Chung Linh ngồi đó, kiêu hãnh và phóng túng.
Không hề có vẻ gì là vừa mới bị bêu rếu trên hot search đến nỗi thể xác tan nát.
Cứ như một bức tường đồng vách sắt, chặn đứng hết thảy những lời lẽ cay nghiệt.
Trình Thời Vũ đứng đó, chần chừ, do dự. Muốn nhận lời mời của cô, nhưng lại thấy gượng gạo.
Giữa hai người rõ ràng đã cách nhau một khoảng thời gian dài.
Cô đã trải qua vô số ngày đêm trên Đảo Mặt Trăng.
Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng, cô cũng mơ thấy cô ấy.
Trong giấc mơ, cô ấy vẫn y như vậy, phóng túng, vô tư, nói chuyện với cô luôn thẳng thắn và nhiệt tình.
Khi đó, chính vẻ ngoài ấy đã thu hút cô.
Trong quán bar, người đông như mắc cửi, chỉ cần liếc mắt một cái cũng hoa cả mắt.
Hầu hết mọi người đến đây để thỏa sức vui chơi, hoặc là uống vài ly rồi ra sàn nhảy lắc lư theo điệu nhạc.
Nhưng mà, cô ấy lại ngồi bên quầy bar, vừa uống rượu vừa trò chuyện với bartender.
Nói đến hứng thú là uống cạn ly rượu ngay.
Ánh mắt đảo quanh quán bar, rồi dừng lại trên người cô ấy thật lâu.
Không phải kiểu ánh mắt soi mói của những gã đàn ông khiếm nhã, mà là ánh mắt ngưỡng mộ.
Dù trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ mãnh liệt, nhưng lại không hề khiếm nhễn, nhìn một lát rồi lại dời đi.
Cô ấy mang trên mình một khí chất mà từ nhỏ đến lớn Trình Thời Vũ chưa từng có – chất nghệ sĩ.
Người ta thường tìm thấy sự đồng điệu ở những người có cùng tần số, như thể đã tìm thấy tri kỷ.
Vậy mà trong những năm tháng thanh xuân, ta lại dễ bị thu hút bởi những người hoàn toàn trái ngược với mình.
Chung Linh chính là hình ảnh đối lập của Trình Thời Vũ.
Cô ấy luôn thẳng thắn, nhiệt tình, sở hữu gương mặt ngọt ngào nhưng lại hành động dứt khoát, quyết đoán.
Thế mà, cô ấy lại biết cách dùng vẻ ngoài để đánh lừa người khác.
Trên gương mặt đó luôn nở nụ cười quyến rũ, phóng khoáng.
Nó không thật, nhưng lại khiến người ta khó rời mắt.
Lòng bàn tay Trình Thời Vũ nóng ran, rồi cô hỏi: "Em chưa yêu ai à?"
Chung Linh buông hai chân xuống giường, đung đưa nhịp nhàng như chiếc xích đu: "Yêu rồi chứ."
Giọng điệu vô cùng thờ ơ.
"Năm người à?" Chung Linh giả vờ hồi tưởng: "Hay là bảy người nhỉ? Quên mất rồi."
Trình Thời Vũ: "..."
Dường như biết chính xác làm thế nào để chọc tức cô, sau khi nói xong, Chung Linh nghiêng đầu cười khẩy: "Mới chia tay một người."
Hai năm mà yêu năm người, gần như là liền mạch.
Sắc mặt Trình Thời Vũ thoáng chốc trở nên khó coi: "Em cứ như vậy..."
Giọng nói trầm ấm lúc này mang chút tức giận, nhưng rồi lại cố kìm nén lại những lời trách móc.
Bởi cô nhận ra mình không có tư cách để nói những lời đó.
"Vậy là..." Chung Linh liền thuận theo lời cô nói tiếp, giọng điệu hờ hững: "Đê tiện? Dâm đãng? Lăng nhăng?"
Chung Linh cười khẩy: "Trình Thời Vũ, chị muốn nói gì vậy?"
Trình Thời Vũ cả người cứng đờ, giọng nói cũng trở nên gượng gạo: "Không có gì."
Cô muốn nói, em thiếu thốn tình cảm đến vậy sao?
Nên mới có thể yêu đương liên tục như vậy, người yêu thay người yêu khác.
Mà tôi, cũng chỉ là một trong số đó.
"Trình Thời Vũ." Chung Linh gọi tên cô một cách khinh thường, không còn chút tình cảm nồng nhiệt như trước, thay vào đó là sự trêu chọc và thờ ơ: "Chị đừng có tưởng tôi sẽ chung thủy với chị nhé?"
Trình Thời Vũ: "?"
