Làn da trắng như tuyết ấy nổi bật lên những đường nét hoa văn rực rỡ, giống như một bức tranh tường đầy màu sắc.
Vô luận nhìn bao nhiêu lần, Tần Triêu Ý vẫn luôn cảm thấy ngỡ ngàng.
Hơn nữa, cô luôn thích hôn vào đó.
Lạc Nguyệt thường hơi e dè, nhưng Tần Triêu Ý sẽ tranh thủ lúc nàng không để ý mà hôn nhẹ.
Làn da ở đó khác hẳn với những vùng da mịn màng như tơ lụa khác, nó có một chút vân.
Khi hôn vào, cô cảm thấy như cả tâm hồn mình bừng cháy.
Tần Triêu Ý đưa tay chạm vào, nhưng ngay khi sắp chạm được thì chỉ chạm vào lớp áo.
Lạc Nguyệt kéo cổ áo lên, che đi mảng da rực rỡ ấy, điềm tĩnh tiến về phía trước: "Chắc hẳn là một chuyện rất buồn cười."
"Em muốn biết." Tay Tần Triêu Ý vẫn lơ lửng trên không, khẽ rung lên rồi thu về.
Nhưng trong đầu cô vẫn là hình ảnh đó, một tác phẩm nghệ thuật đẹp hơn bất kỳ bức tranh sơn dầu đắt giá nào trên thế giới.
Cô muốn biết điều gì đã khiến Lạc Nguyệt quyết định xăm hình.
Có lẽ là sự lãng mạn của một nghệ sĩ.
Tần Triêu Ý luôn cảm thấy đó phải là một câu chuyện rất đẹp.
"Có phải vì người yêu cũ không?" Tần Triêu Ý đi theo sau, thì thầm.
Lạc Nguyệt sững sờ một chút: "Chị chưa từng kể cho em nghe à?"
Tần Triêu Ý: "Hửm?"
"Người đầu tiên." Giọng Lạc Nguyệt rất nhẹ, thấy Tần Triêu Ý vẫn còn ngơ ngác, nàng lại khẳng định chắc chắn một lần nữa: "Em là người đầu tiên."
Tần Triêu Ý sững sờ trong giây lát, nhưng Lạc Nguyệt đã đi được một đoạn rồi. Cô vội chạy theo, giọng nói kéo dài: "Thật sao?"
"Thật." Lạc Nguyệt kiên nhẫn đáp lại.
"Nhưng mà trước đây chị..." Tần Triêu Ý nói: "Chị quá lão luyện rồi."
Không giống như một người mới bắt đầu yêu đương chút nào.
"Chẳng lẽ phải tỏ ra giống em sao?" Lạc Nguyệt cười khẩy: "Cả thế giới đều biết em chưa từng yêu đương kiểu đó."
Tần Triêu Ý: "..."
"Trước đây em không hứng thú với chuyện đó." Tần Triêu Ý nói.
Lạc Nguyệt kéo dài âm tiết: "Ồ".
Tần Triêu Ý tưởng rằng nàng không tin: "Sao thế? Chị không tin em à?"
"Không phải." Lạc Nguyệt lắc đầu, nhưng lại cười mà không nói gì.
"Chị cười cái gì thế?" Tần Triêu Ý hỏi: "Có gì buồn cười à?"
"Cũng được." Lạc Nguyệt đột ngột chọc nhẹ vào má cô, rồi nhanh chóng rút tay lại trước khi cô kịp phản ứng: "Chỉ là thấy một nhà văn nổi tiếng lại viết không ra được tình cảm vì chưa từng yêu đương, đến mức suýt bị chê bai đến ngưng bút, thật là hài hước."
Hài hước.
Người văn hóa mà chửi người cũng tế nhị thế à?
Tần Triêu Ý khẽ cười nhạt: "Thì là tại em lười viết."
Chắc chắn không phải vì viết không ra.
"Nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, không định viết nữa à?" Lạc Nguyệt hỏi.
Tần Triêu Ý cau mày: "Sao chị lại thúc giục thế?"
Lạc Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không nói gì nữa, cứ thế đi về phía trước.
Đến khi đứng trước cửa, Lạc Nguyệt vừa mở khóa vừa thì thầm: "Vì cuốn trước chị cũng đọc rồi, thấy khá tiếc."
"Cái gì?" Tần Triêu Ý hỏi.
"Ý tưởng rất hay, mạch truyện hồi hộp." Lạc Nguyệt nhún vai: "Chỉ có tình cảm hơi... gượng gạo."
Những đoạn đối thoại về tình yêu của nhân vật chính nghe cứ như được bê nguyên từ một cuốn tiểu thuyết ngôn tình hạng ba nào đó, nghe mà muốn đào một cái hố to để chui xuống.
Tần Triêu Ý: "..."
"Cuốn đó em không viết nữa." Tần Triêu Ý nói: "Sản phẩm lỗi."
"Sau này nếu viết sẽ mở đầu một dự án mới à?" Lạc Nguyệt hỏi.
Tần Triêu Ý gật đầu: "Có lẽ vậy, nhưng gần đây em không có hứng thú sáng tác."
Bị chê bai nhiều quá nên mỗi lần cầm bút lên đều cảm thấy rụt rè, rất khó để bắt đầu một câu chuyện.
Thường thì ngay từ khi xây dựng dàn ý, đã tự mình loại bỏ câu chuyện này.
