Đào Lý Bất Ngôn

Chương 132




Trong không khí đều là khí tức ẩm ướt sau khi triền miên, đệm chăn thấp thoáng ôm lấy đầu vai hương mềm như tơ lụa satin, đôi má trắng nõn của An Chi tựa vào Ngôn Hề, hai người đều thấm một lớp mồ hôi mỏng.

An Chi nhẹ nhàng mà hôn lên đôi má Ngôn Hề một chút, thấp giọng hỏi nàng: "Ta giúp ngươi lau một chút..."

Dưới ánh đèn màu cam hàng mi khép lại của Ngôn Hề hơi hơi rung rung, mở ra, đáy mắt tràn ra hào quang, nàng thì thầm nói: "Không cần, ta đi tắm..."

Chăn dịch chuyển, Ngôn Hề xuống giường, cánh tay mảnh mai nửa vòng lại ôm lấy chính mình, làn da trắng mịn như xà bông, thân thể yểu điệu tinh tế theo hô hấp mà phập phồng, trước ngực nàng còn có một chút dấu vết do An Chi lưu lại, càng thêm câu hồn phách người.

Vừa tiếp xúc với ánh mắt chăm chú của An Chi, nàng sững sờ, An Chi cũng đỏ mặt cụp ánh mắt xuống.

Ngôn Hề nhặt áo sơmi trắng dưới giường lên che phủ chính mình, hơi cắn bờ môi đỏ bừng, chuyển động đôi chân dài trần trụi, đi đến phòng tắm.

Đợi nàng đi vào An Chi che lại khuôn mặt đang nóng lên, sờ soạng tìm được váy ngủ của mình, mặc vào, đứng lên thay drap giường, nhặt gối ôm và gấu bông thỏ đã cùng nhau rơi xuống tấm thảm trên mặt đất lên.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

Vách kính trong phòng tắm sẽ tiết lộ thân hình của nàng, nàng kiễng mắt cá chân duyên dáng, vuốt vuốt mái tóc đã bị vòi nước làm cho ướt đẫm.

An Chi vừa tưởng tượng ra liền ngượng ngùng, cảm giác mình rất sắc tình. Nàng lại không được tự nhiên, đi đến tủ quần áo cầm lấy một cái váy ngủ khác, đi đến phòng tắm trong phòng khách, dòng nước mềm mại ôm lấy thân thể của nàng, giống như là cảm giác thân cận da thịt, đôi má An Chi lại càng đỏ ửng.

Tắm rửa xong bước vào phòng, leo lên giường.

Từ khi An Chi leo lên giường nhịp tim của Ngôn Hề liền không thể khống chế được mà đập nhanh hơn. Thân thể mềm mại của thiếu nữ đến gần nàng, trong chăn tràn đầy hơi thở hương ngọt của An Chi, còn có hương sữa tắm nhàn nhạt.

Vốn khi ở trong phòng tắm đã điều chỉnh xong nhịp tim rối loạn.

Hình ảnh hai người kiều diễm quấn giao vừa rồi giống như một cảnh phim điện ảnh cứ phát đi phát lại trong đầu óc nàng.

Đôi môi An Chi hôn lên thân thể của nàng ôn nhu như vậy, rõ ràng một chút kỹ xảo cũng không có, rõ ràng kiến thức của người kia chỉ là nửa vời, nhưng mà thân thể của nàng không tự chủ được mà phản ứng lại. Ngôn Hề khép đôi mắt lại, vẫn còn đang chìm trong tâm tình ngượng ngùng nan giải.

Bỗng nhiên An Chi chuyển động, lông mi Ngôn Hề cũng động đậy theo, nhưng không có mở ra.

An Chi giống như nhớ đến chuyện gì đó, nhìn nhìn nàng, tựa hồ cho rằng nàng đã ngủ rồi. Động tác nhẹ nhàng bước xuống giường, đi ra cửa.

