Đạo Ma Nhị Đế

Đạo Ma Nhị Đế - Chương 109: Liều con chốt thí




Thân pháp và thủ pháp của người đó nhanh quá, Văn Công Đạo lùi lại, đồng thời rút tay về, cũng không kịp, Pho kỳ môn dịch số đã về tay người đó.



Tào Duy Ngã kêu lên thất thanh:



- Triệu Sĩ Nguyên!



Không nói một tiếng nào chụp xong quyển sách, Triệu Sĩ Nguyên hoành tay hừu đánh ra một chưởng, hất tay Tinh Diệc Thiên về góc tả gian nhà! Cùng một lúc, chàng tung chân tả theo, đá bắn Cổ Liệc văng ra xa. Tay hữu quật ngược lại, quét cánh tay, Vu Kiếm Tông đặt nơi huyệt Bách Hội của Lý Thiếu Lân.



Vu Kiếm Tông không dám hứng cái chưởng đó, bắt buột phải bỏ Lý Thiếu Lân, rút tay về, lăn ra ngoài xa.



Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười với tay bế Lý Thiếu Lân, đình chỉ mọi động tác, đứng sửng giữa gian nhà, oai nghiêm như thiên thần.



Trước đó, khi Thư Tiếu Thiên vọt vào Tử môn của trận pháp Vạn Sinh, Triệu Sĩ Nguyên lướt tới nắm lão, kịp thời giữ lại.



Nhờ thế họ không lạc nhau. Họ quờ quạng trong bóng tối một lúc, như kẻ mù dò đường, sau đó Triệu Sĩ Nguyên mới tìm ra manh mối, phương vị, đồng thời chàng khám phá luôn rất nhiều ảo diệu của trận đồ. Theo sự khám phá lần hồi, chàng tìm được sanh môn xuyên qua khu rừng. Đúng lúc đó là lúc Văn Công Đạo ra ngoài, tìm Lý Thiếu Lân. Triệu Sĩ Nguyên bảo Thư Tiếu Thiên tìm chỗ nấp kín, rồi tự mình theo sau Văn Công Đạo, khi Văn Công Đạo vào nhà, chàng nấp ở bên ngàoi, nghe rõ các việc bên trong. Chàng sợ Văn Công Đạo trúng kế của Tào Duy Ngã trao quyển Kỳ môn dịch số ra thì nguy mất, do đó chàng phải xuất hiện ngăn chận.



Sau phút giây kinh hãi, Tào Duy Ngã lấy lại bình tĩnh, nghĩ ra một kế, bước tới cạnh Văn Công Đạo, nắm cánh tay Cư Sĩ như bảo Cư Sĩ đừng vọng động. Triệu Sĩ Nguyên điểm nụ cười lạnh, nhìn quanh Tứ Trấn Thiên Ma hỏi:



- Các vị trở thành Câu Lâu Tứ Hạo từ lúc nào thế? Tại hạ có hân hạnh gì lại trở thành Thiếu lệnh chủ của các vị?



Tứ Trấn Thiên Ma cùng đưa mắt nhìn nhau ngượng ngập vô cùng, không ai nói được tiếng nào.



Triệu Sĩ Nguyên bật cười sang sảng, tiếp:



- Bốn vị đã tôn tại hạ làm Thiếu lệnh chủ, như vậy tại hạ sẽ tạo cho các vị một cơ hội lập công! Bốn vị lập tức phải bắt cha con lão tặc họ Tào cho bổn lệnh chủ!



Tứ Trấn Thiên Ma thẹn đỏ mặt.



Trong trường hợp đó làm sao họ có kịp một thái độ thích ứng. Văn Công Đạo hết sức nghi hoặc. Thứ nhất Triệu Sĩ Nguyên không giống người mà lão ta bắt gặp tại nhà lao. Thứ hai chàng dũng oai, bức hiếp bọn ma đầu, thì như vậy đâu phải là người đồng đảng với nhau?



Thứ ba Tào Duy Ngã có thái độ thần bí quá!