"Nhưng chị vẫn muốn đọc." Lạc Nguyệt nhìn cô: "Sao chúng ta không thử xây dựng lại dàn ý, loại bỏ hẳn tuyến tình cảm? Cảm giác của chị là nếu bỏ nhân vật Tiếu Băng Thanh đi, câu chuyện sẽ mạch lạc hơn, và những gì em muốn truyền tải vẫn được giữ nguyên."
Khi Lạc Nguyệt nhắc đến tên Tiếu Băng Thanh, Tần Triêu Ý cứ nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng đã thẳng thắn chỉ ra vấn đề cốt lõi.
Nhân vật này lúc đầu được cô thêm vào để phù hợp với thị trường: gia thế tốt, xinh đẹp, tính cách tốt, được mọi người yêu mến, tài năng, hội tụ mọi ưu điểm hoàn hảo. Nhưng khi viết, cô lại không có nhiều cảm hứng, mà vẫn phải cố gắng sắp xếp cho nhân vật này xuất hiện ở mỗi chương.
Tần Triêu Ý nhanh chóng lướt qua những gì mình đã viết trước đó trong đầu.
Phải nói rằng, cô rất thích ý tưởng của câu chuyện này – mỗi người đều sống trong bóng tối, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy ánh sáng.
Khi cả thành phố đang điên cuồng tìm kiếm người thừa kế của gia tộc Tiếu, một cô bé 13 tuổi đã giấu một xác chết trong kho lạnh.
Là công chúa nhỏ được yêu chiều nhất của gia tộc Tiếu, Tiếu Băng Thanh lại tổ chức tiệc sinh nhật tại biệt thự, vui chơi cùng đám bạn hư hỏng của mình.
Đồng thời, có một cô bé tìm thấy một cậu bé luôn thầm thương trộm nhớ Tiếu Băng Thanh, và đưa ra lời đề nghị hợp tác, chuẩn bị sát hại Tiếu Băng Thanh.
...
Một câu chuyện phức tạp.
Hai tuyến truyện chính, một về cô bé và một về gia tộc Tiếu.
Một tuyến truyện rõ ràng, cả thành phố tìm kiếm người thừa kế của gia tộc Tiếu, và sự thật dần được hé lộ khi xác chết được tìm thấy.
Một tuyến truyện ngầm, cô bé giấu xác chết.
Nếu viết tiếp, chắc chắn sẽ là một câu chuyện bán chạy.
Nhưng Tần Triêu Ý không thể viết tiếp.
Ít nhất là vào thời điểm đó, nó trở thành nỗi ám ảnh của cô.
Có vẻ như Tiểu Băng Thanh là một nhân vật rất quan trọng.
Nhưng thực tế, cô chỉ thêm nhân vật này vào để bổ sung một đoạn tình cảm cho nam chính.
Mà người đàn ông này thậm chí còn không phải là nhân vật trung tâm trong câu chuyện của cô.
...
Vì vậy, Tần Triêu Ý cảm thấy câu chuyện cuối cùng lại đi ngược lại với những gì cô muốn truyền tải ban đầu.
Và nó cũng không nằm trong vùng thoải mái của cô khi viết lách.
Cảm giác thật khó chịu.
Nhưng vào lúc này, Lạc Nguyệt, người chưa bao giờ đọc dàn ý của cô và cũng chưa bao giờ nghe cô nói về ý tưởng sáng tác, đã chỉ ra vấn đề ngay lập tức.
"Tất nhiên rồi." Lạc Nguyệt nói: "Chị chỉ đưa ra gợi ý thôi. Nếu em không muốn viết nữa thì cũng không sao."
Tần Triêu Ý mím môi, rồi lắc đầu: "Để xem sao."
Lúc này cô vẫn còn hơi ngại khi quay lại với câu chuyện này.
Cảm giác như đang nhặt lại một đống rác đã vứt đi, rồi nói rằng bên trong còn có vàng, chỉ cần loại bỏ phần rác là được.
Cần phải có sự chuẩn bị tâm lý.
"Còn chị thì sao?" Tần Triêu Ý đột ngột hỏi: "Nếu là chị, chị có nhặt lại để viết không?"
"Không chắc." Lạc Nguyệt nói: "Nếu người mà chị thích muốn đọc, thì có thể chị sẽ cố gắng một lần vì người ấy."
Tần Triêu Ý: "..."
Trước khi Tần Triêu Ý kịp suy nghĩ kỹ câu nói đó, Lạc Nguyệt đã đẩy nhẹ vai cô: "Về phòng đi. Đã khuya rồi."
Tần Triêu Ý: "?"
"Tối nay chúng ta ngủ riêng, mai gặp lại." Lạc Nguyệt nói.
Tần Triêu Ý không di chuyển, cô nắm lấy tay nắm cửa của Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt giải thích: "Tối nay chị có việc muốn làm, nên mai gặp lại."
"Việc gì?" Tần Triêu Ý hỏi.
Tận dụng lúc Tần Triêu Ý đang ngẩn ngơ, nàng đã đóng cửa lại: "Bí mật."
Tần Triêu Ý: "..."
Lúc này cô mới chợt nhận ra, ban đầu họ không hề nói về vấn đề này.
Và bí mật của Lạc Nguyệt, cô cũng chưa khám phá ra.
_
Khi trở về căn nhà nhỏ bên cạnh, Chung Linh đang nấu mì gói trong bếp. Thấy cô về, cô ấy hỏi có muốn ăn cùng không.
Tần Triêu Ý ngạc nhiên: "Cậu chưa ăn tối à?"
Bữa tiệc chia tay ở Đảo Mặt Trăng cũng khá quy mô.
Mặc dù toàn bộ đồ ăn đều được giao đến, nhưng các món ăn rất ngon và Tần Triêu Ý đã ăn no nê.