"Tôi chưa chết mà." Trình Thời Vũ bực bội nói.
Chung Linh cười: "Tôi nói sai rồi."
Chung Linh lên giường, ống quần hơi ướt dính vào người rất khó chịu, thế là tiện tay cởi luôn cả quần ném sang một bên.
Đôi chân trắng nõn thẳng tắp thả lỏng trên ga trải giường màu trắng, dưới ánh đèn sáng trưng trông thật chói mắt.
Ánh mắt Trình Thời Vũ không thể rời khỏi.
Và trên đầu gối phải của đôi chân trắng ấy, có một vết sẹo dài.
Nhìn thật đáng sợ.
Chung Linh lại lười biếng nói tiếp câu chuyện lúc nãy: "Tóm lại, tôi không phải thánh nữ."
"Tôi có nhu cầu." Chung Linh ngước mắt nhìn cô, chính xác đâm vào điểm nhức nhối nhất của cô: "Chị biết đấy, nhu cầu của tôi khá lớn, nên cần tìm người để thỏa mãn."
Chung Linh không hề sợ hãi khi khiêu khích: "Tôi có nhu cầu, mà họ lại có thể đáp ứng, yêu nhiều người cũng chẳng sao cả."
"Tôi đâu có lừa dối ai." Chung Lunh hạ thấp giọng, cong môi cười nhẹ, trên gương mặt xinh đẹp lại thêm vài phần quyến rũ: "Chị xem có đúng không? Người yêu cũ cũ cũ cũ cũ cũ cũ?"
Mỗi chữ "cũ" đều được nhấn nhá chậm rãi, từng âm tiết như những cái tát giáng thẳng vào mặt Trình Thời Vũ.
Sau câu nói ấy, mắt Trình Thời Vũ đỏ hoe.
Gương mặt vốn luôn lạnh lùng, vô cảm ấy giờ đây lại hiện lên những cảm xúc phức tạp.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, không khí xung quanh như bị đóng băng, một tấm lưới vô hình bao trùm lấy cô.
Những ngón tay co rút lại rồi duỗi ra, nhưng vẫn không tìm thấy chút sức lực nào.
Cả cơ thể cô như bị một lực mạnh mẽ siết chặt ở vùng ngực.
Lực đó thôi thúc cô muốn đè người đàn bà đang khiêu khích kia xuống giường, xé nát, nuốt chửng, hòa tan vào cơ thể mình.
Cả hai cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói gì. Đúng lúc Chung Linh cảm thấy nhàm chán và định đuổi cô đi, Trình Thời Vũ đột ngột hỏi: "Người trên hot search kia cũng là người yêu cũ của em à?"
Chung Linh: "..."
Vớ vẩn.
Nhưng Chung Linh vẫn giữ nụ cười trên môi, không để cho Trình Thời Vũ phát hiện ra mình đang diễn kịch.
"Có lẽ là vậy." Chung Linh khẽ tặc lưỡi: "Cô ấy chỉ có gương mặt xinh đẹp thôi, chứ kỹ năng thì dở tệ."
Ánh mắt Chung Linh lơ đãng, cô chưa quen với việc khoác lác về chuyện này.
Nhưng vì sĩ diện của bản thân, và để trêu tức Trình Thời Vũ, cô cố tình nói quá: "Nhưng chỉ cần nhìn vào gương mặt đó thôi, cũng đủ khiến người ta thèm muốn rồi."
Trình Thời Vũ chợt nhớ lại, trước đây khi ở bên nhau, Chung Linh cũng từng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nũng nịu nói: "Chị ơi, nhìn mặt chị em lại muốn khóc."
Âm tiết cuối cùng được Trình Thời Vũ kéo dài ra, nghe thật quyến rũ.
Giọng nói nũng nịu ấy thật mê hoặc.
Dù ở đâu, Chung Linh cũng là một bậc thầy trong việc nói những lời khiêu khích.
Đặc biệt là trên giường, đôi khi Trình Thời Vũ thấy cô ấy mệt, muốn dừng lại, nhưng chỉ cần nghe những lời nói trêu ghẹo của cô ấy, cô lại muốn tiếp tục.
Trình Thời Vũ cũng rất thích nghe cô ấy khóc lóc gọi mình là chị, cầu xin mình.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi, cô ấy lại nói rằng chỉ cần nhìn vào mặt người khác cũng đủ thèm muốn.
Trình Thời Vũ không còn là duy nhất của cô ấy nữa.
Có lẽ, ngay từ đầu cũng chưa từng là vậy.
