Đạo Ma Nhị Đế

Đạo Ma Nhị Đế - Chương 24: Cạm bẩy giang hồ




Lúc đó Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã chú hết tâm thần điều khiển tạo hấp lực, tranh giành viên ngọc với Thiên du Tử Huỳnh Ngươn Long, không thể nào chiếu cố đến sự việc bên ngoài cho nên lão không ngăn trở được mẹ con Băng Diện Hằng Nga, tiến dần về phía Huỳnh Ngươn Long, sau cùng thì thoát đi.

Phần quần ma, tuy thấy mẹ con Thanh Liên Ngọc Nữ rời cục trường, song không dám có hành động nào. Bởi chúng chưa được lệnh của Vô Tình lệnh chủ phân phó.

Chúng đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo hai mẹ con, nửa muốn ngăn chặn, nửa sợ tội hành động hồ đồ.

Nam trấn thiên ma Cổ Liệt là một đại ma đầu, từng gieo tang tóc trên khắp sông hồ một thời, dù hiện tại theo với Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã, song Tào Duy Ngã luôn luôn tôn kính như bậc thượng tâm. Thân phận là chủ tớ, nhưng tình đối xử nhau không khác bằng hữu chí thân.

Trong số Tứ Trấn, Nam Trấn thiên ma Cổ Liệt có tánh nóng như lửa, một tiếng nói nghịch tai có thể làm cho lão nổi giận đùng đùng, và lúc đó thì đừng ai mong giảng đạo lý với lão.

Lão nói là làm. Vừa buông dứt câu, lão vung bàn tay phóng chưởng liền.

Dĩ nhiên, lực đạo của lão phải mãnh liệt kinh hồn muốn đi như biển tràn, núi đổ.

Thấy khí thế hùng mạnh của đối phương Thanh Liên Ngọc Nữ Lý Linh gờm gờm.

Nàng thầm kêu khổ:

- Nguy! Nguy rồi!

Tuy nhiên nàng không chịu kém, vận dụng toàn công lực, tung chưởng đón chận, đồng thời nương thế đảo bộ lùi lại, xuống tấn vững vàng, phòng bị chấn dội.

Bùng!

Dù đã chuẩn bị chịu đựng như vậy, Thanh Liên Ngọc Nữ vẫn nghe khí huyết sôi động, nghịch chiều, thân hình bị bắn lộn về phía hậu.

Cũng may, nàng không bị thương tổn gì cả.

Sự kiện đó chứng tỏ hiện tại bản lĩnh của nàng cũng có hạng lắm, bởi từ lâu rồi, mỗi khi Nam Trấn thiên ma Cổ Liệt giở đến ngón dương cương Liệt hỏa chưởng, là phải có một người tán mạng.

Một tay của lão đã sát hại không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt trên giang hồ.

Giờ đây, vì nổi giận, lão xuất phát dương cương Liệt Hoả chưởng với toàn công phu, nội lực gia tăng thêm sụ phẫn nộ tràn lòng, thế mà vẫn không làm gì nổi một đối thủ vừa là nữ nhân vừa tuổi trẻ. Bất quá lão chỉ đẩy lùi nàng một vài bước vậy thôi.

Sự kiện đó làm cho lão phẫn uất hơn. Lão nhất định phải hạ cho kỳ được Thanh Liên Ngọc Nữ mới hả.

Lập tức lão nhún chân, tung mình bay vọt tới, đồng thời chân khí dương cương tạo thành một đạo cương phong từ tay lão cuốn đi, chụp xuống đầu Thanh Liên Ngọc Nữ.

Lão quát:

- Bé con! Hãy tiếp thêm một chưởng của ta!

Dù công lực tăng tiến, Thanh Liên Ngọc Nữ thừa hiểu mình chưa phải là địch thủ của một nhân vật có bằng tám mươi năm công tu vi, huống chi nhân vật đó lại vùng hết lực bình sanh điều khiển chiêu công.

Nàng nghe gió dậy đùng đùng, gió tứ phương dồn đến, gió từ chín tần mây lộng xuống, gió mạnh, gió dầy, dầy nhu bức tường đồng.

Nàng không lùi được, không tiến được, không lặn vào được, dĩ nhiên nàng cũng không chui vào đất được.

Nàng cầm chắc là thân xác sẽ nát như như cát bụi.

Nhưng chả lẽ khoanh tay chờ chết?

Hai cánh tay đưa cao, hai bàn tay phóng tới. Nàng cố cắn răng ngưng tụ tâm thần, điều khiển kình đạo, liều đón nhận chưởng lực của đối phương.

Trong lúc hai đạo kình sắp chạm vào nhau, đột nhiên từ phía tả một bóng người lao vút đến, bóng người đókhẽ phất cánh tay to rộng. Từ tay áo bóng đó, một luồng tụ phong bay ra, quét tna hai kình đạo của song phương, không còn âm hưởng gì cả.

Thanh Liên Ngọc Nữ thở phào mấy tiếng, lui về đứng một bên mẹ, nhìn ra bóng người vừa giải vây cho nàng.