"Mãi nhìn Trình Thời Vũ nên không ăn được nhiều." Chung Linh nói: "Hơn nữa, những món ăn đó không phải là khẩu vị của mình."
Tần Triêu Ý: "..."
"Cậu đúng là một kẻ si tình." Tần Triêu Ýchế giễu: "Bị người ta đá như vậy mà vẫn quay lại tìm cô ấy."
"Cũng không phải cố ý tìm cô ấy." Chung Linh không để ý đến lời chế giễu của cô, hít hà mùi thơm của mì gói đã nấu chín, không màng đến cái nóng mà ăn một miếng, cuối cùng cũng cảm thấy dạ dày ấm áp trở lại. "Hôm đó mình muốn tìm một nơi yên tĩnh để thư giãn, đến đây thì tình cờ gặp cô ấy."
Cô cũng rất ngạc nhiên.
"Hai người đã quay lại với nhau chưa?" Tần Triêu Ý hỏi.
Chung Linh lắc đầu: "Chưa."
Đã ngủ với nhau, đã cãi nhau.
Nhưng chưa quay lại.
Kể từ khi cô chuyển đến căn hộ nhỏ này, hai người hầu như không có giao tiếp.
Đôi khi Trình Thời Vũ tìm đến cô, nhưng đều lén lút, sợ bị người khác phát hiện.
Chung Linh nói với cô ấy rằng tốt nhất là đừng đến nữa, và cô ấy thực sự đã đến ít hơn rất nhiều.
"Việc Trình Thời Cảnh đi dường như ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy." Tần Triêu Ý nói: "Mình thấy vẻ mặt của cô ấy khi ăn tối rất kỳ lạ."
"Ừm." Chung Linh gật đầu, vừa ăn mì gói vừa nói: "Không hiểu."
Hai người trò chuyện một lúc, Tần Triêu Ý hỏi Chung Linh có kế hoạch gì tiếp theo.
Chung Linh nói sẽ ở lại đây thêm vài ngày nữa, khi nào Tần Triêu Ý về Gia Nghi thì cô ấy cũng sẽ đi.
Rồi tiện thể giải quyết những tin đồn trên mạng.
Cuộc sống đã trở lại bình thường, cô ấy cần phải quay lại đúng quỹ đạo.
"Vậy còn Trình Thời Vũ thì sao?" Tần Triêu Ý hỏi.
Chung Linh lắc đầu: "Cô ấy sẽ không đi cùng mình."
"Cứ thế mà chấm dứt à?" Tần Triêu Ý mím môi: "Nếu cứ rời đi mà không nói rõ mọi chuyện, sau này hai người sẽ thật sự chấm dứt."
Tình cảm mong manh ấy sẽ đứt lìa hoàn toàn khi Chung Linh rời khỏi Đảo Mặt Trăng.
Có lẽ vì chưa gặp lại nhau sau khi chia tay, nên những oán trách, hận thù và nuối tiếc vẫn chất chứa trong lòng, khiến họ không thể buông bỏ.
Khi gặp lại nhau, hoặc là quay lại với nhau, hoặc là vĩnh viễn không gặp lại.
Bởi vì những oán hận và giận dữ ấy sẽ tan biến khi gặp lại.
Chung Linh dừng tay, cố gắng cười nhẹ nhàng: "Thực ra đã chấm dứt từ lâu rồi."
Hôm đó, khi cô hỏi Trình Thời Vũ: "Sau khi chia tay tôi, chị có hạnh phúc không?", Trình Thời Vũ đã suy nghĩ rất lâu rồi mới trả lời: "Không hạnh phúc, nhưng tôi không hối hận."
Lúc đó Chung Linh đã hiểu, tình yêu đầu đời thường không có kết quả.
Chung Linh chỉ đang cho mình một khoảng thời gian để bình tĩnh.
Để có thể bước ra khỏi mối tình này và đối diện với cuộc sống.
Tần Triêu Ý không biết nên an ủi cô như thế nào, nhưng Chung Linh lại cười nói: "Thôi nào, về phòng ngủ đi, mình rửa bát xong sẽ lên."
Trong nụ cười của Chung Linh ẩn chứa nỗi buồn.
Tần Triêu Ý nhìn theo bóng lưng của cô ấy, thì thầm: "Nếu về Gia Nghi mà muốn uống rượu, cứ gọi cho mình."
Cô chỉ có thể làm được vậy thôi.
"Yên tâm." Chung Linh không quay đầu lại, chỉ vẫy tay với cô: "Mình sẽ không bỏ qua cậu đâu."
Tần Triêu Ý: "Được rồi."
_
Dù có tiếc nuối đến đâu, đó cũng là chuyện của Chung Linh và Trình Thời Vũ.
Hai người trong cuộc còn đang rối rắm, Tần Triêu Ý càng không thể giúp gì được.
Về phòng, Tần Triêu Ý đứng bên cửa sổ, thò đầu ra nhìn.
Đèn phòng ngủ của Lạc Nguyệt vẫn sáng, có một bóng dáng đang ngồi trước bàn, cúi đầu viết gì đó.
Tần Triêu Ý chợt nhớ lại câu nói của nàng, nghiêm túc gõ tin nhắn:【Nếu em muốn chị quay lại nghiên cứu toán học, chị có vì em mà cố gắng không?】
Sau khi gửi đi, Tần Triêu Ý cứ ngồi đó hồi hộp chờ đợi.
Cũng chính lúc này, cô mới nhận ra rằng Lạc Nguyệt muốn cô lấy lại sự tự tin.