Trong lòng Ngôn Hề nghi hoặc, lại có chút cảm giác nói không nên lời, giống như là bỗng nhiên trống rỗng, nàng theo bản năng mà sờ lên ngực, cảm giác nhiệt độ từ đôi môi An Chi vẫn ở đó...

Qua một lát sau, An Chi quay lại, nàng lần nữa leo lên giường, tiến sát lại ôm lấy Ngôn Hề. Trái tim Ngôn Hề lập tức trở nên ấm áp mềm mại, thấp giọng hỏi: "Đi ra làm gì vậy?"

"Ân...Ta còn tưởng rằng ngươi đã ngủ rồi," An Chi mềm mại nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta đi nấu cháo, được rồi, sáng mai rời giường liền có thể ăn."

Đúng rồi, ngày mai phải về lão trạch chụp ảnh gia đình.

Nói xong, An Chi tiến đến gần sát gương mặt của nàng, hôn nàng một chút, "Mau ngủ đi."

Gương mặt của thiếu nữ dưới ánh đèn lờ mờ đặc biệt dịu dàng đáng yêu, trong bầu không khí dịu dàng thắm thiết này Ngôn Hề nhắm mắt lại, tứ chi bách hải dường như có một dòng thủy triều ấm áp dũng mãnh kéo tới, nàng dựa vào lòng thiếu nữ ngủ thiếp đi.

Hôm sau Ngôn Hề và An Chi trở về lão trạch mới phát hiện các nàng là người đến trễ nhất.

Ngôn Dĩ Đông được điều về Bội thành đã nhiều năm rồi, mấy năm nay thành tích của hắn không tệ, đã đạt được vị trí thứ hai, bộ dạng khi ở nhà đối với bọn đệ đệ và Đại Bàn Tiểu Bàn vẫn là bất cẩu ngôn tiếu, chỉ là đối với con gái dịu dàng hơn rất nhiều, thật lâu rồi An Chi không có gặp hắn, được hắn gọi đến bên cạnh hỏi thăm.

Ngôn Dĩ Đông lớn hơn Ngôn Hề mười tuổi, đặc biệt sủng Ngôn Hề, hơn nữa có địa vị rất nặng trong nội tâm Ngôn Hề, khi đối mặt với hắn An Chi luôn có chút ít chột dạ.

Ngôn Dĩ Đông tướng mạo anh vĩ, người lại cao to, địa vị cao nên khí chất càng có một loại không giận mà uy, từ nhỏ liền đối với nàng rất tốt, tuy rằng không hay trò chuyện với nàng, chỉ là vẫn luôn rất quan tâm nàng.

An Chi càng không dám tiếp xúc ánh mắt với hắn.

Tiêu Vũ Đồng đi đến nói: "Được rồi được rồi, xem bộ dạng hung dữ của ngươi, làm An Chi cũng sợ rồi."

Ngôn Dĩ Đông đụng phải lão bà liền sẽ hết cách: "...Ta hung dữ lúc nào?"

"Bộ dạng lúc nào cũng hung dữ, An Chi, lên lầu mời Thái gia gia cùng Thái nãi nãi xuống đây đi, chúng ta chuẩn bị chụp ảnh."

"Ân," An Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng chạy đến lầu hai đi tới gian phòng của Ngôn gia gia và Ngôn nãi nãi.

Vừa đến cửa nàng liền nghe thấy thanh âm của Ngôn Hề: "Ông nội bà nội, con đã tìm được người muốn cùng chung sống cả đời, xin ông nội bà nội ủng hộ cho con."

Trong nháy mắt trái tim An Chi dường như ngừng đập.

Ngôn gia gia và Ngôn nãi nãi vui vẻ cười, hỏi nàng: "Đây không phải là chuyện rất tốt sao? Đối phương là ai, có thể tin được không?"

Ngôn Hề nói: "...Nhỏ hơn con một chút, rất đáng yêu."

"Ân? Lúc nào đưa đến cho ông nội bà nội xem một cái?"

