Cả ba người cùng nhau ngã xuống.
Lục Thủy cũng không quay đầu lại; kết cục của ba người này đều nằm trong dự đoán của hắn.
Vì bọn họ đã ra tay trước.
Bọn họ định để Lục Thủy toàn thây; Lục Thủy cũng biết bốn chữ 'có qua có lại,' nên dĩ nhiên cũng phải cho bọn họ toàn thây.
Lục Thủy bước ra ngoài; khi đi ngang qua cô gái trẻ kia, hắn dừng lại, sau đó liếc mắt nhìn nàng.
Bị Lục Thủy nhìn đến, cô gái kia bối rối rướn người ra sau, trông vừa bất lực, vừa đáng thương.
Như thể nàng sợ rằng, Lục Thủy cũng sẽ giết nàng.
Lục Thủy cũng không dừng bước quá lâu, vội vàng xoay người đi ngay.
'Có đôi khi, một người phụ nữ trông có vẻ đáng thương, yếu đuối và bất lực, nhưng lại âm thầm rắp tâm hại người.'
Lục Thủy đột nhiên nhớ lại một câu như vậy; đây chính là điều mà Mộ Tuyết nói cho hắn biết.
Khi nói câu này, nàng còn dặn dò hắn không được thương hương tiếc ngọc đối với bất cứ một người phụ nữ nào khác.
Lúc đó, Lục Thủy cũng nghe theo, cũng làm như vậy, nhờ đó mà hắn chưa từng ăn thiệt thòi bởi bất cứ một cô gái nào khác.
Tiếp theo, Lục Thủy bước ra khỏi quán. Vừa rồi, hắn dừng bước nhìn cô gái kia nhưng cũng không phải do muốn ngắm thử xem dáng dấp của nàng thế nào.
Chủ yếu là hắn giúp đối phương giết chết kẻ địch, theo lý thuyết thì nàng ta phải chủ động cảm hơn hắn.
Vì không để nàng lúng túng gọi theo hắn, nên hắn mới dừng bước một lúc.
Để nàng có đủ thời gian cảm ơn hắn.
Đáng tiếc thay, cô gái đó chẳng có lịch sự gì cả.
Cũng khiến hắn hơi xấu hổ.
“Ngươi có thể cảm nhận được khí tức của Chân Linh hay không?” Lục Thủy hỏi Chân Vũ sau khi ra khỏi quán cà phê.
Thật ra, Chân Vũ vẫn còn rất ngạc nhiên. Người kia không có phản kháng là một chuyện, còn việc Lục Thủy có thể thẳng thừng đi ra khỏi cái quán sau lưng lại là một chuyện khác.
Y không rõ tộc trưởng đã ban cho thiếu gia bảo vật gì, mà lại có thể giúp hắn bình tĩnh khống chế cục diện như vậy.
Cơ mà, dường như tác phong của thiếu gia trong thời gian gần đây có vẻ tích cực hơn nhỉ?
Nghe câu hỏi Lục Thủy, Chân Vũ không suy nghĩ linh tinh nữa, vội vàng đáp:
“Ta có thể cảm nhận được, ngay đằng trước thôi. Nàng ta hẳn là đang giao chiến với ai đó, nhưng không hề có dấu hiệu kém cạnh địch thủ.”
Lục Thủy gật đầu:
“Chúng ta đến đó xem thử đi.”
Chân Vũ tán thành; y cũng đang rất lo lắng.
Ngay sau đó, cả hai tiến đến một khu quảng trường; nơi đây cũng đã bị hư hại nghiêm trọng.
Trên cả một con đường, chẳng có bất cứ bóng dáng khách bộ hành nào.
Mà giữa quảng trường, Chân Linh đang giao đấu với hai người phụ nữ khác.
Hai kẻ kia đều đeo mặt nạ; một người đeo mặt nạ che một nửa phần mặt bên trái, người còn lại đeo ở vị trí bên phải khuôn mặt. Chỉ là, hai ả đó không quá mạnh, dù hợp tác nhau nhưng cũng không phải là đối thủ của Chân Linh.
Thua cuộc chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Sau khi thấy bọn họ tới, hai người phụ nữ kia liếc mắt nhìn nhau rồi ngầm rút lui.
Chủ yếu là vì họ nhìn thấy Chân Vũ, nhận ra Chân Vũ còn lợi hại hơn Chân Linh nữa.
Thấy hai người rút lui, Chân Linh không hề đuổi theo, chỉ chạy đến cạnh Lục Thủy, nói:
“Thiếu gia, nơi đây có người đang tranh đoạt một vật gì đó. Dường như chúng ta bị hiểu lầm, vô duyên vô cớ bị liên lụy vào chuyện này. Những cô gái kia cũng không hỏi rõ nguyên cớ.”