Vượt qua rào cản đó, có thể cô sẽ nhìn thấy nhiều khung cảnh đẹp hơn.
Rất lâu sau, Lạc Nguyệt mới trả lời.
Là một bức ảnh, trên đó là một xấp giấy A4, đầy những con số và công thức toán học mà Tần Triêu Ý không hiểu.
Sau đó, Lạc Nguyệt gửi một đoạn ghi âm mười giây.
"Mấy ngày nay chị cứ suy nghĩ làm sao để thuyết phục em tiếp tục hoàn thành tác phẩm đó." Lạc Nguyệt nói: "Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ có cách này, chị sẽ thử dũng cảm vì em một lần, vì vậy chị hy vọng em cũng sẽ vì chị mà dũng cảm một lần."
"Cũng giống như anh Thời Cảnh." Lạc Nguyệt nói: "Chị muốn mối quan hệ của chúng ta ngày càng tốt đẹp hơn, chứ không phải khiến em chán nản và từ bỏ những điều mình yêu thích."
"Năm mười tám tuổi, chị đã viết trong nhật ký: Tình yêu, tự do, đam mê, mãi mãi cháy bỏng. Bây giờ chị đã có hai điều đầu, vì vậy chị bắt đầu thử điều cuối cùng."
Mấy đoạn ghi âm liên tiếp vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nghe thật ấm áp nhưng cũng rất nặng nề.
Nhưng mỗi câu nói đều chứa đựng sức mạnh.
"Chị muốn em ở lại đây, và chị cũng muốn em tiến xa hơn."
"Em xứng đáng được đứng trên một sân khấu lớn hơn, tài năng của em không chỉ có vậy."
Tần Triêu Ý lặp đi lặp lại hai câu này nhiều lần, nước mắt lưng tròng.
Khi mới bắt đầu viết, Tần Triêu Ý trẻ trung và đầy nhiệt huyết, một cuốn sách đã đưa cô lên đỉnh cao danh vọng, được mệnh danh là thần đồng văn học.
Sau đó, cô đã viết rất nhiều tác phẩm bán chạy.
Và cô tin rằng con đường của mình sẽ không dừng lại ở đó.
Nhưng không ngờ năm nay, cô lại đột ngột phải dừng lại, thậm chí còn lùi lại một bước.
Mỗi bước đi đều rất khó khăn, ngay cả quyết định dừng lại cũng rất khó khăn.
Mặc dù miệng nói không quan tâm, cho dù cả đời không viết lách nữa thì cô cũng đủ sống, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm.
Nỗi kiêu hãnh bị bào mòn, hào quang trước đây bị phá hủy, những lời chỉ trích và chửi bới theo sau.
Cô cũng không phải là người sắt đá, chỉ là giấu hết những yếu đuối vào trong.
Nhưng lúc này, có người nhìn thấu tất cả sự yếu đuối của cô, và nói với cô rằng, cô vẫn có thể tiến về phía trước.
Tâm trạng của Tần Triêu Ý rất phức tạp, đủ loại cảm xúc chồng chất lên nhau, cô không biết nên phản ứng như thế nào.
Lạc Nguyệt:【 Thật ra, những ngày này chị đã đọc tất cả sách của em. Mỗi bước đi của em đều rất vững chắc, rm tài năng, khéo léo, chăm chỉ và nỗ lực, chị thấy mình như nhặt được một viên ngọc quý, còn em thì giống như nhân vật Cố Khiết trong truyện của em, kiên cường và dũng cảm, vì vậy chị hy vọng mình có thể trở thành Trần Nhuế, là hậu phương vững chắc của em. 】
Đoạn tin nhắn này rất dài, toàn màn hình đều là những lời của Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt:【 Hình xăm của chị không phải là huy chương, mà là dấu vết của sự trốn tránh. Vì vậy khi em hỏi, chị cảm thấy rất xấu hổ. 】
Tần Triêu Ý gửi tin:【 Thực ra em cũng là kẻ trốn chạy. 】
Lạc Nguyệt:【 Con đường cuộc đời còn dài, chúng ta có thể đi chậm lại, được không? 】
Lạc Nguyệt:【 Dừng lại là để có thể bắt đầu tốt hơn. 】
Lúc này, Tần Triêu Ý đột nhiên rất nhớ Lạc Nguyệt, rất muốn ôm cô ấy.
Tần Triêu Ý hỏi:【 Em có thể đến tìm chị không? 】
Lạc Nguyệt trả lời:【 Không. 】
Lạc Nguyệt:【 Nếu em ở trước mặt chị, có lẽ chị sẽ không nói được những lời này. 】
Lạc Nguyệt nói những lời này chỉ là nhất thời, nhưng quyết định này không phải.
Mặc dù ngày ngày quấn quýt bên Tần Triêu Ý, Lạc Nguyệt vẫn dành thời gian để đọc hết tất cả sách của Tây Tây Lý.
Có những lúc, chữ nghĩa có thể mang lại cho con người ta sức mạnh rất lớn.
Đúng lúc, Tây Tây Lý có một cuốn sách mang tên《 Vỗ cánh 》, nói về sự kiên trì và đam mê.
Lạc Nguyệt đã đọc đi đọc lại《 Vỗ cánh 》nhiều lần, mỗi lần đều có cảm nhận khác nhau.
Nàng có thể cảm nhận được tình yêu của Tần Triêu Ý dành cho từng con chữ, và trong tâm trí mình, nàng cũng thường xuyên nhớ lại hình ảnh chính mình khi làm nghiên cứu, tâm trí không bị sao lãng, và cảm giác thành tựu lớn lao sau khi đạt được kết quả, khiến nàng hoàn toàn đắm chìm vào đó.