"...Kỳ thật..."

Thanh âm của Ngôn Hề dừng một chút, lại mở miệng nói: "Nhưng thật ra là..."

An Chi nhịn không được đẩy cửa đi vào, trước hô lên một tiếng: "Di di!"

Ánh mắt ba người trong phòng đồng loạt hướng về phía nàng.

Ánh mắt Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi mang theo ý cười tủm tỉm.

Ngôn Hề vốn là giật mình, đáy mắt có sự ngượng ngùng chợt lóe lên, sau đó có chút bất đắc dĩ lại dịu dàng nhìn qua nàng.

Hai người nhu tình mà đối mặt với nhau, An Chi nhẹ nhàng khẽ lắc đầu.

Ngôn gia gia cười khẽ hỏi: "An Chi, làm sao vậy?"

An Chi mới hoàn hồn lại, ngượng ngùng nói: "Thái gia gia, Thái nãi nãi, đại mợ nói con mời mọi người xuống...Chụp ảnh."

Ngôn gia gia nắm tay Ngôn nãi nãi đứng lên, hôm nay hai người đều rất có tinh thần, Ngôn gia gia mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn thẳng thóm, chải tóc gọn gàng.

Ngôn nãi nãi mặc một bộ sườn xám màu đỏ sậm, bên ngoài khoác một tấm khăn choàng trên vai, còn dùng thêm son môi. Hai vị lão nhân thẳng tắp đứng cạnh nhau, tuy rằng mái tóc bạc trắng, khẽ cười, thời gian chung sống dài lâu làm cho trên khuôn mặt của họ có nét hiền lành hòa ái tương đồng nhau.

Ngôn nãi nãi đưa tay về phía An Chi, An Chi rất tự nhiên đi tới đỡ lấy bà.

Ngôn gia gia cười nói: "Hôm nay chụp ảnh trước đi, chờ Tiểu Ngũ chuẩn bị tốt lại nói với chúng ta về người mà nàng yêu thích."

"Đúng vậy, ta cũng rất muốn gặp người mà Tiểu Ngũ khen là đáng yêu." Ngôn nãi nãi cũng cười nói.

Hai vị lão nhân nói qua nói lại, nói đến làm cho hai người bên cạnh cũng có chút đỏ mặt.

Nơi chụp ảnh là đình viện ở dưới lầu, hôm nay thời tiết rất tốt, vào đông ánh mặt trời khoác lên thân người một cảm giác ấm áp dễ chịu.

Nhiếp ảnh gia và trợ lý được mời tới nhìn thấy một đại gia đình này còn sửng sốt một chút, cười nói với Ngôn gia gia: "Lão nhân ngài thật là có phúc khí, bốn đời cùng nhau a!"

Ngôn gia gia cười gật đầu, nếu như con trai con dâu còn sống, hẳn là cũng sẽ rất vui vẻ a.

Nhiếp ảnh gia và trợ lý phối hợp, để Ngôn gia gia và Ngôn nãi nãi ngồi trên chiếc ghế đặt ở giữa, mà những tiểu bối liền đứng vây quanh theo vị trí trong gia đình. Đứng ở phía sau Ngôn gia gia là gia đình Ngôn Dĩ Đông, đứng phía sau Ngôn Dĩ Đông là Ngôn Dĩ Tây và Liễu Y Y. Đứng ở bên cạnh Ngôn nãi nãi là Ngôn Dĩ Nam và Dư Thắng Nam, mỗi người ôm một đứa bé. Đứng phía sau Ngôn Dĩ Nam chính là Ngôn Hề và An Chi.

"Lão nhân gia, những đứa nhỏ trong nhà thật sự là rất xinh đẹp a!" Nhiếp ảnh gia từ ống kính nhìn người của Ngôn gia, nhịn không được tán thưởng một tiếng.

"Được rồi, bắt đầu chụp hình a, mọi người hãy cười thật tươi nào! Một, hai, ba..."