Mặc dù lúc đó, để dụ dỗ cô lên giường, cô ấy luôn giả vờ như một con mèo con nũng nịu, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô: "Chị ơi, chị là mối tình đầu của em mà."Gương mặt ngọt ngào ấy thật dễ lừa người.Mặc dù Trình Thời Vũ luôn tự nhủ đừng tin, đừng tin, vẻ ngoài quyến rũ ấy chứng tỏ cô ấy không phải lần đầu làm chuyện này.Nhưng mỗi lần cô ấy nói như vậy, Trình Thời Vũ lại không thể cưỡng lại.Muốn gì cũng cho.Có lần, thậm chí cô còn quá đáng đến mức, sau khi bị làm đến khóc lại còn bắt Trình Thời Vũ phải khóc cùng.Trình Thời Vũ tay đang làm ra vào, bỗng dừng lại: "Em nói gì?""Chị khóc đi mà." Chung Linh mang theo giọng nức nở cầu xin.Trình Thời Vũ: "..."Trình Thời Vũ không khóc nổi, thế là Chung Linh cắn vào vai cô, cắn từ trên xuống dưới, kết quả là cắn đến nỗi mình khóc nức nở.Trình Thời Vũ thì đầy vết răng, mắng cô ấy là chó.Chung Linh xong việc thì lại lấy lại tinh thần, nở nụ cười quyến rũ rạng rỡ: "Vậy chị còn ngủ với cả chó sao?"Trình Thời Vũ: "..."Trình Thời Vũ nắm cằm cô ấy: "Cái miệng này của em có thể...""Hôn em một cái." Chung Linh lẩm bẩm: "Em sẽ..."Trình Thời Vũ hôn cô ấy.Hôn xong, trong lúc Trình Thời Vũ mặc quần áo, lại nghe thấy Chung Linh chậm rãi nói: "Đáng tiếc hôm nay chị không khóc."Động tác của Trình Thời Vũ khựng lại, lập tức cảnh giác.Bởi vì với cái miệng của Chung Linh, chẳng thể đoán được cô ấy sẽ nói ra gì.Quả nhiên, giây tiếp theo, Chung Linh mơ màng nói: "Ước gì một ngày nào đó có thể khiến chị..."Trình Thời Vũ: "?""Khóc." Chung Linh vòng tay ôm cổ cô từ phía sau, cắn nhẹ vào dái tai cô, giọng nói chậm rãi vang lên: "Khóc."Trình Thời Vũ đã chuẩn bị xong, không ngờ lại nghe thấy những lời này, chỉ dùng một tay liền lật cô ấy xuống giường.Chung Linh nằm ngửa trên giường, cơ thể khẽ co lại, nhưng vẫn chẳng biết trời cao đất dày mà khiêu khích: "Chị định dùng mấy ngón? Ba ngón à?"Trình Thời Vũ bị chọc đến bật cười: "Em thử xem sao?"Hôm đó, Chung Linh không thể xuống giường nổi.Sáng hôm sau, đến lúc ăn cơm, miệng cũng đau. Trong lúc ăn ở căng-tin trường, cô nhắn tin cho Trình Thời Vũ:【Đau quá.】Trình Thời Vũ:【Đau ở đâu?】Chung Linh:【Đau miệng.】Trình Thời Vũ:【Đau miệng trên hay miệng dưới?】Chung Linh:【...】Chung Linh nhìn chằm chằm vào điện thoại mà đỏ mặt, suýt nữa bị bạn cùng phòng giật mất để xem thử, khiến cả đám cười ầm lên hỏi cô đang xem thứ gì hay ho.Phải đến khi về ký túc xá, Chung Linh mới chụp ảnh lại, gửi cho Trình Thời Vũ thấy vết đỏ nơi khóe miệng.Trình Thời Vũ nhắn lại:【Sau này đừng nói năng bừa bãi nữa.】Chung Linh liền hỏi lại:【Miệng trên hay miệng dưới cơ?】Trình Thời Vũ:【...】Chung Linh chưa từng chịu thua trong chuyện này. Biết rõ Trình Thời Vũ nói những lời trêu ghẹo đã là một bước tiến lớn, cô ấy vẫn gửi tin nhắn thoại vào lúc nửa đêm.Lúc đó, giọng nũng nịu chưa phổ biến, nhưng Chung Linh vẫn kẹp giọng lại mà nói: "Chị ơi, em muốn nghe chị nói mấy lời ấy quá.""Khi nào trên giường." Chung Linh khích lệ: "Nhớ nói nhiều chút nhé."Trình Thời Vũ chỉ biết bất lực trước cô ấy, nhưng lại thích vô cùng.Những lúc như vậy, Trình Thời Vũ cảm thấy thỏa mãn cực hạn, như thể cả thế giới chỉ có mình mới có được điều này.Toàn bộ trái tim đều bị cô ấy lấp đầy.Nhưng giờ đây, cô ấy lại gọi thẳng tên họ Trình Thời Vũ một cách xa lạ.