Trở về Đảo Mặt Trăng thật sự rất yên bình, nhưng thiếu đi sự đam mê.
Như một cái cây đã sắp tàn.
Quan trọng nhất là,《 Vỗ cánh 》còn đưa ra một quan điểm: "Đừng dùng lỗi lầm của người khác để trừng phạt chính mình, người làm sai mới là người phải trả giá."
Khi không có năng lực, ta phải chịu đựng nhiều uất ức, nên mới âm thầm chờ đợi nhiều năm để rồi một đòn đánh chí mạng.
Công lý đến muộn dù không thể gọi là công lý, nhưng lại làm người ta thỏa mãn.
Đặc biệt là hôm nay, khi Trình Thời Cảnh rời Đảo Mặt Trăng, lúc anh đi, Lạc Nguyệt lén hỏi: "Thật sự không sợ quay về Gia Nghi sao?"
Trình Thời Cảnh ngừng lại vài giây: "Sợ cũng chẳng làm được gì, con người không thể trốn tránh mãi."
Trình Thời Cảnh dặn nàng phải ăn uống đúng giờ, chăm sóc tốt cho bản thân, đừng mãi cứng đầu mà không thể vượt qua quá khứ.
Lạc Nguyệt đã uống một chút rượu trong bữa tiệc, và lúc này đang trong trạng thái hơi ngà ngà say.
Khi nàng cầm bút lên và viết lại những điều mà nàng đã suy tính trong đầu không biết bao nhiêu lần, một cảm giác thỏa mãn chưa từng có tràn ngập trong tâm hồn nàng.
Vì vậy, nàng mới cảm xúc mà thốt ra những lời đó.
Nhưng nếu Tần Triêu Ý ở ngay trước mặt, có lẽ nàng sẽ không nói ra được.
Vốn dĩ nàng luôn giỏi trong việc giấu kín con người thật của mình.
Lời đề nghị của Tần Triêu Ý bị từ chối, cô chỉ đặt điện thoại xuống và nhìn chằm chằm về phía phòng của Lạc Nguyệt.
Ánh trăng dịu dàng trải khắp, cái nóng của mùa hè đã tan biến, chỉ còn lại làn gió biển mát lạnh thổi qua.
Sau một lúc lâu, Tần Triêu Ý nhắn tin cho nàng:【Em sẽ cố gắng hoàn thành cuốn sách đó.】
Cô quyết định thử một lần can đảm vì người mình yêu.
Giống như cách mà người cô yêu đã dũng cảm vì cô.
_
Trong việc viết lách, Tần Triêu Ý luôn là người rất có hành động.
Không biết là do được khích lệ bởi lời nói của Lạc Nguyệt, hay là do vừa hay có được cảm hứng.
Lúc một giờ sáng, cô lấy máy tính ra, mở Word và gõ những dòng đầu tiên: "Mùa đông năm 2009, ký ức mơ hồ về trận tuyết phủ kín thành phố Tây Kinh."
Câu chuyện đó đã được cô hình dung trong đầu không biết bao nhiêu lần, những nhân vật ấy đều là những người cô vô cùng yêu quý.
Khi đã có câu đầu tiên, mọi thứ sau đó trở nên cực kỳ suôn sẻ.
Khi cô gõ xong dấu chấm câu cuối cùng của chương hai, mặt trời đã bắt đầu mọc.
Ánh bình minh đỏ rực lướt qua đường chân trời, bị sóng biển cuốn lên rồi ném lên bờ, những tảng đá ngầm cũng nhuốm sắc đỏ, bầu trời nửa trắng nửa đỏ, cô quay đầu nhìn mặt trời, đầu óc chợt trống rỗng.
Đã lâu rồi cô mới lại cảm nhận được cảm giác những nhân vật sống dậy dưới đầu ngón tay mình.
Nếu không phải vì cổ tay bắt đầu đau nhức, có lẽ Tần Triêu Ý sẽ tiếp tục viết.
Cô ngồi tại chỗ, xoay cổ và cổ tay một chút, nghe thấy tiếng xương cổ tay kêu rắc một cái, đau đến mức cô hít một hơi thật sâu.
Sau đó cô đứng lên, vươn vai một cái, cúi đầu nhìn lại, đã viết được 15.768 ký tự.
Một đêm viết được mười lăm nghìn ký tự.
Có lẽ còn nhanh hơn cả tốc độ viết đỉnh cao trước đây của cô.
Có lẽ nên gọi là... một kỷ lục mới?
Nhưng điều đó không quan trọng.
Quan trọng là Tần Triêu Ý đã tìm lại được động lực ban đầu khi sáng tác câu chuyện này.
Giờ đây, cô vô cùng háo hức để phát triển câu chuyện này từ những chi tiết nhỏ nhất, để mọi người qua ngòi bút của cô mà hiểu rõ về nhân vật chính kiên cường nhưng đầy u tối.
Tần Triêu Ý gập máy tính lại, phát hiện ra chú họ đã nhắn tin cho cô: "Ba của bạn gái cháu sắp xuất viện rồi, sao không thấy hai đứa đến thăm bệnh?"
Ý tứ tò mò rất rõ ràng.
Tần Triêu Ý gửi tin nhắn thoại: "Chú đừng lo, đến lúc đó cháu sẽ đưa người về nhà."
Giọng cô có chút khàn, lập tức bị phát hiện ngay.