Khoảnh khắc chụp ảnh, An Chi âm thầm nắm lấy đầu ngón tay Ngôn Hề, cười đến đặc biệt ngọt ngào.

Hôm nay người ở Ngôn gia đều đến đông đủ, tất nhiên vô cùng náo nhiệt. Buổi xế chiều, Tâm di phát động các nam nhân Ngôn gia đi chuẩn bị cơm chiều, nàng và Tiêu Vũ Đồng làm chỉ huy. Ngôn Đại Bàn Tiểu Bàn được an bài đi quét dọn, An Chi chơi đùa cùng Tuấn Tuấn.

Hai em bé long phụng mới sinh ồn ào trong chốc lát liền đi ngủ.

Ngôn Hề, Liễu Y Y và Dư Thắng Nam ngồi trong phòng nhỏ trên lầu hai hiếm khi tranh thủ được thời gian mà uống trà nói chuyện phiếm.

Liễu Y Y đánh giá Ngôn Hề từ trên xuống dưới, ý vị thâm trường mà cười: "Chậc chậc chậc...Mới có vài ngày a, ngay lập tức đã khác rồi."

Ngôn Hề nhấp một ngụm trà lài, khẽ mỉm cười.

Liễu Y Y dùng cùi chỏ chọt chọt Dư Thắng Nam: "Ai, ngươi có thấy nàng quả thực rất rạng rỡ không, ngươi xem làn da sáng mịn này, còn tốt hơn đi tiêm botox! Ghen tị chết ta rồi."

Dư Thắng Nam cười nói: "Đây là mị lực của tình yêu."

Ngôn Hề không rõ lắm là từ lúc nào Dư Thắng Nam biết được tình cảm của nàng và An Chi, bất quá nàng cũng không để ý.

Hôm nay nàng vốn định thẳng thắn với Ngôn gia gia và Ngôn nãi nãi, chẳng qua là An Chi khuyên ngăn nàng.

Chụp ảnh xong An Chi kéo Ngôn Hề sang một bên, nhỏ tiếng nói với nàng hôm nay là thời gian chụp ảnh gia đình vui vẻ, không muốn làm ảnh hưởng đến tâm tình của ông nội bà nội.

"Không vội." An Chi nắm lấy bàn tay của nàng, đôi má phấn hồng, tế thanh tế khí nói.

Ngôn Hề yêu thương mà nhìn An Chi, sau tối hôm qua, tâm tư của nàng đã kiên định hơn, trong lòng cảm thấy việc thẳng thắn với người trong nhà chỉ là một phần thủ tục cần làm, vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không dao động.

Huống chi hôm nay quả thật không phải là thời cơ tốt nhất, chờ đến khi An Chi trở về Mỹ đi, cho dù có bị trách cứ gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến nàng.

"Ngươi xem lại ngẩn người...Này này này!" Liễu Y Y tức giận đánh một cái lên cánh tay Ngôn Hề.

Ngôn Hề lấy lại tinh thần, nén ý cười tiếp tục uống một ngụm trà.

Liễu Y Y nhìn thấy nét ngọt ngào vui vẻ trên mặt nàng, răng cũng muốn chua đến chết đi được: "Thấy ngươi như vậy, ta thậm chí cũng muốn yêu đương với nữ nhân."

Dư Thắng Nam và Ngôn Hề không hẹn mà cùng liếc nhìn nàng một cái.

Liễu Y Y nâng cằm lên, mơ màng: "Nói thực ra, ta cũng không phải là không thể chấp nhận chuyện yêu đương cùng với nữ nhân, không phải có rất nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng, phần lớn nữ nhân đều là song tính sao? Ta nghĩ ta cũng có thể chấp nhận...Ít nhất là chấp nhận trên tinh thần."

Nhất thời Ngôn Hề cũng không biết nên nói cái gì, nhưng mà có loại cảm giác tiếp theo nàng sẽ phát ngôn ra một kết luận kinh người nào đó.