Cái khoảng cách đó khác hẳn với trước kia.
Giống như không thay đổi, nhưng lại giống như mọi thứ đã đổi thay.
Giống như Chung Linh đang đứng ngay trước mặt cô, thật đến khó tin.
Như thể cô đang mơ một giấc mơ mà trong suốt hai năm qua, thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi, cô từng mơ thấy.
Vì vậy, Trình Thời Vũ nhìn chăm chăm vào Chung Linh đang ngồi bên mép giường, ngẩn ngơ thật lâu.
Cho đến khi Chung Linh gọi tên cô: "Trình Thời Vũ."
Giọng điệu đã thu lại sự bông đùa, trở nên lịch sự xa cách.
Trình Thời Vũ chậm rãi bừng tỉnh, một giọt nước ấm rơi trên má, cô đưa tay lên chạm mới nhận ra đó là nước mắt.
Chung Linh lạnh lùng nhìn cô: "Khóc cái gì vậy? Ghê tởm quá."
Trình Thời Vũ chỉ lắc đầu: "Không có gì."
Với những lời cay nghiệt của Chung Linh, cô đều chịu đựng cả.
Như trước đây, mỗi khi Chung Linh tâm trạng tồi tệ mà nổi nóng với cô, Trình Thời Vũ cũng chẳng phàn nàn lấy một lời.
Bản thân cô có khả năng chịu đựng cao, chẳng có gì khiến cô phiền lòng, nên đã trở thành nơi để Chung Linh xả hết mọi tâm sự và cơn giận.
Lúc này, tâm trạng Chung Linh hẳn là đã tồi tệ đến cực điểm.
Nhưng Chung Linh quay mặt đi, không nhìn cô nữa, sợ mình yếu lòng, giọng lạnh lùng xua đuổi: "Chị có làm không? Không làm thì cút."
Chưa từng nói lời nặng nề với cô, lần này nói ra còn có chút chột dạ.
Giọng điệu thoáng chút mơ hồ.
Nhưng trong tai Trình Thời Vũ, lại như thể cô ấy đang tức giận đến đỉnh điểm.
Giận vì điều gì nhỉ?
Trình Thời Vũ im lặng một lúc, Chung Linh không chịu nổi sự im lặng ấy, theo bản năng đưa tay tìm điện thoại để xoa dịu không khí ngượng ngập, nhưng chợt nhớ ra điện thoại đã bị ném xuống biển.
Cùng với tất cả những tin nhắn phiền phức kia.
Theo một cách nào đó, thời đại bùng nổ thông tin như bây giờ cũng có mặt tích cực.
Ít nhất thì chỉ cần ném điện thoại đi, là có thể cách ly khỏi tất cả những thông tin tiêu cực.
Không cần phải nghĩ xem mình nên là kiểu người như thế nào, hay nên sống ra sao.
Ngón tay Trình Thời Vũ vuốt nhẹ lên cánh cửa lạnh băng, cố gắng tìm lại chút lý trí trong căn phòng đang dần nóng lên.
"Em có định tìm người khác không?" Trình Thời Vũ hỏi.
Chung Linh hơi ngẩn ra, đôi mắt tròn xoe nhìn cô, ánh lên vẻ ướt át, rồi khẽ cười: "Chị có quyền gì mà quản?"
Càng lúc càng kiêu ngạo.
Chung Linh chống hai tay ra phía sau, hai chân bắt chéo, như đang tắm nắng: "Cút đi."
"Cút như trước đây ấy." Chung Linh nói.
Trình Thời Vũ quay người, tay đặt lên tay nắm cửa, xoay xuống.
Chung Linh cười khẩy: "Trình Thời Vũ, tạm biệt."
Không biết là hai chữ "tạm biệt" kích thích cô hay bởi cái tên "Trình Thời Vũ " được nói ra một cách thờ ơ, tay cô bất chợt buông lỏng tay nắm cửa, đồng thời khóa chốt lại.
"Để tôi nói nhé." Trình Thời Vũ bước đến bên giường, nhìn xuống cô ấy, rút vạt áo sơ mi trắng ra khỏi quần, những đường xếp ly trên chiếc áo sơ mi trắng ngăn nắp đến nỗi khiến những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cũng phải hài lòng, chỉ có điều giọng nói của cô vẫn còn hơi khàn, khó khăn và mơ hồ hỏi lại: "Không làm nữa à?"
Chung Linh chăm chú nhìn cô.