"Cháu lại thức đêm à?" Chú họ tặc lưỡi: "Quả nhiên là tuổi trẻ. Nhưng dạo này cháu không viết sách, sao lại ngày đêm lẫn lộn thế?"
Tần Triêu Ý còn chưa kịp trả lời thì đã ngáp một cái: "Cháu bắt đầu viết lại rồi, tối qua không dừng được."
Hai người tán gẫu vài câu.
Tần Triêu Ý vẫn có mối quan hệ tốt với gia đình, và chú họ là người vui tính, hài hước, nên cuộc trò chuyện cũng thoải mái. Khi ông nhắc đến chuyện của khoa, Tần Triêu Ý chợt nảy ra ý tưởng: "Chú, cháu muốn hỏi một chuyện."
Câu nói khiến chú họ giật mình: "Có gì thì nói luôn, đừng vòng vo."
Mỗi khi Tần Triêu Ý nói chuyện nghiêm túc, thường chẳng phải chuyện gì tốt.
Nhưng cô không để tâm, thẳng thắn nói: "Chú giúp cháu tìm hiểu về Trình Thời Cảnh đi. Anh ấy là cựu sinh viên của Đại học Y khoa Gia Đại, từng làm việc tại khoa ngoại tổng quát ở bệnh viện mình, nhưng sau đó đã từ chức. Chú giúp cháu tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra nhé."
Chú họ: "Sinh viên đại học?"
Tần Triêu Ý: "Đúng vậy, nghe nói là rất xuất sắc."
Chú họ: "Nam hay nữ? Cháu đã có bạn gái rồi mà, còn tìm hiểu nhiều làm gì?"
Tần Triêu Ý: "... Cháu chỉ tò mò thôi. Xem như bạn ở đây của cháu đi."
Chú họ: "Được rồi, để chú hỏi xem."
Vì Tần Triêu Ý vốn dĩ không có nhiều bạn bè từ nhỏ đến lớn, nên khi nghe cô có thêm một người bạn mới, chú họ cũng vui lòng giúp cô chuyện này.
Việc tốt nghiệp đại học mà có thể ở lại làm việc tại khoa Ngoại Tổng Quát của Bệnh viện Phụ thuộc Đại học Gia Đại là điều hiếm có, nên vừa hỏi thăm đã có kết quả ngay.
Đặc biệt là Trưởng khoa Dương, một người thường ngày luôn thân thiện, hoà nhã, hay trò chuyện với các y tá trong khoa, thỉnh thoảng tán gẫu vài chuyện phiếm, rồi về nhà chia sẻ với vợ, như một cách để củng cố mối quan hệ vợ chồng.
Sáng hôm đó, Tần Triêu Ý vừa chợp mắt thêm được một lát, tỉnh dậy đã thấy tin nhắn của chú họ.
Tin nhắn gần như chiếm trọn màn hình điện thoại.
Hai tin đầu tiên là các bài đăng được chuyển tiếp.
Một là tin tức từ vài năm trước, liên quan đến một sự kiện nổi tiếng về vụ gây rối tại bệnh viện ở Gia Nghi.
Tin thứ hai là một bài đăng cũ trên diễn đàn của Bệnh viện Phụ thuộc Đại học Gia Đại – [Lý Đào, vụ việc bác sĩ Trình của khoa Ngoại Tổng Quát, trách nhiệm thuộc về ai?]
Tần Triêu Ý bấm vào đọc bình luận, ý kiến rất đa dạng.
[ Nói nhỏ thôi, nhìn sao cũng thấy là lỗi của Trưởng khoa Vương. Ban đầu, đây vốn là ca phẫu thuật của ông ấy, nhưng ông lại giao cho một sinh viên mới tốt nghiệp không lâu thực hiện. ][ Các chỉ số của bệnh nhân đều bất thường, vậy mà ông ta vẫn dám mổ, cũng gan lắm. ][ Chưa từng thấy ai như vậy, không biết nên nói ông ta tự cao hay ngu ngốc nữa. Dám thực hiện ca phẫu thuật rủi ro cao như vậy, đúng là liều. ][ Đành chịu thôi. Xác suất thành công của ca mổ vốn đã thấp, với trình độ của ông ấy, nhiều lắm chỉ có thể làm phụ tá, nhưng rồi ông ta lại đứng chính trên bàn mổ, bị xử phạt cũng đáng. ][...]Nghe đâu bệnh nhân có một khối u trong bụng, vị trí của khối u rất đặc biệt, hơn nữa bệnh nhân còn có tiền sử tiểu đường và cao huyết áp, nên ca phẫu thuật vô cùng phức tạp.
Ban đầu, dự định để Phó trưởng khoa Ngoại Tổng Quát làm bác sĩ chính, còn Trình Thời Cảnh làm phụ tá. Nhưng Trưởng khoa Vương lại có việc đột xuất, liền chỉ định Trình Thời Cảnh làm phẫu thuật.
Ca phẫu thuật thất bại, bệnh nhân tử vong.
Gia đình bệnh nhân cho rằng Trình Thời Cảnh không đủ trình độ, đã gây ra cái chết cho người thân của họ, nên đã kéo nhau đến Bệnh viện Phụ thuộc Đại học Gia Đại giăng biểu ngữ gây rối trong một thời gian dài, thậm chí còn thuê người đến đe dọa và tấn công Trình Thời Cảnh.
Cuối cùng, Trình Thời Cảnh đã rời khỏi Bệnh viện Phụ thuộc Đại học Gia Đại, không rõ đã đi đâu.
