Ngày Đào Hoa rời khỏi phủ tướng quân là ngày Lý Ẩn tự mình đưa đi. Lúc nàng đi ngang chính viện, thấy cây hoa đào là rụng hoa, thế chỗ cho những đoá hoa đào là mầm quả xanh biếc mới nhú, sức sống tràn đầy. Nàng bèn nói với Lý Ẩn đang đi bên cạnh:
“Hoá ra cây đào này còn kết quả được nữa này.”
Hôm nay dường như Lý Ẩn có chút thất thần, nghe lời nàng nói thì chỉ đáp cho qua: “Gốc cây này sao mà kết quả được, đây chỉ là mầm mọc mà thôi, có mầm rồi năm sau cây mới nở ra hoa đào được.”
Nói rồi, y thấy sắc mặt Đào Hoa hơi xấu đi thì ôm đầu vai nàng nói: “Hai chúng ta còn chưa xa nhau mà nàng đã vội thương xuân tiếc hạ rồi à?”
Đan Sa đi theo phía sau bọn họ, thấy hai người bắt đầu thân mật với nhau thì lui xuống xa một chút.
Lý Ẩn cú đầu, thấy Đào Hoa vẫn không nói gì bèn sờ sờ búi tóc nàng rồi rằng: “Đợi huynh trưởng về kinh, nếu được thêm Đào đại nhân cho phép nữa thì ta sẽ nhanh chóng đến Đào phủ dạm hỏi chuyện hôn nhân.”
Thần sắc Đào Hoa vẫn chưa tốt lên, nàng duỗi tay nắm lấy bàn tay đang dán lên người mình của Lý Ẩn rồi bảo: “Nếu Vệ Quốc Công không đồng ý thì sao?”
Lý Ẩn cười cười: “Ta đã đến từng tuổi này rồi, huynh trưởng ngóng trông chuyện ta thành gia lập thất vô cùng, sao có thể không đồng ý chuyện này đây?”
Hai người sắp chia tay nay nên Đào Hoa cũng không muốn tranh cãi với y, nàng chỉ cười cười. Lý Ẩn thấy nàng như thế thì cũng không nhiều lời, nắm tay dắt nàng ra cửa.
Bọn họ đến đường lớn, không thể tiếp tục nắm tay nữa, chỉ sóng vai đi cạnh nhau, phía đằng sau còn có thị nữ tôi tớ theo hầu. Người Lý Ẩn cao, cường tráng, ngày thường đi rất mau. Thế mà hôm nay Đào Hoa lại phát hiện bước chân chàng ta đặc biệt chậm nên nghiêng đầu nhìn, thế mà lại phát hiện chàng cũng đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, tâm ý tương thông.
Hai người bật cười, trong lòng cũng dễ chịu hơn đôi chút. Bước ra khỏi phủ rồi cùng leo lên chú la đã được chuẩn bị từ trước. Chân Lý Ẩn dài, cưỡi la trong khá là kỳ quặc. Đào Hoa thấy tình trạng buồn cười đó thì không tránh khỏi việc nhớ lại cảnh cũ, trong đôi mắt đen láy đó ánh lên sự vui vẻ.
Lý Ẩn biết nàng nghĩ gì, học lại bộ dạng ngày đó: “Tiên sinh có thấy ta đẹp không?”
Lần này Đào Hoa không khen chú la kia nữa, nàng nhỏ giọng đáp: “Ừ, dù ngươi có ăn mặc ra sao thì vẫn là người đẹp nhất trong lòng ta.” Giọng nói nàng dịu dàng thuỳ mị, nhỏ nhẹ đến mức chỉ cần một làn gió phất qua thôi cũng cuốn trôi đi được. Nhưng Lý Ẩn lại nghe vô cùng rõ ràng, chàng nhanh tay thúc la đi về phía nàng.
Nhưng Đào Hoa vừa thấy Lý Ẩn đến gần thì giật mình, kêu lớn: “Ngươi đừng có qua đây!”
Lý Ẩn không nhịn được phá ra cười, cũng không cố chấp đi đến nữa, chỉ điều khiển la đi phía sau bảo vệ nàng.
Không lâu sau, hai người đi đến nơi mà lần trước gặp mưa. Lúc này, nhớ lại đủ chuyện xảy ra hôm ấy khiến Đào Hoa chợt bừng tỉnh. Vì hôm nay nàng phải về Đào phủ nên đã mặc lại bộ y phục tối màu giản dị ngày ấy, có điều trâm cài hình hoa đào thì vẫn để lại phủ tướng quân.
Nghĩ kỹ, từ lúc nàng gặp Lý Ẩn đến nay chỉ mới trong hai tháng mà thôi. Còn nhớ trước đây Lý Ẩn còn dùng roi trước mặt mình mấy bận, thế mà nay hai người đã nói lời hẹn ước cho cả một đời.
Nghĩ vậy, nàng nói với Lý Ẩn: “Lý Tàng Phong, có phải hôm đó ngươi đi cùng ta về phủ là có ý xấu đúng không?”
