[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân| Bình Tà] Chàng Tiên Cá

Chương 16




Đêm đó, Trương Khởi Linh trở về, Bàn Tử liền kể lại kế hoạch của mình cho Trương Khởi Linh nghe, đương nhiên phải lược bớt thân phận của Ngô Tà, chỉ nói rằng Ngô Tà có thể phụ trách cứu trợ đi theo Trương Khởi Linh.

Trương Khởi Linh lại bác bỏ ý kiến của hắn, "Tôi sẽ không ra biển."

"Hả? Tiểu Ca, cậu nói sẽ không ra biển à?" Bàn Tử nghĩ Trương Khởi Linh sẽ ôm mối thù rồi vạch ra kế hoạch đi biển cùng Cầu Đức Khảo, sau đó sẽ là màn trả thù dữ dội các kiểu.

"Cầu Đức Khảo đã biết thân phận của tôi." Trương Khởi Linh trả lời Bàn Tử, ý hắn là Cầu Đức Khảo đã biết hết rồi, cho dù muốn báo thù thì bên kia cũng sẽ hết sức cảnh giác, làm vậy khác nào tự đâm đầu vào chỗ nguy hiểm. Tất nhiên hắn có kế hoạch khác, trong tay hắn đang nắm không ít bằng chứng về hạng mục của Cầu Đức Khảo, bây giờ chỉ cần có cơ hội là có thể lật ngã gã ta.

"À, thế à. Được thôi tôi biết rồi." Bàn Tử hiểu ý, vậy là hắn đã biết kế hoạch của Trương Khởi Linh, cũng không hỏi nhiều nữa.

Ngô Tà bên cạnh chỉ yên lặng lắng nghe chứ không nói gì, mặc dù Trương Khởi Linh và Bàn Tử chỉ trò chuyện với nhau vài câu đơn giản, cậu cũng đã hiểu được phần nào. Nếu Trương Khởi Linh không cần phải mạo hiểm nữa thì rất tốt.

"Vậy có phải mọi chuyện đã xong rồi không? Bây giờ mình có thể yên tâm quay về nhà?" Cậu thầm nghĩ trong lòng.

"Ngô Tà!...... Ngô Tà."

"A, Tiểu Ca, có chuyện gì sao?" Ngô Tà mải nghĩ nên không để ý Trương Khởi Linh gọi cậu.

"Cậu sao vậy?" Trương Khởi Linh thấy Ngô Tà hơi lạ nên quan tâm hỏi.

"Không có gì, Tiểu Ca, anh gọi tôi là có chuyện gì muốn hỏi sao?" Ngô Tà cười cười lắc đầu, cậu cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi, từ đầu đã xác định là có một ngày sẽ phải rời đi, không nên quá buồn bã.

"Tôi đã cho người đi tìm nhưng không thấy đồ vật của cậu, cậu..." Trương Khởi Linh còn chưa nói xong, Ngô Tà đã đáp: "Không cần đâu Tiểu Ca, chắc là tôi làm rơi ở đâu đó, có lẽ về nhà sẽ tìm thấy thôi. Hơn nữa... hơn nữa đã lâu như vậy, chắc người nhà cũng bắt đầu sốt ruột rồi."

Thật ra Trương Khởi Linh muốn nói rằng: cậu ở lại đây thêm một thời gian nữa, nếu thật sự không tìm thấy thì tôi có thể đi tìm cùng cậu. Nhưng nghe Ngô Tà nói vậy, hắn cũng không còn cách nào để giữ cậu lại, vốn là người rất tệ biểu đạt, Trương Khởi Linh lúc này lại thấy chán ghét bản thân mình. Hóa ra hắn không xứng đáng có được nụ cười ấm áp của cậu ấy. Bàn tay hắn nắm lại thật chặt, rồi lại lặng lẽ buông ra, "Ừ, vậy khi nào cậu trở về, tôi bảo Bàn Tử đưa cậu đi."

"Tôi... Được thôi, cảm ơn Tiểu Ca. Tôi đi trước." Tại sao không giữ tôi lại, là vì tôi ở đây quá dư thừa sao? Chính cậu đột nhiên xông vào cuộc sống của hắn rồi lại lặng lẽ rời đi. Ngô Tà nói xong thì ra khỏi thư phòng của Trương Khởi Linh, cậu không muốn để Trương Khởi Linh thấy vẻ mặt buồn bã của mình.

Sau khi Ngô Tà đi ra, Bàn Tử định mở miệng nói gì đó, Trương Khởi Linh nhìn theo bóng dáng của cậu rồi thu lại cảm xúc bi thương, nói với Bàn Tử: "Mấy ngày tới có lẽ Cầu Đức Khảo sẽ có hành động, anh giúp tôi chuẩn bị vài việc."

Bàn Tử hiểu được, Trương Khởi Linh chỉ sợ cuốn Ngô Tà vào vòng xoáy nguy hiểm này. Đáp lại Trương Khởi Linh một tiếng, Bàn Tử thấy hắn bắt đầu yên lặng nhìn trần nhà thì đành đứng dậy rời đi.

Trương Khởi Linh một mình trong thư phòng ngắm trần nhà, trong đầu hồi tưởng lại từ lần đầu gặp Ngô Tà cho đến bây giờ. Chỉ mới không đến nửa tháng, hắn lại có cảm giác như hai người đã quen biết rất lâu rồi, hắn tham lam hơi thở tươi mát mà đầy ấm áp trên người cậu, nếu không phải trên lưng hắn có quá nhiều gánh nặng, có lẽ hắn sẽ ích kỷ cho mình một lần. Nhưng trên đời làm gì có chuyện "nếu", mối thù của cha mẹ, chuyện hắn phải làm, nguy hiểm đang rình rập, hắn không muốn Ngô Tà bị cuốn vào, nhân lúc bây giờ vẫn chưa hãm sâu, để cậu ấy rời khỏi mình là lựa chọn tốt nhất.

Ngô Tà trở về phòng mình, đứng ở cửa sổ có thể nhìn thấy được bể bơi trong sân, ngắm ánh trăng sáng ngời khuyết mất một phần, cậu nghĩ từ nay về sau không bao giờ... còn cơ hội cùng Trương Khởi Linh ngắm trăng nữa, không bao giờ... cất lên tiếng hát vì hắn nữa. Người ấy có phải sẽ cô độc lắm không, có phải sẽ để lộ ra vẻ mặt tịch mịch như vậy không? Sau đó cậu lại lắc đầu cười nhạo chính mình, không phải mình đã xướng lên khúc ca chúc phúc mà người cá chỉ hát một lần trong đời để dành tặng hắn sao? Sau này, nhất định sẽ có một người bầu bạn cùng hắn, còn mình sẽ trở lại với đại dương bao la của mình, mãi mãi không thể gặp lại nhau nữa.

Ngày hôm sau, Trương Khởi Linh không kịp ăn sáng đã lập tức rời khỏi nhà, ngay cả chút dũng khí cuối cùng để tạm biệt Ngô Tà mà hắn cũng chẳng có. Hắn biết cho dù có nhìn cậu nhiều đến đâu cũng không thể ngăn được cảm xúc hỗn loạn này.

Ngô Tà và Bàn Tử ngủ dậy thì phát hiện Trương Khởi Linh đã đi rồi, hai người ăn ý không nói gì, Bàn Tử chỉ hỏi Ngô Tà: "Thiên Chân, Bàn gia thật sự rất lưu luyến cậu, Tiểu Ca cũng vậy, nhưng hắn không giỏi biểu đạt ra mà thôi. Hắn sợ cậu bị cuốn vào những phiền toái không cần thiết."

"Bàn Tử, tôi hiểu mà."

"Vậy đi Thiên Chân, nếu phải rời đi thì nên mua một vài đồ lưu niệm chứ, không nên đi về tay không." Bàn Tử nhìn Ngô Tà nở nụ cười gượng gạo, trong lòng chợt thấy xót xa, dù sao đã sống chung với nhau một thời gian, luyến tiếc là điều không thể tránh khỏi.

"Không cần đâu, Bàn Tử, tôi..."

"Đừng nói nữa, đã là anh em bằng hữu thì nghe tôi đi, hôm nay tôi mời cậu ra ngoài ăn một bữa thật no, sau đó sẽ mua đồ lưu niệm cho cậu. Vậy đi, chuẩn bị ra ngoài thôi!"

Ngô Tà không lay chuyển được Bàn Tử, đành thuận theo hắn.