Chú họ gửi tin nhắn cho cô: "Chú cứ thấy cái tên này quen quen, nhớ lại khi cậu ta đến khoa của chú thực tập, chú từng thấy cậu ta khâu vết thương, tay rất vững, đúng là tài năng hiếm có của ngoại khoa. Thật đáng tiếc."
"Bây giờ cậu ta đang làm việc ở đâu rồi? Rời khỏi Bệnh viện Phụ thuộc Đại học Gia Đại, liệu có tìm được công việc tốt hơn không? Nếu không, chú sẽ hỏi xem cậu ta có muốn đến học thêm không?"
"Khoa chú đang thiếu người, nếu cậu ta đồng ý thì có thể theo chú học, khoa Ngoại Lồng Ngực cũng rất cần một bác sĩ có tay nghề vững như vậy."
"Nếu cậu ta đã tìm được chỗ tốt rồi thì thôi vậy. Hồi đó xảy ra chuyện này, chú luôn thấy tiếc cho cậu ta, tìm được một người có tài năng như vậy không dễ dàng. Đến khi làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành hay cấy ghép tim nhân tạo, có người như cậu ta giúp đỡ, đúng là như hổ thêm cánh."
"..."
Chú họ cảm thán liên tục, từng lời nói đều thể hiện sự tiếc nuối đối với một người tài năng.
Tần Triêu Ý đơn giản trả lời: "Được rồi, chú gọi điện hỏi anh ấy xem sao, đừng nhắc đến cháu."
Nói rồi, cô gửi số điện thoại của Trình Thời Cảnh cho chú.
Lúc này cô mới từ từ tỉnh táo lại.
Cô đọc kỹ lại bài báo, từng câu chữ đều ám chỉ rằng việc một bác sĩ trẻ dám bước lên bàn mổ là một tội lỗi.
Nhưng Tần Triêu Ý đã hỏi chú về nhân cách của Trưởng khoa Vương, và chú chỉ cười khẩy.
Đó mới là lý do khiến chú càng tiếc nuối cho Trình Thời Cảnh.
Làm xong mọi chuyện, Tần Triêu Ý mới lười biếng rời khỏi giường.
_
Việc Trình Thời Cảnh rời đi ban đầu không gây ra rắc rối gì cho Đảo Mặt Trăng.
Nhưng thời gian trôi qua, mọi người dần nhận ra không còn ai ở phòng khám để khám chữa bệnh, đến cả Tần Triêu Ý khi đi ngang qua đó cũng vô thức dừng chân.
Tuy nhiên, khi có người bị bệnh, mọi người chỉ biết nói một câu: "Giá mà Tiểu Trình còn ở đây thì tốt biết mấy."
Rồi sẽ đến lúc phải đi khám bệnh ở thị trấn.
Ngày này qua ngày khác, mặt trời vẫn mọc ở phía đông và lặn ở phía tây, sóng biển vẫn không ngừng vỗ vào bờ, cát mịn dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh như vàng.
Tần Triêu Ý dần thích nghi với cuộc sống ở đây.
Chỉ là, rồi sẽ có lúc phải chia tay.
Vào giữa tháng 6, Tần Triêu Ý và Chung Linh chuẩn bị rời khỏi Đảo Mặt Trăng.
Tối hôm trước khi đi, Tần Triêu Ý nhắn tin cho bà:【Ngày giỗ của anh cháu, bà không về à? Trước giờ bà thích anh ấy nhất mà.】
Tin nhắn vẫn như hòn đá rơi xuống đáy biển.
Còn cô thì ngồi trên giường chờ Lạc Nguyệt, trong lúc chờ đợi, cô lại mở máy tính ra viết thêm một chút.
Lạc Nguyệt ra khỏi phòng, ngồi xuống bàn chải tóc, sấy tóc, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc sáng tác của cô.
Khi đã xong xuôi mọi việc, Lạc Nguyệt ngồi xuống giường nhìn cô chằm chằm.
Tần Triêu Ý không hề hay biết, cho đến khi cô viết xong chương này, gõ dấu chấm cuối cùng, xoay cổ tay mới quay đầu lại và phát hiện Lạc Nguyệt đang nhìn mình.
Tần Triêu Ý vội vàng đóng máy tính lại.
Lạc Nguyệt hỏi cô: "Viết đến đâu rồi?"
"Viết lại toàn bộ những phần trước." Tần Triêu Ý nói: "Cũng được."
"Vậy là tốt rồi." Lạc Nguyệt nói.
Tần Triêu Ý hỏi nàng: "Còn chị thì sao? Nghiên cứu tiến triển thế nào?"
"Gặp một chút khó khăn." Lạc Nguyệt lắc đầu: "Bị mắc kẹt rồi, không nghĩ ra."
Tần Triêu Ý thử đề nghị: "Hay là chị tìm ba chị? Hình như ông ấy rất giỏi về lĩnh vực này."
Nàng lắc đầu: "Chị muốn tự mình giải quyết vấn đề này."
Tần Triêu Ý thở dài: "Được rồi."
"Thở dài làm gì?" Lạc Nguyệt nói: "Sẽ có cách giải quyết mà."
"Em chỉ cảm thấy, những vấn đề của em thì chị đều có thể giúp em giải quyết, nhưng vấn đề của chị thì em lại bất lực." Tần Triêu Ý nghĩ đến toán học thì đau đầu: "Toán học của em kém quá, bây giờ bảo em giải tam giác thì em cũng không biết."
Lạc Nguyệt cười: "Mỗi người đều có những điểm mạnh khác nhau. Hơn nữa, chị chỉ nói suông thôi, nếu bảo chị viết thì chắc chắn chị sẽ đầu hàng ngay."