Trong cuộc đối đầu không lời này, mặc dù Chung Linh đang ở vị trí thấp hơn, nhưng trong mối quan hệ này, cô ấy đã có đủ ưu thế.
Lần này, cô ấy chiếm ưu thế.
Cô ấy đánh cược vào sự hối lỗi của Trình Thời Vũ.
Chung Linh cười mỉa: "Cũng đỡ phải tìm người khác."
Trình Thời Vũ dần tiến lại gần, hai tay chống lên trước mặt cô ấy, che khuất ánh sáng lớn.
Đôi mắt giao nhau, Trình Thời Vũ hỏi: "Tìm ai?"
"Chưa nghĩ ra." Chung Linh đưa tay nắm lấy cà vạt của cô, kéo mạnh về phía trước, gần sát lại, như con sói đang chuẩn bị tấn công: "Nhưng việc tìm người quen cũng tốt."
Chung Linh vẫn tiếp tục lời lẽ khiêu khích, mang theo ý thách thức mạnh mẽ: "Để tôi xem nào, chị có tiến bộ không."
Trình Thời Vũ bất ngờ nghiêng người hôn cô.
Nụ hôn nóng bỏng đổ xuống, mang theo nỗi nhớ đã bị giấu kín bấy lâu.
Nó như những cơn mưa rào ập xuống Chung Linh, cô còn đáp trả lại còn mãnh liệt hơn.
Nói là làm, nhưng lại giống như một trận chiến hơn.
Cái đêm yên tĩnh bỗng chốc nhuộm một màu đỏ thắm cực kỳ mãnh liệt.
_
Bầu trời đêm tuyệt đẹp in bóng xuống mặt biển, những con sóng không ngừng cuộn trào, một lần rồi lại một lần.
Chung Dục phá vỡ sự im lặng: "Chị Ý, chị nhìn xem."
Từ lúc trở về từ Gia Nghi, Tần Triêu Ý vẫn giữ im lặng, giờ đây khi nghe Chung Dục lên tiếng, cô liếc nhìn theo hướng mà cô bé chỉ.
Ánh đêm hôm nay khác biệt và đẹp hơn thường lệ.
Ngay cả mặt trăng cũng nhuốm sắc đỏ như thể có một ngọn lửa đang cháy trên đó.
Ngọn lửa cháy rực rỡ, thắp lên mọi đam mê.
Tần Triêu Ý không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp, chỉ đáp một câu vô cảm: "Đẹp."
Chung Dục cảm thấy buồn bã, lầm bầm: "Chị em chắc không sao đâu."
"Chắc chắn rồi." Tần Triêu Ý đáp.
Chung Dục không hiểu tại sao cô lại chắc chắn như vậy.
Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy lo lắng.
Nhưng khi Tần Triêu Ý nói vậy, Chung Dục cũng tin theo.
Theo một cách nào đó, mối quan hệ giữa Tần Triêu Ý và chị của cô là tốt hơn.
Bởi vì họ đã lớn lên cùng nhau, còn cô thì thiếu một chút.
Chung Dục tiếp tục giữ im lặng.
Chiếc xe lao nhanh trong ánh đêm, đèn pha chiếu sáng con đường nhựa.
Gần như vào lúc bình minh, họ mới trở lại Đảo Mặt Trăng.
Bình minh sắp ló dạng, phía đông xa xăm dần dần nhạt màu ánh sáng xanh thẫm mờ ảo, gió biển thổi đến mang theo hơi lạnh, nhưng lại thổi tan sương mù buổi sớm.
Chung Dục đã chợp mắt trên đường, nhưng giấc ngủ không yên, mơ màng tỉnh dậy thì gọi một câu "chị" rồi lại ngủ tiếp.
Cô bé tỉnh dậy vài lần trong suốt hành trình.
Tần Triêu Ý thì lái xe suốt đêm mà không gặp khó khăn gì.
Khi Chung Dục tỉnh lại lần nữa, chiếc xe đã dừng trước cửa quán cà phê Nhan Từ.
Có lẽ để giữ cửa cho Chung Dục, đèn quán cà phê vẫn còn sáng nhẹ, cửa cũng không khóa.
Giống như ngọn hải đăng chờ đợi du khách trở về, sáng hơn cả ngọn hải đăng xa xa trên biển.
"Về ngủ đi." Tần Triêu Ý nhắc nhở cô bé: "Đừng lo lắng, chị của em không sao đâu."
Chung Dục gật đầu: "Được, chị Ý, chị cũng về nghỉ đi."
Tần Triêu Ý hơi gật đầu, không muốn nói thêm gì nữa.
