn vui, chứng kiến một Trương Khởi Linh kiên cường mạnh mẽ hiện giờ chưa rõ sống chết nằm trên giường bệnh, trong lòng Bàn Tử cũng khó nói nên lời.
Ngô Tà ngắm Trương Khởi Linh thật lâu, hai tay siết chặt lấy tay hắn, "Tôi nhất định không để anh chết." Ngô Tà nói với Trương Khởi Linh, tựa như hắn có thể nghe được.
"Bác sĩ đã không còn cách nào rồi, tôi cũng hi vọng Tiểu Ca có thể tỉnh lại..." Câu tiếp theo Bàn Tử không nói ra, hắn hiểu rằng với vết thương nặng như vậy, cho dù có tỉnh lại thì cũng chỉ có thể sống thực vật suốt đời.
"Tôi... có cách để cứu anh ấy." Ngô Tà muốn vuốt ve khuôn mặt của Trương Khởi Linh, nhưng bàn tay đã vươn ra lại rụt trở về.
Bàn Tử hơi ngẩng đầu lên: "Cậu nói sao?" Hắn hỏi Ngô Tà.
"Bàn Tử, anh có thể đổ đầy nước biển vào bể bơi trong sân nhà Tiểu Ca trong thời gian ngắn nhất được không?" Ngô Tà không trả lời câu hỏi của Bàn Tử mà buông tay Trương Khởi Linh ra, quay lại nghiêm túc hỏi Bàn Tử.
"Có thể chứ, tôi lập tức sai người đi làm!" Tuy Bàn Tử không rõ Ngô Tà làm gì để cứu Trương Khởi Linh, nhưng hắn biết cậu là người cá, có lẽ người cá sẽ có cách cứu Trương Khởi Linh, vì vậy sau khi đáp ứng với Ngô Tà thì hắn nhanh chóng đi ra ngoài gọi điện sắp xếp.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Ngô Tà và Trương Khởi Linh, giữa không gian yên tĩnh, tiếng điện tâm đồ chậm rãi vang lên. Ngô Tà lại đến bên giường Trương Khởi Linh, lần này cậu đưa tay vuốt ve hai má của hắn.
"Tiểu Ca, chỉ cần cứu được anh, cho dù phải trả giá thế nào cũng đáng." Ngô Tà nhẹ nhàng nói với Trương Khởi Linh, không một tiếng đáp lại.
Sau đó, cậu gỡ mặt nạ dưỡng khí trên miệng Trương Khởi Linh ra rồi áp môi mình lên môi hắn. Hai người đã từng tiếp xúc kiểu này vài lần, trong đầu Ngô Tà lại nhớ về mỗi một lần cậu hôn Trương Khởi Linh. Nhưng cái đó không phải là hôn môi, Ngô Tà âm thầm phủ nhận, chỉ có giờ khắc này cậu mới thật sự xem đây là nụ hôn chân chính của hai người.
Sau khi truyền luôn cho Trương Khởi Linh một nửa viên cố nguyên châu còn lại, Ngô Tà lưu luyến trên đôi môi của hắn, "Có lẽ đây là lần cuối được cùng anh tiếp xúc gần gũi như vậy." Ngô Tà thầm nghĩ khi rời khỏi đôi môi kia. Sau đó cậu đắp lại mặt nạ dưỡng khí cho hắn như cũ.
Lúc này, Bàn Tử vội vàng đi vào nói: "Đã sắp xếp xong rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao để lặng lẽ đưa Tiểu Ca ra ngoài đây?" Trong đầu Bàn Tử suy tính một đống kế hoạch vác Tiểu Ca ra khỏi bệnh viện, dù sao muốn trốn khỏi đây thì phải có thiết bị cung cấp dưỡng khí nữa.
"Chúng ta không cần đưa Tiểu Ca ra ngoài." Ngô Tà nói với Bàn Tử, "Chỉ cần hai người chúng ta là được."