Tần Triêu Ý không tin: "Em nghĩ chị làm được tất cả mọi thứ."
Lạc Nguyệt cười bảo cô đang nhìn mọi thứ qua lăng kính màu hồng, nhưng Tần Triêu Ý lại quả quyết và nghiêm túc nói đó là sự thật.
Cả hai cùng cười đùa vài câu, Lạc Nguyệt lại hỏi cô: "Đồ đạc đã thu xếp xong chưa?"
Tần Triêu Ý nhún vai: "Cũng chẳng có gì để thu xếp, em đâu có ở lại đây lâu."
Lạc Nguyệt nói: "Những thứ cần mang theo đã mang hết chưa?"
Tần Triêu Ý gật đầu, rồi cười nói: "Thôi nào, em là người Gia Nghi mà, nhà em ở Gia Nghi."
Cảm giác như sắp phải rời khỏi Đảo Mặt Trăng để bắt đầu một hành trình dài vậy.
"Chung Dục đi cùng các em à?" Lạc Nguyệt hỏi.
"Ừm." Tần Triêu Ý trả lời: "Chung Linh định đưa cô ấy về nhà để nói chuyện rõ ràng với ba mẹ, sau này khi tốt nghiệp muốn quay lại thì có thể đến bất cứ lúc nào."
"Còn Nhan Từ thì sao?" Lạc Nguyệt hỏi: "Có đi Gia Nghi cùng không?"
"Không đâu." Tần Triêu Ý nói: "Cảm giác cô ấy không có lý do gì để đi cả."
"Cô ấy rất quan tâm đến Chung Dục." Lạc Nguyệt cân nhắc: "Không biết có phải là ảo giác của chị không, cảm giác cô ấy vừa đối xử tốt với Chung Dục, vừa muốn tránh xa em ấy."
"Chung Dục dường như rất dính lấy Nhan Từ."
Nhờ Lạc Nguyệt nhắc nhở, Tần Triêu Ý mới nhớ lại những khoảnh khắc đã trải qua trong những ngày qua.
Chung Dục đối xử với Nhan Từ rất khác biệt, mỗi khi nhìn Nhan Từ đều có ánh mắt của một cô gái đang yêu thầm.
"Còn Tiểu Vũ thì sao?" Lạc Nguyệt hỏi: "Cô ấy và Chung Linh đã chấm dứt rồi à?"
"Có lẽ là vậy." Tần Triêu Ý cười nhạt, trong đó có chút chua xót: "Sau lần này, Chung Linh chắc chắn sẽ quên được cô ấy."
Lạc Nguyệt lại hỏi: "Bà vẫn chưa liên lạc lại à?"
"Em đã nhắn tin cho bà ấy rồi, nhưng không có hồi âm." Tần Triêu Ý nói: "Bà ấy luôn như vậy, em đã quen rồi."
Tần Triêu Ý nhìn chằm chằm vào Lạc Nguyệt, khiến nàng phải đối mặt với những câu hỏi của mình.
Lát sau, Lạc Nguyệt khẽ hỏi: "Đi dạo một chút nhé?"
"Hửm?" Tần Triêu Ý ngạc nhiên trước lời đề nghị đột ngột này.
Nàng nói: "Có lẽ đây là đêm cuối cùng em ở Đảo Mặt Trăng rồi, nên cùng chị đi ngắm trăng nhé."
Tần Triêu Ý đứng dậy, vừa đi theo nàng vừa nói: "Em sẽ quay lại, Lạc Nguyệt."
Nghe có vẻ như một lời hứa.
Lạc Nguyệt lắc đầu, chân chạm vào ánh trăng: "Em không cần phải hứa như vậy."
Tần Triêu Ý nói: "Em sẽ quay lại ngay sau khi xong việc, ở đây em vẫn có thể viết."
Lạc Nguyệt không đáp lại lời hứa của cô, chỉ dặn dò: "Về nhà nhớ thăm ba mẹ."
"Biết rồi." Tần Triêu Ý nhìn quanh, không có ai khác ở đây, cô nắm lấy tay nàng, lắc nhẹ: "Lạc Nguyệt, chị sao lại bi quan thế?"
Hai người đi đến bờ biển, sóng biển liên tục vỗ vào bờ.
Lạc Nguyệt nhìn về phía xa, mỉm cười nhưng không nói gì.
Tần Triêu Ý nói: "Lạc Nguyệt, em thật sự sẽ quay lại."
Lạc Nguyệt chỉ bóp nhẹ lòng bàn tay cô: "Không sao đâu, nếu em đổi ý thì chị cũng không trách em."
"Em thật sự sẽ quay lại." Tần Triêu Ý nói: "Người em yêu ở đây, em có thể đi đâu được?"
Lạc Nguyệt chợt nhớ đến nhiều năm trước, khi cha nàng rời khỏi Đảo Mặt Trăng và không bao giờ quay lại.
Tần Triêu Ý lay nàng: "Lạc Nguyệt, đừng bi quan như vậy, em nhất định sẽ quay lại."
Lời hứa lặp đi lặp lại như một mũi tiêm an thần, không còn cách nào khác, Tần Triêu Ý ôm nàng từ phía sau: "Hay là chị đi cùng em đi? Chúng ta chỉ đi ba ngày rồi quay lại."
"Chị còn phải đi học." Lạc Nguyệt nói: "Em đi đi."
"Vậy chị phải đợi em quay lại nhé." Tần Triêu Ý nói.
Lạc Nguyệt gật đầu, gió biển thổi qua má, nàng mỉm cười: "Chị sẽ luôn đợi em."