Lý Ẩn không ngờ nàng sẽ hỏi chuyện này, không nhịn được ngại ngùng sờ sờ cái mũi: “Thích nàng có tính là có ý xấu không?”
Đào Hoa nở nụ cười: “Không phải lúc mới gặp ngươi ghét ta lắm à?”
Thật ra, Lý Ẩn đã nghĩ tới chuyện này rồi, sau đó chàng thông suốt, sợ rằng chàng cũng giống như tên tiểu tử Lý Tiềm kia, vừa gặp đã thích người ta rồi, chỉ là chàng làm như không biết mà thôi.
“Ghét bao giờ? Chẳng qua ta chỉ là thích mà không nhận ra được thôi.”
Đào Hoa hiếm khi nghe thấy mấy lời đứng đắn vàng ngọc từ cái miệng lưu manh của chàng ta, còn nghĩ rằng quả là trẻ nhỏ dễ dạy, nàng lại hỏi: “Thế từ lúc nào ngươi nhận ra được vậy?”
“Sáng hôm ấy gặp nàng ở rừng đào, đến tối thì mơ thấy.”
“Ồ? Vậy ta ở trong giấc mộng của ngươi là dáng vẻ thế nào?” Ngoài miệng thì Đào Hoa hỏi như thế nhưng trong lòng thì mắng thầm: Sợ là trong giấc mộng của chàng ta sẽ không xảy ra chuyện đứng đắn gì.
Còn bên kia Lý Ẩn đang nhớ lại khung cảnh trong mộng ngày ấy, cười cười: “Nàng đến nói với ta mình không thích Lý Tiềm.”
“Rồi sau đó?”
Tất nhiên Lý Ẩn không dám kể chuyện mình ở trong mơ đã nói nàng quyến rũ Lý Tiềm, đành phải đáp: “Sau đó thì ta tỉnh dậy. Khi đó ta còn muốn hỏi nàng, nếu nàng không thích Lý Tiềm thì nàng thích ai?”
Đào Hoa nghe chàng trả lời thì cười nhu mì, hỏi lại: “Thế bây giờ ngươi đã biết ta thích ai hay chưa?”
Lý Ẩn thấy nàng cười, lòng cũng phơi phới, chàng nhẹ giọng nói: “Biết rồi.”
Hai người cứ vừa đi vừa nói như thế, dẫu sao cũng đang cưỡi la, tốc độ rất chậm. Đến trước cửa Đào phủ thì trời cũng đã ngả về tây. Đào Hoa không muốn Lý Ẩn đi khuya, bèn thúc giục chàng trở về ngay khi vừa đến cửa.
Lý Ẩn không muốn về chút nào, nhưng cũng biết ở lâu không tốt nên dằn lòng nói với Đào Hoa: “Nàng chờ ta.”
Đào Hoa gật đầu, bỗng dưng nhớ đến bộ dạng Lý Ẩn đứng dưới trăng đêm ở phường Bình Khang, cười nói: “Ta còn đang chờ ngươi đến chong đèn cho ta vẽ tranh đây này.”
Tối ấy không có Lý Ẩn, Đào Hoa đương nhiên không có tâm trạng vẽ tranh. Chỉ là đã lâu lắm rồi nàng không về phủ, Anh Thảo và hai người hầu già thật sự rất nhớ nàng. Anh Thảo hơi nhát, ngày ấy chứng kiến vẻ hung thần ác bá của Lý Ẩn rồi thì càng lo lắng cho an nguy Đào Hoa trong phủ tướng quân gấp bội. Giờ đây lại thấy Đào Hoa cả người rạng ngời tinh thần dễ chịu, mà hình như còn thoải mái hơn cả khi còn ở Đào phủ nữa thì cũng an tâm đôi chút.
Cả ngày đi đường, Đào Hoa cũng cảm thấy hơi mệt, bèn bàn giao chút chuyện trong phủ rồi tranh thủ rửa mặt chải đầu, sau đó lên giường luôn. Nhưng lúc nằm trên giường rồi thì lại trằn trọc không say giấc nổi, nàng chỉ thấy Lý Ẩn chẳng ở bên, tâm trạng hơi xuống dốc. Nhớ lại chuyện Tần Lại Huyền từ hôn dạo trước, Đào Hoa tất nhiên có buồn bã. Nhưng dẫu sao nàng với Tần Lại Huyền chưa từng thật sự phát sinh quan hệ thân mật gần gũi. Mãi đến hôm nay gặp được Lý Ẩn, tuy lúc nào cái người này cũng chọc nàng phát cáu, từ đầu đến chân chàng ta chẳng tốt đẹp gì cho cam nhưng nàng vẫn muốn thấy người thật quanh đi quẩn lại trước mặt mình nàng mới cảm thấy cuộc sống viên mãn, vạn sự an tâm.
Đào Hoa cứ trở mình trên giường như thế, đến tận khi siết chặt chiếc nhẫn ban chỉ hồng ngọc đến mức lòng bàn tay vã mồ hôi thì mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hết 21.