Lão hỏi Tào Duy Ngã:



- Người này là Long Phụng lệnh chủ Triệu Sĩ Nguyên đây sao?



Tào Duy Ngã kinh ngạc:



- Thế sư đệ cho rằng không phải!



- Người mà tiểu đệ gặp niên kỷ cao hơn, tướng mạo thì giống, có điều gương mặt hơi tròn, biểu lộ rõ cái vẻ phong lưu khoáng dật, thích cao sơn lưu thủy, khác khí chất rõ ràng.



Tào Duy Ngã giật mình. Lão biết ngay người đó là Triệu Sĩ Mẫn, và Sĩ Mẫn có mặt ở đầu điều đó chứng tỏ lại Câu Lậu Sơn đã xảy ra một biến cố nào đó. Lão trầm tư, quên mất đáp lời Văn Công Đạo.



Văn Công Đạo lấy làm lạ, toan hỏi, Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười, gật đầu:



- Người đó chính là nhị gia huynh của tại hạ, tên Triệu Sĩ Mẫn, xin hỏi tiền bối đã gặp gia huynh tại đâu?



Văn Công Đạo không đáp, chỉ thốt mơ màng:



- Chả trách! Thiếu lệnh chủ...



Bỗng Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã chụp cánh tay lão, lôi lão lùi lại sau, đoạn thét lớn:



- Sư đệ! Tểu tử đó có tài ngụy biện, chuyên lừa gạt người đời, đừng nói chuyện với hắn, đề phòng hắn dụ hoặc đấy!



Là một lão nhân tuổi trên bảy tám mươi, bị Tào Duy Ngã khoát nạt như vậy, tự nhiên Văn Công Đạo không phục. Tuy lão không phản đối là vì lão muốn bảo toàn danh diện vị sư huynh, nhưng lão cũng khó dấu vẻ bất mãn. Kéo Văn Công Đạo về phía hậu rồi, Tào Duy Ngã còn bóp mạnh vào cổ tay, chế trụ mạch môn, Văn Công Đạo cảm thấy công lực tiêu tan.



Lão hằn hộc:





- Sư huynh...



Lão nín bặt, không tiếp nữa, sợ đối phương khinh miệt. Tuy nhiên lão cố giật tay lại, tránh thoát sự kềm chế của Tào Duy Ngã.



Tào Duy Ngã cười lạnh, thốt:



- Ngu huynh không đủ nhẫn nại để đùa cợt với sư đệ. Mong sư đệ đừng hiểu lầm.



- Sư huynh nói thế là nghĩa gì?



- Lão phu chế trụ huyệt đạo cho ngươi đừng làm cái việc không nên làm.



Nhanh như chớp, lão điểm vào một huyệt đạo nơi hông của Văn Công Đạo.



Văn Công Đạo kinh hãi, kêu lên:



- Sư huynh làm gì thế?



Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã lạnh lùng:




- Nếu ngươi còn nói nữa, lão phu sẽ điểm luôn huyệt câm, cho ngươi nín luôn!



Văn Công Đạo không phục lại kêu lên:



- Sư huynh...



Chợt lão kêu oái một tiếng, rồi nín luôn.



Tóc bạc của lão không gió mà phất phơ, mắt lão xuống sắc, lão vừa bi phẩn vừa khổ sở, vừa oán hận, oán người hận mình.



Đồng thời lão cũng hết sức hoang mang, tự hỏi tại sao Tào Duy Ngã đột nhiên trở mặt với lão như vậy. Còn Triệu Sĩ Nguyên, chàng có thái độ gì kỳ quái thế? Tẩy tủy, dịch cân cho Lý Thiếu Lân, cũng chàng, mà đoạt sách Kỳ môn dịch số, cướp Lý Thiếu Lân cũng chàng. Thế là nghĩa gì?



Đoạt Lý Thiếu Lân nơi tay rồi, Triệu Sĩ Nguyên vội vận công truyền chân khí sang thân thể nó, soát lại một lược tình trạng của nó.