Người đó động thủ với Nam Trấn thiên ma Cổ Liệt rồi, hỏi Cổ Liệt có bao giờ dung tha được kẻ đã ngăn trở hành động của lão?

Nam Trấn thiên ma Cổ Liệt vừa xuất chưởng vừa gào thét lên ầm ĩ, luôn luôn xoắn tít quanh lão nhân.

Chỉ có Vô Tình công tử sợ mất Thanh Liên Ngọc Nữ nên bất chấp lệnh cha như thế nào, nhún chân tung mình bay ngay, định ngăn chận lại.

Thanh Liên Ngọc Nữ mối hận từ lâu đối với Vô Tình công tử, không được dịp hội diện với hắn lần nào để phát tiết phần uất chất, giờ đây nàng không bỏ qua dịp tốt.

Nàng chuẩn bị sẵn sàng, chờ cho Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ đến gần, đột nhiên nàng quay người lại hét to:

- Trở về chỗ cũ!

Cánh tay đưa ngang ngực, từ cánh tay đó bay ra một đạo chưởng phong cuốn đi chận đầu Vô Tình công tử.

Kình đạo của nàng có khí thế mãnh liệt vô cùng. Hiện tại nàng còn có phần lợi hại hơn lúc nàng đội lốt Vô Danh công tử.

Tuy nhiên, đã là con duy nhất của một lão đại ma đầu, từng phân chia một phần thiên hạ trong võ lâm, Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ đã được cha huấn luyện kỷ, hiện tại bản lĩnh của hắn cũng siêu việt vô lường.

Với bản lĩnh đó dù hắn không thủ thắng trước một đại kình địch, hắn vẫn có thể tự vệ an toàn, không một ai hòng hãm hại hắn nổi.

Bình sanh, hắn chỉ bị đánh bại một lần bởi đối chủ của hắn lại chính là Triệu Sĩ Nguyên.

Cho nên dù Thanh Liên Ngọc Nữ có tiến bộ vũ học đến đâu, nàng khó có hy vọng tạo khó dễ cho hắn, ít nhất cũng trong lúc này.

Hắn đã tự phụ như thế, hắn có xem Thanh Liên Ngọc Nữ ra gì! Bởi khinh thường nàng hắn mới mạnh dạn đuổi theo, dù hắn vẫn biết bên cạnh nàng còn có Băng Diện Hằng Nga, một tay lợi hại không vừa.

Hắn bật cười ha hả gọi to:

- Linh muội! Linh muội nở xuống tay với ngu huynh à!

Một cánh tay vươn theo chiêu thức Trung lưu chữ trụ sẵn sàng tiếp đón thế công của Thanh Liên Ngọc Nữ.

Nhưng, Thanh Liên Ngọc Nữ giờ đây không còn là Vô Danh công tử ngày trước, Thanh Liên Ngọc Nữ đã lãnh hội được kỳ công tuyệt học của Thiên Linh Tử, công lực tăng tiến vô cùng, có thể bảo hiện tại là nàng không kém mẹ là Băng Diện Hằng Nga Thạch Tịnh Linh.

Thì Vô Tình công tử đừng hòng tự đắc.

Một tiếng hự vang lên, Vô Tình công tử bị chấn động quá mãnh liệt, hắn lùi lại mãi, lùi hơn một trượng xa mới gượng đứng lại nổi.

Máu tươi từ miệng rĩ ra hai bên mép rỏ xuống từng giọt. Hắn giương tròn đôi mắt vô thần nhìn nàng.

Trong số Tứ trấn của Vô Tình lệnh chủ có hai người cấp tốc vọt đến, một vực Vô Tình công tử trở lại cục trường, một bay vút theo Thanh Liên Ngọc Nữ.

Xuất phát một chưởng, gây trọng thương cho Vô Tình Tào Tuấn Kỳ, Thanh Liên Ngọc Nữ phấn khởi niềm tin, muốn thực nghiệm một lần nữa xem công lực của mình tăng tiến đến mức độ nào, nàng sẵn sàng chờ đợi lão nhân.

Nàng gọi mẹ chậm bước chờ nàng.

Băng Diện Hằng Nga mục kích rỏ công lực của con gái tiến triển vô cùng, ba rất hài lòng, tuy nhiên bà vẫn dè dặt bởi bà biết lão nhân đang lao vút đến kia, dù sao thì chỉ kém Vô Tình lệnh chủ, chứ đối với Vô Tình lão còn trên mấy bậc.

Bà dừng chân lại đứng cách Thiên du Tử Huỳnh Ngươn Long xa xa chực chờ tiếp ứng Thanh Liên Ngọc Nữ.

Lão nhân đó chỉ tưởng là Thanh Liên Ngọc Nữ, thấy mình đuổi theo nàng phải sợ hãi mà chạy chết, bất ngờ nàng đứng lại, như chờ đợi, như thách thức.

Bất giác lão thấy tự ái bị va chạm mạnh, lão cho là một cái nhục vì Thanh Liên Ngọc Nữ dám khinh thường lão.

Lão hét lên:

- Bé con! Ngươi biết ta là ai không?