Chưa đầy năm phút sau, chiếc xe đã dừng trước cửa ngôi nhà nhỏ màu đỏ.
Tần Triêu Ý đỗ xe, vô thức nhìn sang bên cạnh.
Chưa bật đèn, chú chó vàng lớn cuộn tròn bên cột, mắt nhắm nghiền trong vẻ mệt mỏi.
Cô bước qua một vài bước về phía đó, nhưng lại sợ làm phiền giấc ngủ của Lạc Nguyệt.
Cuối cùng, cô quay lại, nhập mã và bước vào nhà.
Ngay lập tức, cửa sổ bên cạnh được mở ra, gió sáng sớm tràn vào phòng, mang theo hơi ẩm đặc trưng của đảo.
Mùi mặn của biển lẩn khuất trong không khí.
Lạc Nguyệt ngồi yên lặng với một tách cà phê nóng, nhìn về phía bên kia.
Không có âm thanh nào.
Cô về nhà chắc chắn đã gục xuống ngay khi trở về.
Thực ra cả đêm nàng không ngủ được, cứ nghĩ đến việc gọi điện cho Tần Triêu Ý để hỏi tình hình, nhưng rồi lại nghĩ rằng có thể xem qua những thông tin trên mạng.
Chung Dục đã gửi tin nhắn qua Nhan Từ báo bình an, biết rằng cô bé đang vội vã trở về đảo.
Vì vậy, suốt đêm đó, Lạc Nguyệt cứ trằn trọc không yên.
Lúc thì cảm thấy đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng khi mở mắt ra lại thấy trời vẫn chưa sáng.
Lúc khác thì cảm thấy chỉ mới chớp mắt một cái, nhưng đã trôi qua một giờ đồng hồ.
Thời gian lúc này không chỉ đơn thuần là một đơn vị đo lường, mà còn mang ý nghĩa của sự chờ đợi.
Tiếng bánh xe lăn trên mặt đường đánh thức nàng, sau đó nàng đứng dậy nhìn ra cửa sổ.
Đúng như nàng dự đoán, không có ai vào chào hỏi.
Có lẽ họ không tìm thấy người, tâm trạng chắc hẳn rất tồi tệ.
Lạc Nguyệt cũng không đi tìm, chỉ nhìn một lúc rồi lấy sách ra đọc.
_
Đảo Mặt Trăng vẫn như mọi ngày, không hề xôn xao vì những tin tức trên mạng, những người ngồi trò chuyện bên đường vẫn nói về những chuyện thường ngày, như giá cả rau củ có tăng không, con trai nhà ai sắp cưới, con gái nhà ai dẫn bạn trai về.
Nhưng cơn bão trên mạng vẫn tiếp tục nổi lên dữ dội.
Vì sự im lặng của Chung Linh và thái độ quyết liệt của Tần Triêu Ý.
Tần Triêu Ý đã liên hệ với luật sư ngay trong đêm để thu thập bằng chứng, đồng thời cô cũng liên lạc với nữ diễn viên kia qua WeChat.
Điều đáng mừng là nữ diễn viên đó chưa bị vấy bẩn hoàn toàn bởi vòng tròn giải trí, cô ấy sẵn lòng lên tiếng làm rõ sự việc.
Nhưng Tần Triêu Ý lại bảo cô ấy giữ im lặng, không được phát thông cáo báo chí để làm rõ.
Luật sư mà Tần Triêu Ý tìm được chuyên xử lý các vụ kiện liên quan đến việc vu khống và tung tin đồn thất thiệt trong giới giải trí, dựa trên kinh nghiệm trước đây, việc kiện một tài khoản mạng xã hội sẽ rất tốn thời gian và công sức, mà kết quả cuối cùng có thể không như ý muốn.
Nói cách khác, nếu có thể chiến thắng trong cuộc chiến dư luận, thì tuyệt đối không nên dựa vào pháp luật để giải quyết.
Hoặc có thể chỉ cần gửi một bức thư cảnh cáo từ luật sư để răn đe và kết thúc vụ việc.
Nhưng Tần Triêu Ý lại quyết tâm làm theo cách của mình.
Đặc biệt khi thấy những tin đồn trên mạng nói rằng cô và Chung Linh lợi dụng quyền lực để quấy rối tình dục, cô đã bật cười tức giận.
Lúc đó, cả cô và Chung Linh đều vừa mới tốt nghiệp không lâu, chỉ là có chút tài năng, lại may mắn được các nhà đầu tư chú ý.
Nhất là khi nhìn thấy những tin đồn trên mạng nói rằng cô và Chung Linh lợi dụng quyền lực để thỏa hiệp, Tần Triêu Ý vừa tức giận vừa thấy buồn cười.