Dư Thắng Nam mang bộ dạng rất có hứng thú mà lắng nghe.

Liễu Y Y ngồi thẳng lên nghiêm mặt nói: "Nhưng mà trên thân thể liền có chút khó khăn, ân...Chính là ta cảm thấy bộ phận này của ta cũng khá có thể tiếp nhận..." Nàng nhìn nhìn trên người mình, vẽ một vòng lớn ngay chỗ bộ ngực, tiếp theo lại nhìn xuống phần phía dưới bụng: "Nhưng mà vị trí này...Ta không được, ta sẽ cảm thấy giống như đang khám phụ khoa vậy..."

"Ôi, ta chỉ có thể ngủ với nam nhân..." Giọng nói của Liễu Y Y không biết là cảm khái nhiều hơn hay là tiếc nuối nhiều hơn.

Ngôn Hề còn chưa kịp xoa cái trán, Liễu Y Y truy vấn nối gót mà tới: "Ngôn Tiểu Ngũ, ngươi không có loại chướng ngại tâm lý này sao?"

Ngôn Hề: "..."

Nàng không muốn trả lời vấn đề này.

"Ai ai ai, ngươi và tiểu An Chi đã đến một bước kia rồi đi?" Liễu Y Y bỗng nhiên bát quái.

Lúc này đến phiên Ngôn Hề tức giận liếc nhìn nàng một cái: "Chuyện này không liên quan đến ngươi."

"A! Sao lại như vậy? Ngươi không nói cho ta, ta sẽ đi hỏi An Chi!" Liễu Y Y uy hiếp nàng.

"Ngươi dám?" Ngôn Hề trừng mắt nhìn nàng.

Liễu Y Y nhìn nàng nheo nheo mắt cười: "Ai nha, ngươi đỏ mặt, come on, cũng không phải chỉ có một mình ta muốn biết, tam tẩu?"

Dư Thắng Nam ở bên cạnh thiếu chút nữa cười đến đau sốc hông, phẩy phẩy tay.

"Ngươi không biết, lúc trước Ngôn Hề và ta còn từng thảo luận xem giữa nữ nhân chuyện đó sẽ như thế nào, ai chủ động a, có cần một người trong đó làm nhân vật nam hay không, bây giờ nàng cong rồi, ta đương nhiên phải hiếu kỳ." Liễu Y Y bát quái mà cười, chọt chọt nàng: "Vậy bây giờ ngươi có kinh nghiệm hay chưa?"

Ngôn Hề: "..." Ngón tay thon dài trắng nõn của nàng che lên mặt, im lặng.

Dư Thắng Nam cười thở ra, giải vây cho nàng: "Không phải như vậy, giữa nữ nhân và cùng nam nhân không giống nhau, cũng không giống như khám phụ khoa như ngươi nói đâu, như vậy nói rõ nhị tẩu ngươi chỉ có thể ngủ với nam nhân, kết luận này của ngươi cũng không sai."

"Nếu quả thật muốn so sánh, giữa nữ nhân cùng nhau thật sự tốt hơn nhiều, đó chân chính là thủy nhũ tương dung, ai chủ động bị động cũng không quan trọng." Khóe môi Dư Thắng Nam mỉm cười như có thâm ý.

Ngôn Hề và Liễu Y Y lăng lăng hoang mang mà nhìn chằm chằm vào nàng.

"Tam tẩu, làm sao ngươi..." Liễu Y Y tò mò nhìn chằm chằm vào nàng, muốn hỏi nàng tại sao lại hiểi ro ràng như vậy, Liễu Y Y bừng tỉnh đại ngộ: "Lẽ nào ngươi..."

"Ân, từng có." Dư Thắng Nam mỉm cười trả lời.

Tác giả có lời muốn nói:

Con dâu Ngôn gia: Đại tẩu Tiêu Vũ Đồng, nhị tẩu Liễu Y Y, tam tẩu Dư Thắng Nam, ngũ tẩu Đào An Chi