Đảo Mặt Trăng - Lý Tư Nặc

Chương 12




Tần Triêu Ý vừa dứt lời, không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt.

Một khoảng lặng kéo dài đến khó chịu. Khi Tần Triêu Ý đang loay hoay tìm cách phá vỡ bầu không khí căng thẳng ấy, Lạc Nguyệt đã lên tiếng: "Ý cô là... chúng ta đang nói về chuyện hô hấp nhân tạo à?"

Tần Triêu Ý: "..."

Lạc Nguyệt chống một tay lên bàn, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cô, khóe môi khẽ cong lên: "Hay là..."

Giọng nói của nàng khựng lại một chút, như thể thì thầm vào tai Tần Triêu Ý: "Có phải cô thích con gái không?"

Tần Triêu Ý: "...?"

Trước đây, Tần Triêu Ý đã phủ nhận nhiều lần với Chung Linh rằng mình không thích con gái.

Nhưng giờ đây, khi Lạc Nguyệt hỏi, Tần Triêu Ý đột nhiên không biết nói gì.

Chỉ là ánh mắt của nàng mang theo chút trêu chọc, làm cho Tần Triêu Ý mở to mắt: "Không phải đâu."

Lạc Nguyệt xoay ghế lại, cười khẩy: "Vậy tại sao cô lại nghĩ nhiều đến vậy?"

Tần Triêu Ý: "...Rõ ràng là..."

"Cái gì?" Nàng cắt ngang: "Ý cô là từ hô hấp nhân tạo mà chúng ta chuyển sang chuyện hôn hít à?"

Tần Triêu Ý: "..."

Cả một ngày suy nghĩ cuối cùng cũng được thốt ra một cách thẳng thắn, lại còn bằng một giọng điệu hờ hững đến thế.

Tất cả những mâu thuẫn và giằng xé trong lòng Tần Triêu Ý bỗng trở nên thật nực cười.

Cô nghẹn một hơi trong lòng: "Không phải vậy sao?"

Lạc Nguyệt quay lưng lại, rồi đứng dậy bước về phía cô, hai người gần như ngang tầm mắt.

Một khoảng cách hoàn hảo để trao một nụ hôn.

Nhưng Lạc Nguyệt lại giữ khoảng cách vừa đủ: "Bạn nhỏ, đừng có đùa nữa."

Tần Triêu Ý: "?"

"Cô lớn lắm à?" Tần Triêu Ý hỏi.

Lạc Nguyệt cong môi: "Lớn hơn cô một chút thôi."

"Thế thì cô..." Tần Triêu Ý không vui: "Đừng gọi tôi như vậy."

"Vậy gọi là gì?" Lạc Nguyệt hỏi.

Tần Triêu Ý suy nghĩ một chút: "Bạn bè của tôi đều gọi tôi là Triêu Triêu."

Thực ra chẳng ai gọi cô như vậy cả.

Ba cô thường gọi cô là Tiểu Tần, mẹ cô lại âu yếm gọi là bảo bối. Có lần, Chung Linh muốn nhờ vả nên gọi cô là chị Ý, những lúc rảnh rỗi lại gọi đầy đủ tên là Tần Triêu Ý. Ở trường, vì tính cách hơi khép kín nên cô ít bạn bè, mọi người thường gọi tên đầy đủ. Chỉ có Chu Khê thỉnh thoảng gọi cô là nhà văn Tần, Tiểu Ý.

Lạc Nguyệt gật đầu: "Được."

"Vậy tôi gọi cô là gì?" Tần Triêu Ý lại hỏi, chẳng hề nhận ra chủ đề đã bị Lạc Nguyệt chuyển hướng, mà cô vẫn chưa nhận được câu trả lời mình muốn.

Nàng khẽ cười: "Cô không phải đã gọi rồi sao?"

Ban ngày gọi nàng là Lạc Nguyệt, ban đêm lại trêu chọc gọi là Lạc lão sư.

Tần Triêu Ý giật mình: "Không tính."

Lạc Nguyệt nhướng mày: "Sao lại không?"

"Tôi nói cho cô biết cái...." Tần Triều Ý nói.

Từ "biệt danh" đến đầu lưỡi rồi lại nuốt vào.

Cảm thấy hơi quá thân mật.

Lạc Nguyệt hiểu ra: "Vậy cô hỏi tên thân thiết của tôi?"

Tần Triêu Ý gật đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

"Nguyệt Lượng." Lạc Nguyệt nói.

"Cái gì?" Tần Triêu Ý vô thức nhìn ra cửa sổ, ánh trăng đang in bóng trên cửa kính.

Lạc Nguyệt véo nhẹ má cô: "Không phải cái trăng kia."

Cảm giác lạnh lẽo khi bị chạm vào khiến Tần Triêu Ý rùng mình, không rõ tại sao mặt cô lại nhanh chóng đỏ bừng, cô nuốt khan, nhìn chằm chằm vào Lạc Nguyệt.

Một lúc lâu không biết Lạc Nguyệt sắp làm gì.

Nàng chỉ đơn giản là chạm vào rồi rút tay ra ngay lập tức.

Khi tay Lạc Nguyệt rời đi, sự thất vọng rõ rệt trong ánh mắt của Tần Triêu Ý không thể không khiến nàng chú ý.

"Đó là tôi." Lạc Nguyệt chỉ vào chính mình: "Không phải hỏi biệt danh của tôi sao? Nguyệt Lượng."

Tần Triêu Ý mới hiểu ra, lẩm bẩm: "Nguyệt Lượng."

"Tôi đây." Lạc Nguyệt đáp lại.

Tần Triêu Ý nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó giả vờ lạnh lùng nói: "Cũng khá thơ mộng đấy."

Lạc Nguyệt ngạc nhiên: "Hả? Chẳng phải chỉ là một cái tên rất phổ biến sao?"

"Khác mà." Tần Triêu Ý nói: "Nguyệt chỉ có một."

"Nó đã treo trên bầu trời rồi."

Tần Triêu Ý dừng lại một chút: "Trong phòng còn một cái nữa."

Lạc Nguyệt khẽ cười, nụ cười chứa đựng sự bao dung: "Được rồi."

Thật giống như Tần Triêu Ý trở thành một đứa trẻ nhỏ, trong khi nàng là người chị lớn, vừa chiều chuộng vừa cưng nựng.

Tần Triêu Ý không thích nụ cười đó, nó khiến cô cảm thấy nàng rất xa cách.

Cuối cùng cô cũng nhận ra, Lạc Nguyệt không nói rõ tuổi của mình.

"Cô bao nhiêu tuổi rồi?" Tần Triêu Ý hỏi.

"Lớn hơn cô." Lạc Nguyệt đáp: "Nếu không quen gọi biệt danh của tôi, thì có thể gọi là chị."

Tần Triêu Ý nhíu mày: "Chị?"

"Đúng vậy."

"Không thể nào." Tần Triêu Ý nói: "Tôi không có chị gái."

"Con một à?" Lạc Nguyệt hỏi.

"Ừ. Có anh họ và em họ." Tần Triêu Ý thành thật trả lời: "Còn có chị em họ và em gái họ."

Chỉ là không có chị gái.

Trong danh sách bà con thân thuộc của cô, không có danh hiệu này.

"Thì tùy thôi." Lạc Nguyệt không bận tâm: "Muốn gọi gì cũng được."

"Nhưng cô vẫn chưa nói rõ tuổi của mình." Tần Triêu Ý hỏi.

"Quan trọng sao?" Nàng hỏi lại.

Tần Triêu Ý mím môi, sau đó nhìn nàng với ánh mắt hơi gây áp lực, không nhanh không chậm nói: "Thực ra cũng không quá quan trọng."

Tuổi tác không quan trọng.

Nhưng thái độ mơ hồ của Lạc Nguyệt thì rất quan trọng.

Không biết có phải do cô quá đề phòng hay là dưới vẻ ngoài dịu dàng xinh đẹp, ẩn chứa một cá tính không ai biết đến.

Nói chuyện quanh co, không bao giờ trả lời thẳng thắn.

Trong khi đó, Tần Triêu Ý, chỉ trong một ngày, đã bộc bạch toàn bộ thông tin của mình.

Chỉ còn thiếu việc tiết lộ bút danh của cô.

Tuy nhiên, cô cảm thấy có thể là vì Lạc Nguyệt không muốn biết.

Nếu Lạc Nguyệt muốn biết, thì sáng mai cuốn sách "Tây Tây Lý" có thể sẽ nằm trên bàn của nàng.

Nghĩ như vậy, Tần Triêu Ý càng thêm phòng bị và cảnh giác với nàng.

Nhưng dù vậy, cô vẫn cẩn thận từng bước tiến tới.

Dù cảm giác phía trước có thể là một cái bẫy.

"Vậy còn cô..." Lạc Nguyệt định tiếp tục hỏi.

"Nhưng tôi muốn biết." Tần Triêu Ý thẳng thắn bày tỏ nguyện vọng của mình: "Ngày tháng năm sinh."

Lạc Nguyệt ngạc nhiên.

Nàng thường ngày ngoài việc giao thiệp với anh chị em nhà Trình Thời Cảnh thì chỉ có mối quan hệ tốt với bà chủ quán cà phê Nhan Từ.

Hai người tuổi tác tương đương, sở thích giống nhau, vào những ngày nghỉ thường đến quán cà phê của bà ấy, uống một ly cà phê và trò chuyện vài câu.

Tuy nhiên, họ chưa bao giờ nói về những chuyện mà người kia không thích, cũng không hỏi nhiều về đời tư của nhau.

Còn những người khác trên đảo, hoặc là người già, hoặc là trẻ nhỏ.

Lạc Nguyệt rất dễ dàng lẩn tránh họ bằng cách nói chuyện vòng vo hoặc chỉ cười và để chuyện đó qua đi.

Chưa ai từng truy hỏi như vậy.

Tần Triêu Ý là người đầu tiên nàng gặp phải.

Rất mới mẻ.

Lạc Nguyệt chớp mắt: "Ngày 20 tháng 3 năm 1996."

Tần Triêu Ý nhận được câu trả lời rõ ràng, cuối cùng cũng thư giãn vẻ mặt: "Nếu biết sớm như vậy thì tốt."

"Nhưng tìm hiểu nhiều như vậy để làm gì?" Lạc Nguyệt nhướng mày, tiến gần thêm một bước, gọi cô với chút thân mật: "Triêu Triêu, em..."

Tần Triêu Ý bị sự gần gũi bất ngờ của nàng làm rối loạn tâm trí, nuốt nước bọt, nhưng vẫn không dám lùi bước.

Để cho trái tim mình đập nhanh như trống trận.

"Cái gì?" Tần Triêu Ý hỏi với giọng khô khốc.

Nàng cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh như ánh sao nhỏ nhìn thẳng vào cô, giọng nói như ngâm mật: "Có phải em đang cảm thấy hứng thú với tôi không?"