Lúc đó, cả cô và Chung Linh đều mới tốt nghiệp không lâu, chỉ có chút tài năng và may mắn được các nhà đầu tư chú ý.
Sau khi được đẩy lên một bước, họ đã vươn lên nhanh chóng.
Vậy mà giờ đây, lại có người nói rằng họ sử dụng thủ đoạn để đạt được thành công?
Tần Triêu Ý chưa bao giờ nghĩ rằng từ ngữ "thủ đoạn" lại có thể liên quan đến cô và Chung Linh.
Còn về cô thì không cần phải nói nhiều, cô luôn sống ẩn mình sau những dòng chữ, các cuộc phỏng vấn của cô đều là phỏng vấn bằng văn bản, khi tham gia các buổi ký tặng sách cũng đeo khẩu trang và mũ, hơn nữa, số lần cô tổ chức buổi ký tặng trong những năm qua rất ít.
Ngoại trừ bài báo đăng tải trước đó, nhưng chỉ có hình ảnh chụp từ bên cạnh mà thôi.
Sau này, Tần Triêu Ý nghĩ lại, làm thế nào mà bài báo đó lại đột ngột leo lên top tìm kiếm như vậy?.
Chắc chắn phải có người đứng sau xúi giục.
Ngoài người đàn ông đi xem mắt với cô ra, không ai có lý do để làm việc này cả.
Vì vậy, Tần Triêu Ý luôn phản đối Chu Khê quảng bá bút danh của mình.
Có quá nhiều người khao khát bút danh Tây Tây Lý.
Còn Chung Linh, cô nàng ngốc nghếch này, vì một người phụ nữ mà sẵn sàng hy sinh tất cả, miệng thì luôn trêu chọc, nhưng hành động lại vô cùng trong sáng.
Tần Triêu Ý không ngờ rằng một ngày nào đó, cả hai điều này lại bị phanh phui cùng một lúc.
Cô thậm chí còn muốn cãi nhau với cư dân mạng hàng trăm hiệp.
May mắn là vì số lượng họ quá đông, cô không thể la hét lại.
Cho nên, cô đã từ bỏ ý định đó.
Cho nên, Tần Triêu Ý quyết tâm kiện.
Chỉ là cô vẫn chưa liên lạc được với Chung Linh, việc phát thông cáo báo chí có thể tạm thời trì hoãn.
Là một người đã bước chân vào giới giải trí, cô cũng biết rõ về thời gian vàng để xử lý khủng hoảng truyền thông.
Công chúng chỉ kiên nhẫn với một tin tức trong vòng 24 giờ, nếu việc này không được làm rõ trong vòng 24 giờ, thì sau đó dù có giải thích thế nào đi nữa, cũng sẽ không ai tin.
Tần Triêu Ý cũng không có ý định nhất định phải giúp Chung Linh vượt qua khó khăn này, dù sao thì không đóng phim nữa, cô ấy vẫn có thể về thừa kế gia sản.
Nếu ở trong giới này mà cảm thấy ủy khuất thì thôi, không cần ở lại nữa.
Dù sao thì bộ phim đầu tiên của Chung Linh cũng do ba cô ấy đầu tư.
Cũng có thể nói là chưa từng trải qua khó khăn gì.
Có lẽ nỗi đau lớn nhất trong đời cô ấy là tình yêu.
Tần Triêu Ý chỉ cảm thấy tức giận.
Con bé ngốc này lại không nói một lời mà biến mất.
Nghĩ rằng như vậy rất ngầu sao?
Khi gặp lại, Tần Triêu Ý nhất định phải đá cô ấy một cái.
Trước khi ngủ, đầu óc của Tần Triêu Ý vẫn nghĩ về những chuyện này, cô mơ những giấc mơ kỳ lạ, và lại mơ thấy giấc mơ đó.
Cô rơi xuống đáy biển sâu thẳm, tuyệt vọng muốn bám vào một cành cây trôi nổi, nhưng vẫn cứ trôi lơ lửng.
Cô vùng vẫy gọi anh trai, gọi Chung Linh, nhưng không ai trả lời.
Khi sắp ngạt thở, cô gọi tên Lạc Nguyệt.
Rồi cô giật mình tỉnh giấc.
Bây giờ đã là buổi trưa, ánh nắng mặt trời chói chang rọi xuống đất, chiếu xuyên qua cửa kính vào phòng.
Tần Triêu Ý mở Weibo, thấy độ nóng của tin tức đã giảm đi.
Nhưng tên của cô và Chung Linh vẫn còn nằm trong danh sách tìm kiếm.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là sách của cô bán chạy hơn.
Chính Chu Khê là người đã nói với cô tin này.