Bỗng chàng trầm gương mặt, bật cười ghê rợn, hỏi:



- Tiểu đồng có tội chi, các hạ nở phá hủy huyết hải khí cơ của nó? Bổn lệnh chủ không còn dung tha các hạ được nữa!



Chàng điểm nhanh vào mười ba huyệt đạo của nó, và giải khai luôn huyệt đạo bị chế ngự.



Văn Công Đạo kêu lên:



- Sư huynh tàn độc quá!



Tào Duy Ngã cười lạnh:



- Hắn nói sư đệ tin được sao? Sư đệ không thấy hắn điểm huyệt Thiếu Lân mười ba lượt đó sao! Nào có ai biết hắn có tâm ý gì?



Văn Công Đạo lại hoang mang nửa tin người này, nửa tin người kia. Trong lúc đó, Lý Thiếu Lân đã tỉnh lại, thấy mình nằm trong tay người lạ, lại thấy Tào Tuấn Kỳ đứng xa xa, nó hoảng sợ xanh mặt mày, vội vùng vẫy khỏi tay Triệu Sĩ Nguyên, đồng thời vừa chỉ tay về Tào Tuấn Kỳ vừa thét lên:



- Chính hắn xô cháu...



Văn Công Đạo sững sờ, nhìn Tào Tuấn Kỳ một lúc lâu, sau cùng lão thở dài, hỏi:



- Hiền điệt làm thế à?



- Ta làm rồi sao?




Văn Công Đạo giật bắn mình, rung rung giọng hướng sang Tào Duy Ngã:



- Sư huynh! Chúng ta tuy tâm chí bất đồng, song bao giờ cũng kính trọng sư huynh, mấy mươi năm qua, niềm tôn kính đó không hề kém giảm, thế tại sao... tại sao sư huynh lại nở đối xử với tiểu đệ như thế?



Vô Tình lệnh chủ cười lạnh:



- Ai bảo ngươi bỏ lung ta? Đã mấy phen rồi ta yêu cầu ngươi hiệp tác, ngươi luôn luôn từ chối!



Văn Công Đạo rít lên:



- Sư huynh tưởng là giết chết Thiếu Lân rồi, tiểu đệ sẽ... sẽ... A! Phải rồi! Sư huynh định giá họa cho Triệu thiếu lệnh chủ, để đưa tiểu đệ vào cảnh đồng cừu! Và tiểu đệ phải tất trình tiếp trợ sư huynh?



Bỗng lão bật cười vang dội, rồi tiếp:



- Trời cao có mắt! Lân nhi còn sống sót! Chẳng qua tại vì tiểu đệ không làm những điều trái đạo, cho nên trời nhỏ phước cho ông cháu chưa buồn tử biệt.



Tào Duy Ngã hừ lạnh:



- Ai cho rằng công phu của ta vô ích?



Lý Thiếu Lân vùng vẫy mãi vẫn chưa thoát khỏi tay Triệu Sĩ Nguyên.



Nó lại gào lên:



- Ngoại ơi! Ngoại! Cháu muốn đến với ngoại!



Nó cự với Triệu Sĩ Nguyên:



- Buông tôi ra! Buông ra chứ! Cho tôi đến với ngoại tôi!



Làm sao Triệu Sĩ Nguyên dám buông nó, trong khi Tào Duy Ngã đang nhìn trừng trừng?



Văn Công Đạo an ủi Lý Thiếu Lân:



- Cứ ở đó đi Lân nhi! Triệu thúc thúc là người tốt, không làm gì hại Lân nhi đâu!



Thiếu Lân không chịu xa ngoại, khóc thét lên:



- Không! Không! Cháu muốn về với ngoại thôi!




- Lân nhi cãi lời, ngoại không vui đâu nhé!



Triệu Sĩ Nguyên thở dài, thốt:



- Tại hạ phải giao nó lại cho tiền bối, nó mới chịu nín êm!



Chàng đặt nó đứng xuống, để tùy nó chạy về phía ngoại nó!



Văn Công Đạo hấp tấp ngăn chận:



- Đừng! Đừng cho nó sang đây Thiếu lệnh chủ! Tào sư huynh sẽ bắt nó, nó sẽ nguy mất!



Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:



- Đạo và Ma khác biệt, người và người tâm tánh bất đồng. Tại hạ biết tiền bối tin tưởng tại hạ, nhưng tại hạ không nở làm thương tổn nhân luân, gây đau khổ cho đứa bé, dù chỉ là tạm thời. Huyệt khí hải của nó đã bị phá, muốn khôi phục lại chẳng phải là việc dễ làm. Nó như một phế nhân, trong tương lai sẽ không người báo thù cho tiền bối, thì tốt hơn, tiền bối nên chịu khuất phục một chút, để mọi việc được an toàn, mà tiền bối cũng phủ nhận với cái sống ẩn cư.



Triệu Sĩ Nguyên cũng biết là chẳng bao giờ Văn Công Đạo chấp nhận như vậy, song chàng phải nói để đồng thời dùng phúc ngữ liên lạc với Văn Công Đạo cho Tào Duy Ngã đừng nghi ngờ.




- Tiền bối yên trí, tại hạ sẽ tìm mọi biện pháp chữa trị Lân nhi. Hiện tại tiền bối hãy tạm thời giữ nó, tại hạ còn bận nhiều việc, không tiện đem nó đi liền, sợ trở ngại hành động.



Mong lão tiền bối hiểu cho.



Văn Công Đạo phải nhìn nhận chàng nói hợp lý. Lão không am tường thuật truyền âm, không dùng thuật đó đối thoại, lão cũng không thể mở miệng thốt oang oang những lời bí mật, đành thở dài, buông gọn:



- Được rồi!



Lý Thiếu Lân được Triệu Sĩ Nguyên buông ra, nó vừa chạy vừa gọi:



- Ngoại!



Vì huyệt đạo bị chế ngự, Văn Công Đạo không đưa tay ra đón nó được, lão lại hướng qua Tào Duy Ngã thốt:



- Bây giờ sư huynh đã hài lòng lắm rồi, vậy sư huynh giải huyệt cho tiểu đệ bế cháu một chút.



Tào Duy Ngã trầm giọng:



- Chưa đến lúc!



Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:



- Lão ma! Ngươi đừng khẩn trương làm chi. Nể mặt Văn lão tiền bối, bổn lệnh chủ tha cho ngươi lần này đó!



Chàng dợm mình toan bước đi.



Tào Duy Ngã hét:



- Khoan! Ngươi hãy để quyển Kỳ môn dịch số lại đây!



Triệu Sĩ Nguyên lạnh lùng:



- Nếu bổn lệnh chủ không để lại?



Tào Duy Ngã cười ghê rợn:



- Lão phu không có từ tâm, hẳn ngươi cũng hiểu chứ?



Lão đặt bàn tay nơi huyệt đạo sau lưng Văn Công Đạo, tiếp:



- Lão phu đến đây với mục đích gì, ngươi biết không? Nếu ngươi bức lão phu, thì hai mạng này cũng chẳng còn. Và ngươi sẽ chịu trách nhiệm!



Triệu Sĩ Nguyên bĩu môi:



- Ngươi đắc ý lắm phải không?



Chàng vận chân lực, dồn vào tay, cầm quyển Kỳ môn dịch số quát:



- Lấy đi!



Nhưng chàng quăng sang Đông Trấn thiên ma Tĩnh Diệc Thiên! Quyển sách bay đi, nhanh hơn tên bắn vào ngực Tĩnh Diệc Thiên. Lão ta vận đủ mười hai thành lực, dùng cả hai tay đón tiếp. Ngờ đâu với mười hai thành lực, với đôi tay lão không tiếp nổi quyển sách.



Mỗi trang sách lật ra theo gió, cứng như thép đao, những trang sách chặt vào đôi tay lão.



Lão rú lên một tiếng, đôi tay bị tiện lìa, quyển sách bay luôn, chạm vào ngực lão, lún sâu vào da thịt, chặt đứt bộ xương ngực. Lão ngã nhào.



Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả, quay mình lao vút qua cửa.