Thanh Liên Ngọc Nữ cười lạnh:

- Đến Vô Tình lệnh chủ kia ta còn chẳng xem ra gì, nói chi những kẻ tay sai của lão ấy!

Ngươi hỏi ta có biết ngươi là ai? Biết để làm gì chứ, ngươi bất quá là một kẻ vô danh, một con chó săn quần quật suốt ngày tìm mồi cho chủ, ta biết đến để làm gì!

Lão nhân gầm lên:

- Ta là Nam Trấn thiên ma Cổ Liệt, phụ thân ngươi thấy ta cũng chưa dám vô lễ, ngươi bản lĩnh bao nhiêu mà phóng túng ngông cuồng. Đừng trách ta nặng ta trừng trị.

Lão nhân như người vô sự, dù đối tượng là Nam Trấn thiên ma Cổ Liệt. Lão vẫy tay áo tả, phất qua áo hữu nhẹ nhàng, ung dung như tự phong cuống đi ào ào, tỏ rỏ công lực tu vi của lão đã đạt đến mức cao siêu vô tưởng.

Bao nhiêu kình đạo của Nam Trấn thiên ma phóng sang, đến bị đẩy bật trở lại, hoặc tan biến mất.

Nam Trấn thiên ma sôi giận, gia tăng công lực qua từng chưởng một, nhưng vô ích, lão nhân không hề nao núng, không hấp tấp vội vàng, đôi cánh tay áo hòa hưởng bay ra, như đùa, như bỡn, hóa giải trọn vẹn áp lực của địch.

Ba trấn kia trông qua tình tình vô cùng kinh hãi, cả ba không hẹn mà đồng, cùng lướt tới.

Bỗng một tiếng quá khẽ, nhưng đủ cho mọi người nghe, vang đến cục trường.

- Dừng tay!

Tiếng quát phát lên từ ven rừng cách đó không xa lắm, dù là một tiếng quát, nhưng âm thanh ấm địa vô cùng, âm thanh của một nữ nhân, và âm thanh đó chỉ có ở bậc giai nhân thôi.

Âm thanh đó truyền đi, ẩn ước có một lực lượng thâm hậu cực độ, người nghe vừa kinh động vừa khoan khoái.

Theo tiếng quát, một toán bảy người, năm nữ hai nam xuất hiện.

Đi đầu là một tuyệt gia sắc giai nhân, trong lức tuổi đôi mươi, thiếu nữ khẽ vươn tay ra vẫy vẫy.

Viên Huyết Ngọc Như Ý đang lơ lững giữa hai kình lực của Vô Tình lệnh chủ và Thiên du Tử như bị một hấp lực mãnh liệt cuốn hút, bay ngay đến tay nàng.

Sự kiện đó làm cho bọn Vô Tình lệnh chủ khủng khiếp không ít, riêng Vô Tình lệnh chủ hãi hùng hơn hết.

Lão ức độ hấp lực đó phải mạnh gấp đôi hấp lực của lão và Thiên du Tử, mới hút nổi viên ngọc đang bị dằn co giữa hai tay thượng thặng võ lâm, lão càng hãi hùng hơn nữa là hấp lực đó lại do một thiếu nữ phát xuất, một thiếu nữ hoàn toàn xa lạ đối với lão.

Trên giang hồ hiện tại, lão còn lạ gì những tay hữu danh từng gây sống gió khắp bốn phương, thế mà lão không thể nhận được thiếu nữ hiện diện.

Nàng là ai, thuộc môn phái nào, lại có võ công kỳ diệu như thế?

Tuy kinh hãi, Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã không hề biến đổi sắc mặt, lão phất cánh tay áo, quát:

- Lùi lại ngay!

Bỗng lúc đó, Tứ trấn đã đến bên cạnh Vô Tình lệnh chủ.

Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long và lão nhân cao tuổi đã bước đến cạnh thiếu nữ.

Trông dáng dấp của Thiên Du Tử, hắn hiểu rõ thiếu nữ không ai khác hơn là Vô vi tiên Tử chưởng môn phái Vô Vi.

Thoáng nhìn qua cánh địch, Vô Tình lệnh chủ hiểu ngay tất cả mọi người, kể luôn thiếu nữ vừa xuất thủ, là những tay tuyệt đỉnh võ lâm, công lực cao thâm vô tưởng.

Nếu có một cuộc ác chiến xảy ra, đừng nói là với bao nhiêu người của lão, lão không thủ thắng nổi, cho dù lão của một nhân số đông hơn gấp đôi, gấp ba, lão vẫn thấy cái bại về phần lão.

Là một lão đại ma đầu, có bao giờ Vô Tình lệnh chủ lại làm một cuộc mạo hiểm mà lão không rút tỉa được một lợi nào! Chẳng những không lợi mà còn có hại là cái chắc.

Vì cái chỗ gian hùng của lão mà Long Phụng lệnh chủ ngày trước mới thất bại với lão.

Lão không thể đối lập thì lão phải làm lành. Lão vội điểm một nụ cười hòa dịu, nhẹ giọng thốt: