Bầu trời trong xanh, không khí mát mẻ, một ngày cuối tuần phù hợp để đi chơi cùng với gia đình và bạn bè. Nhưng Trương Khởi Linh lại không như vậy, cho dù là ngày nghỉ hay cuối tuần hắn đều chỉ có một thân một mình. Đã bao nhiêu năm cứ thế lặng lẽ trôi qua? Chính hắn cũng không rõ, chỉ cảm thấy thế này cũng rất tốt.
Vô thức đi tới bãi biển, mỗi lần muốn rời xa cuộc sống ồn ào ngoài kia hắn sẽ tới nơi đây.
Vì vậy, Trương Khởi Linh men theo con đường quen thuộc đến một bãi đá ngầm cách xa đoàn người, bắt đầu ngơ ngẩn nhìn bầu trời.
Bãi biển ở đây rất đẹp, nhiều người tranh thủ cuối tuần đi dạo dọc bờ cát. Nhưng bên bãi đá ngầm lại vô cùng vắng vẻ, sự yên tĩnh giúp hắn cảm thấy thoải mái. Ở nơi này không cần phải suy tính âm mưu với đám người trên thương trường, không cần phải quan tâm đến vẻ mặt của người khác. Trên thương trường, hắn là một người dày dạn kinh nghiệm, được gọi là diêm vương mặt lạnh, nhưng đôi khi hắn vẫn sẽ gặp chuyện khó xử.
Một đợt sóng vỗ đến đập vào bên dưới mỏm đá ngầm làm Trương Khởi Linh bị ướt. Hắn chậm chạp cúi đầu nhìn mặt biển.
Thủy triều sao?
Hắn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi bãi đá ngầm, đúng lúc ấy một đợt sóng to hơn ập đến. Trương Khởi Linh bị cuốn theo dòng nước, xui xẻo là hắn không giỏi bơi lội.
Vùng vẫy giữa biển lớn một hồi lâu, nước tràn vào miệng hắn ngày càng nhiều, hắn giơ tay liều mạng muốn bắt lấy thứ gì đó để bám vào nhưng xung quanh chỉ toàn là nước.
Oxi không đủ, hắn gần như không thể thở được, ý thức cũng dần chìm vào mơ hồ, đột nhiên có một cái gì bơi lại chỗ hắn, chẳng lẽ là cá? Hắn sẽ bị ăn thịt sao?
Vào khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, Trương Khởi Linh nghĩ, cứ chết đi như vậy có lẽ cũng sẽ không ai phát hiện đâu.
"Này.....tỉnh lại đi!" Có ai đó đang nói chuyện. Trương Khởi Linh cố gắng mở mắt, rồi hắn chạm phải một ánh mắt trong veo sáng ngời.
"A, anh tỉnh rồi, vừa nãy làm tôi sợ muốn chết."
Trương Khởi Linh cố gắng chống người dậy, lắc lắc đầu, cuối cùng cũng cảm thấy tỉnh táo hơn, hắn khẽ quan sát chàng trai đang ở trước mặt. Mái tóc màu nâu ướt sũng vì nước, khuôn mặt vô cùng thanh tú, một đôi mắt trong trẻo dịu dàng như đại dương đang nhìn hắn. Trong đầu Trương Khởi Linh chợt hiện lên một suy nghĩ, cậu trai trước mặt giống như một con cá heo.
Chàng trai thấy Trương Khởi Linh nãy giờ không lên tiếng, cậu sốt ruột hỏi:
"Anh vẫn thấy không khỏe à? Hay là anh không thể nói chuyện?"
"Cậu đã cứu tôi?" Đến tận khi chàng trai nghĩ rằng Trương Khởi Linh thực sự bị câm, hắn mới mở miệng hỏi một câu như vậy.
"Hả? À, đúng vậy, anh suýt nữa bị chết đuối...." Trương Khởi Linh không để ý lắm đến lời nói của chàng trai, hắn đang quan sát cậu. Cậu quỳ sấp bên người Trương Khởi Linh, hai người đang ở một mỏm đá khác bên bờ biển gần chỗ hắn vừa bị rơi xuống nước, cả hắn và chàng trai kia đều ngâm nửa người dưới trong nước.
".......Đúng rồi, tôi tên là Ngô Tà." Chàng trai nói.
Lúc này Trương Khởi Linh mới ngẩng đầu nhìn Ngô Tà. Bây giờ nên nói gì đây? Chắc là nên nói cảm ơn nhỉ?
"Tiểu Ca? Tiểu Ca?" Ngô Tà thấy Trương Khởi Linh lại bắt đầu ngẩn người, cậu lo não hắn bị úng nước nên quơ quơ tay trước mặt hắn.
"Trương Khởi Linh." Dừng một chút rồi bổ sung thêm, "Tên của tôi." Trương Khởi Linh nghĩ, mạng hắn lớn thật.
"Ừm, anh không sao là tốt rồi, còn...." Lúc Ngô Tà định nói gì đó, đột nhiên phía xa có người chạy tới kêu to, "Chính là người kia, tôi thấy người kia rơi xuống nước."
Trương Khởi Linh nghe tiếng hô thì quay đầu lại, hắn thấy một thằng bé dẫn theo vài nhân viên cứu hộ chạy đến chỗ hắn. Đợi đến khi bọn họ tới gần, có người lo lắng hỏi: "Tiên sinh, chúng tôi nghe cậu bé này nói ngài bị rớt xuống nước, ngài có sao không?"
Trương Khởi Linh lắc đầu, hắn quay đầu muốn nói cho mọi người biết là Ngô Tà đã cứu hắn, nhưng lúc này trên bờ cát nào còn ai khác. Hắn nhìn khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Ngô Tà. Hắn được mọi người đỡ dậy đi đến khu nghỉ ngơi. Trong lòng hắn nghĩ, vì sao người kia cứ như vậy mà biến mất.
Ngô Tà trốn ở mỏm đá ngầm phía xa, cậu nhìn theo bóng dáng dần khuất đi của Trương Khởi Linh, trong miệng còn lầm bầm, "Làm sao đây, vì cứu hắn mà cố nguyên châu của mình vẫn còn trong người hắn, phải làm sao để lấy lại được?" Cậu hơi hối hận không nhân cơ hội lúc hắn còn hôn mê để lấy nó từ trong miệng hắn về.
- --------------------------
Đôi lời của editor: Tôi lại đào thêm một cái hố mới nữa. Tuy vậy mọi người cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ lấp hố bộ này. Tiến độ đăng chương là 1 ngày/1 chương nhé. Cảm ơn mọi người đã theo dõi ❤