Đồng thời, Chu Khê nói rằng cô ấy đã tìm được công việc mới và chuẩn bị nghỉ việc.
Công việc đã bàn giao xong, và cô ấy đã gửi cho Tần Triêu Ý tài khoản WeChat của biên tập mới, người trước đây phụ trách vận hành sách của cô.
Tần Triêu Ý chúc cô ấy có một tương lai tươi sáng.
Và Chu Khê cũng chúc cô ấy có một tương lai tốt đẹp.
Một cuộc chia tay lịch sự đã khép lại.
Tần Triêu Ý vô tình lại nghĩ đến Chung Linh.
Trong suốt những năm qua, xung quanh cô và Chung Linh đều có rất nhiều người đến rồi đi, nhưng cuối cùng, chỉ còn lại hai người họ.
Có lẽ vì Chung Linh đã ở bên cô trong những khoảng thời gian khó khăn nhất.
Vì vậy, sự tồn tại của cô ấy mới có ý nghĩa hơn.
Nhưng rõ ràng Chung Linh biết cô có nỗi ám ảnh về những chuyện này, vậy mà cô ấy vẫn lặng lẽ ra đi.
Càng nghĩ càng tức giận.
Tức đến mức Tần Triêu Ý lầm bầm chửi một câu: "Con chó này."
Cô chửi rủa suốt cả ngày.
Nhưng ánh nắng mặt trời trên Đảo Mặt Trăng quá đẹp, Tần Triêu Ý ngồi trên giường phơi nắng một lúc rồi mới từ từ đứng dậy.
Tắm xong, cô cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau đó, luật sư gọi điện lại và nói về cách xử lý vụ việc cũng như các chi tiết cụ thể, đồng thời thảo luận với Tần Triêu Ý về việc kiện những tài khoản nào. Một số tài khoản không đáp ứng tiêu chuẩn để kiện, ví dụ như số lượng chia sẻ và bình luận không đủ cô cấu thành tội vu khống, nhưng Tần Triêu Ý quyết tâm sẽ trả đũa bằng bạo lực.
Dù không đáp ứng tiêu chuẩn thì cô vẫn sẽ kiện, dù có thua kiện và phải bồi thường, cô cũng muốn những người đó khi nhận được giấy triệu tập của tòa án sẽ phải lo sợ một đêm.
Cô không tin rằng những kẻ nói năng bậy bạ trên mạng sẽ không sợ.
Luật sư rất ngạc nhiên, lần đầu tiên ông gặp một "nghệ sĩ" lại nghiêm túc đối phó với những kẻ nói năng bậy bạ trên mạng như vậy.
Tần Triêu Ý sửa lại: "Tôi chỉ là một nhà văn, họ lại coi tôi như một nhân vật công chúng, là họ sai rồi."
Điều mà Tần Triêu Ý luôn nghĩ đến là cô bán sách, chứ không phải bán hình tượng.
Hình tượng sao? Có cái rắm!
Luật sư hiểu được ý định của cô và hứa sẽ xử lý mọi việc thật tốt.
Tần Triêu Ý cũng xem qua tài liệu mà luật sư gửi cho mình.
Phải nói rằng tiền bạc có sức mạnh của tiền bạc, chỉ trong một đêm, các dữ liệu trên mạng đã được phân loại và sắp xếp gọn gàng trong file Word, những người cần kiện, tội danh, những lời họ nói, tất cả đều được liệt kê chi tiết.
Nhưng khi xem những thứ đó, Tần Triêu Ý càng tức giận hơn, cô muốn được ra tòa ngay lập tức.
Sau khi nói chuyện với luật sư, đã đến buổi chiều, Tần Triêu Ý từ tối qua đến giờ chưa ăn uống gì cả.
Cả người cảm thấy mệt mỏi.
Khi mở điện thoại, tin tức mới đã phủ sóng các tin tức từ ngày hôm qua.
Nhưng vẫn còn những bài viết về câu chuyện của cô và Chung Linh, khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Vì vậy, cô quyết định vứt điện thoại sang một bên và ra ngoài đi dạo.
Tần Triêu Ý không ngờ rằng vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt đang dắt con chó già đi dạo.
Tần Triêu Ý sững sờ, rõ ràng chỉ mới qua một ngày, nhưng khi nhìn thấy cô lại có cảm giác như đã rất lâu rồi.
Lạc Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng sữa tay ngắn, quần jean lưng cao, giày thể thao trắng tinh, tóc buộc thấp gọn gàng, phong cách học tỷ dịu dàng và tràn đầy năng lượng toát lên từ người cô ấy một cách rõ ràng.
Đặc biệt là khi nàng cười.