Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 23: Ta là độc nhất vô nhị!




Chương 23: Ta là độc nhất vô nhị!

Đại trận nói đơn giản thì rất đơn giản, nói rất khó cũng không sai. Mấu chốt ở đây là do ai thiết lập, cùng với quy mô từng loại mà thôi.

Lấy ví dụ như Tinh Tuyệt Luyện Ma, để tu giả Nhất Liên thiết dựng, thời gian có thể tính bằng năm. Đối với Nhị Liên, có thể vài tháng nửa năm. Đối với Tam Liên, ba tháng đã là ít.

Còn như với Tứ Liên, nửa tháng là nhiều. Cuối cùng là Ngũ Liên, tài liệu có đủ thì chỉ tính vài ba ngày mà thôi.

Mặt khác, còn phải xem người thiết lập có am hiểu pháp trận nữa hay không!

Ví như hai kẻ cùng xây nhà, dù cùng biết cách làm, nhưng người chuyên môn và kẻ bán chuyên sẽ có quá trình và kết quả khác nhau!

Từ tình huống này mà xem, Lôi Minh nhận định Hồng Liên rất am hiểu pháp trận. Thế nhưng người ta càng hiểu rõ thiết lập, gã lại càng sinh lòng đa nghi.

Đối với pháp trận, gã dốt đặc cán mai. Đương nhiên sợ người ta ám toán, bày trò trong đó rồi.

"Chuyện này tạm thời gác lại sang một bên, dục túc bất đạt!"

Lôi Minh nhìn ngắm hộp ngọc, Hồng Liên đưa tới cho gã một viên Phiêu Hồn đan.

Thứ này nếu như là thật, vậy thì cực kì trân quý, nhưng nếu như…

Phải, vật độc môn thế này, đáng lẽ phải làm mưa làm gió trên thị trường lâu rồi, là lân ngư đẻ trân châu mới đúng.

Về phần vị Ma Không kia, Lôi Minh đã từng nghe tiếng mà biết mặt. Ông ta có cảnh giới Ngũ Liên đỉnh phong, tư chất Cửu Tuyệt, danh hiệu dược sư.

Kẻ này chủ tu độc công, đó mới là vấn đề đáng nói. Nếu như đây là độc đan, gã ăn vào thì coi như xong.

Nhưng nếu là hàng thật giá thật, món hàng này có thể nói là một vốn bốn mươi lời.

Trong lúc Lôi Minh đang cân nhắc, Hồng Liên đi về trong lầu các, khuôn mặt nàng đăm chiêu, cắn môi phỏng đoán.

"Ăn… không ăn… ăn… không ăn….?!"



Nàng ta dứt lấy một nhành cây, tay bứt từng chiếc lá, miệng khẽ lẩm bẩm.

Mẻ đan dược vừa rồi thành được bốn viên, hỏng mất sáu viên. Hồng Liên rất khôn lỏi, nàng chỉ đưa cho Lôi Minh có một viên thôi.

Gã không nhận biết được đan dược này, ắt sẽ sinh nghi ngờ. Nhưng nếu muốn thử nghiệm, thì lại có phần do dự tiếc của.

Chỉ có một viên, nhỡ mang thử là hàng thật, gã sẽ tiếc chảy máu mắt đấy!

"Ăn…. hí hí…!"

Hồng Liên bứt tới chiếc lá cuối cùng, hai mắt tỏa sáng như châu ngọc. Việc Lôi Minh ăn vào chỉ là sớm muộn, không đáng lo ngại.

Hồng Liên tranh thủ, bắt đầu chuyên tu một số pháp môn mới.

Từ sau khi trùng sinh tới nay, thời gian eo hẹp, một số pháp môn kiếp trước, lúc này còn chưa kịp học.

Nàng thiếu phòng ngự, thiếu sát chiêu, thiếu luôn cả một số hệ chiêu trinh sát.

Trước khi đạt tới tiên cảnh, mở ra thần thức. Tu giả muốn trinh sát, chỉ có thể dựa vào yêu thú trợ giúp, hoặc là một số pháp môn đặc thù.

Nói tới đây, Hồng Liên lại nghĩ tới thủ đoạn của Lôi Minh. Nàng chỉ vừa bước chân vào trong trấn, gã đã nhận biết rõ ràng. Điểm này có thể nói rõ, gã có trinh sát tinh diệu lắm thay.

Hồng Liên kiếp trước không có pháp môn trinh sát, tất cả đều nhờ yêu thú trợ giúp. Kiếp này chẳng khá gì hơn, thế nên ngay từ đầu nàng mới nghĩ cách c·ướp lấy đàn Rệp Ma của Văn Nhã.

"Haiz… Z!"

Nghĩ tới đây, nàng thờ dài mấy hơi, bàn tay khẽ đặt nơi túi linh thú. C·ướp thì c·ướp được rồi, chỉ là Văn Nhã thông minh không bị mắc lừa. Nàng ta không c·hết, có đàn Rệp Ma này dùng cũng chẳng yên tâm…!

Hồng Liên tính toán, nàng có ba pháp môn cấp độ tiên giả, hiện chưa dùng được.

Dưới cấp tiên, cũng chưa đến sáu môn pháp chiến đấu. Với lại, trong đó Mộng Thuật và Di Hình Phong Bộ đã theo nàng từ lúc mới bắt đầu tu hành.

Trải qua con đường trăm năm tìm lại phương sách rũ bỏ thiên địa phản trách, nàng thu nhặt thêm được bốn loại pháp quyết khác.



Một là Tiên Trúc Lân Kiếm.

Chiêu này kiếm trúc thanh mành, thế đến như phong, mãnh liệt như lân, thích hợp để làm sát chiêu. Thế nhưng điểm yếu ngang bằng, uy lực kiếm chiêu mạnh tới bao nhiêu, kẻ đánh ra phải nhận lại bảy phần phản phệ.

Trên đời này vốn không có tuyệt đối hoàn mỹ, thiên địa khuyết, vạn vật khuyết, nhân vô thập toàn.

Hồng Liên rất thích chiêu này, đúng với tác phong của nàng.

Pháp môn thứ hai là Vạn Đằng Tỏa Pháp!

Chiêu số dựa vào mộc hệ, tạo thành vô lượng dây leo liên kết, đặc tính giam cầm, vây g·iết đối phương.

Chiêu này dùng đại địa làm gốc, đương nhiên với những đối thủ đang ngự không, ưu thế sẽ giảm xuống cực hạn.

Pháp môn thứ ba gọi là Hồn Đa Nhân Ảnh!

Chiêu thức như tên gọi, dùng thần hồn ngưng tụ thành nhiều phân thân. Rất tốt trong nhiều trường hợp.

Nhưng pháp môn càng cao thâm, khuyết điểm càng nhiều. Phân thân chỉ có thể tồn tại trên trăm hơi thở, cũng chỉ đánh ra được một chiêu duy nhất.

Hơn nữa, một khi bị kẻ địch phá hủy, không khác nào hồn phách tổn hại một phần.

Chiêu này Hồng Liên ít khi dùng tới, nhưng một khi ra chiêu, ắt sẽ thấy máu.

Đương nhiên rồi, không thấy máu của đối thủ, thì sẽ là máu của nàng!

Pháp môn cuối cùng, Vườn Hoa Bỉ Ngạn. Đây là một pháp môn củaVạn Hoa Nương Tử, sau này bà ta c·hết Hồng Liên mới có dịp tao ngộ nhặt được.

Hiện thời đang tạm rảnh rỗi, tiện thể ôn lại chiêu thức.



Kiếp trước mấy chiêu này chỉ là phàm cấp Hồng Liên sử ra như gió, tùy tâm ứng phát. Kiếp này vẫn cần học lại căn cơ, dù sao cỗ thân thể này đâu thể so sánh.

Trong cuộc đời của mình, Hồng Liên chưa từng tu hành pháp môn luyện thể.

Đối với nhận định của nàng, pháp môn này sẽ làm thân thể nữ nhân như nàng xấu đi, hoặc lẽ còn chưa tìm được loại phù hợp.

Đối với một số kẻ khi nghe được nguyên nhân này, ắt sẽ cười nàng ngu ngốc. Nhưng vậy thì sao chứ, căn cơ mỗi người mỗi khác, chí hướng mỗi kẻ mỗi nơi.

Trên đời này không có pháp môn vô địch, chỉ có tiên giả vô địch. Vạn vật đều có tương sinh tương khắc, kẻ biết vận dụng mới là kẻ mạnh!

Nàng đến với thế giới này, không màng mục đích xa vời, không nhằm độc tôn, vang danh cổ kim.

Truy cầu của nàng, chỉ có trải nghiệm thế tục, vui thú đặc sắc. Sống hết mình với thế gian là được, cần gì quan tâm đánh giá của kẻ khác.

Mỗi kẻ mỗi con đường, không ai giống ai, thích làm gì thì làm, miễn trong lòng thấy vui là được.

Người có mục đích truy cầu thì nhiều như sao trên trời, nào có gì quý hiếm, kẻ phiêu du vô định mới thật thú vị chứ.

Hai ngày trôi qua, trong lúc Hồng Liên đang vui vẻ luyện pháp, Lôi Minh lại đăm chiêu suy tính.

Gã vừa phát hiện ra, dược lực của Phiêu Diêu Đan liên tục sụt giảm. Cứ cái đà này, không tới bảy ngày nữa sẽ mất đi tác dụng.

Lôi Minh trăm mối hoài nghi, chẳng lẽ trong người Hồng Liên có bảo vật, phong ấn được hiệu dụng của viên đan này?

Nếu đúng như vậy, gã không còn cách nào khác, buộc phải đưa ra chọn lựa, dùng hay không dùng.

Nhưng rồi một suy tính khác lóe lên, nếu nàng ta không có phương thức giữ được hiệu dụng của đan dược. Đây chỉ là đồ mới luyện chế, chẳng phải bản thân gã vẫn dính mưu hay sao? Không thể làm liều được!

"Hắc Tướng, chờ nàng ta bế quan xong, ngươi hãy thông báo ta muốn gặp mặt!"

Nhìn Hắc Tướng ở xa tuân mệnh rời đi, Lôi Minh thở ra một hơi. Thời cơ hoàn thành pháp trận sắp đến, tễ luyện xong bảo vật này, lúc ấy sợ gì nàng ta nữa.

Nhưng trái với dự tính của Lôi Minh, mãi tiếp hai ngày sau Hồng Liên mới xuất quan ra ngoài. Tới khi hai người gặp nhau, đã là gần bốn ngày.

Dược lực tan đi một nửa, lòng Lôi Minh như ngàn dao đâm. Khó chịu cả người, nhưng gã lại không thể phát tiết, chỉ nói:

"Thiên Di đạo hữu, lần này người xuất quan hơi lâu, ta tìm được một số tài liệu vậy mà…."