Trên thực tế, Chân Vũ và Chân Linh có chút lo lắng, sợ rằng Lục Thủy sẽ đối đầu với những người đó, hoặc tham gia vào trận tranh đoạt này.
Như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Tuy vừa bị liên lụy đến, nhưng nếu chỉ là hiểu lầm thì cả ba vẫn có thể rút lui khỏi chuyện này.
Cả hai đều đang suy nghĩ cách thuyết phục Lục Thủy đừng tham gia vào.
Chỉ là còn chưa kịp nghĩ ra một lý do trọn vẹn, cả hai lại chịu một phen kinh ngạc vì quyết định của Lục Thủy.
Lục Thủy nhìn xung quanh, nói:
“Cứ kệ bọn họ tranh đoạt đi, chúng ta chỉ là khách qua đường mà thôi. Giờ tìm một nơi vắng vẻ để nghỉ ngơi. Nếu nhà ga bị ảnh hưởng bởi chuyện này, cứ chờ đến khi nhà ga mở cửa lại rồi tiếp tục khởi hành.”
Lục Thủy không có ý định tham gia vào mấy loại hình phân tranh này, vì biết đâu sẽ phải chậm trễ thời gian.
Mục đích chính lần này là Mộ gia.
Một dấu vết kinh ngạc lóe lên từ đôi mắt của Chân Vũ và Chân Linh; chẳng phải thiếu gia của bọn họ luôn thích hóng hớt, gây sự và xen vào chuyện người khác à?
Đây có phải là công lao của mấy bộ kịch tự tu dưỡng gì đó hay không?
Hay hắn dự định đổi sang một kiểu chơi khác?
Họ không thể biết được.
Nhưng mà, quyết định lần này chắc chắn là một quyết định vô cùng hợp lý.
Sau đó, cả nhóm dự định tìm một nơi yên tĩnh nhằm chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống.
Nhân tiện, họ sẽ nghe ngóng xem, liệu đoàn tàu có xuất trạm đúng giờ hay không.
Chỉ là chưa đi được bao xa, Lục Thủy chợt dừng bước. Chân Vũ và Chân Linh cũng bất ngờ với hành động này.
Lục Thủy không thèm để ý đến bọn họ, mà chỉ cúi đầu nhìn xuống.
Đúng vậy, hắn không định dừng bước đâu, nhưng có ai đó đã nắm lấy góc quần của hắn, khiến hắn không thể đi tiếp được nữa.
Lục Thủy cúi đầu xuống, nhìn thấy một cậu bé. Nó bị một thứ gì đó đè lên người, thân thể đầy máu, bên cạnh còn có một ông lão và một bé gái khác.
Cả hai người bên cạnh đều bất tỉnh.
Nhưng bé gái nhỏ nhắn kia không hề bị thương vì được thằng nhóc che kín tận trong cùng.
Thấy Lục Thủy nhìn xuống, cậu bé lắp bắp bằng cái giọng yếu ớt:
“Cứu, cứu gia gia và muội muội với.”
Lục Thủy nhìn nó, bình tĩnh nói:
“Ta và ngươi, không thân cũng chẳng quen, còn xung quanh đây đều là sóng ngầm cuồn cuộn, nguy cơ tứ phía. Ngươi cầu xin người khác cứu mạng mình, mà chẳng đưa ra bất cứ thành ý gì hay sao?”
Nơi này là Tu chân giới, nguy hiểm bủa vây khắp nơi.
Nếu cưu mang thêm ba kẻ vướng víu đi cùng, rõ ràng chính là tự mình tìm đường chết.
Tuy nhiên, Lục Thủy không hề bỏ đi một mạch, mà là muốn xem thằng nhóc này có thể dùng thứ gì để thuyết phục được hắn hay không.
Sau đó, cậu bé dùng một tay túm lấy gấu quần của Lục Thủy, tay còn lại run rẩy thò vào túi mình, gian nan lấy một đồng xu ra, đặt lên giày của Lục Thủy.
Đó là một đồng tiền Linh thạch.
“Đủ... đủ chưa huynh?”
Đây là tất cả những gì mà nó có.
Nhìn đồng tiền Linh thạch kia, Lục Thủy im lặng hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng:
“Đương nhiên là không đủ.”
Thằng nhóc lập tức van nàì: “Làm ơn, xin huynh mà!”
Lục Thủy lại im lặng, nhìn chằm chằm vào nó một lúc thật lâu. Rốt cục, hắn chỉ cười nhẹ:
“Tiểu tử, hôm nay ra đường, ngươi có coi ngày à? Sau lại chọn ngày may mắn như thế này để ra đường vậy?”
Nói xong, Lục Thủy cúi xuống, nhặt đồng tiền Linh thạch dính máu ươn ướt lên.
Đinh!
Hắn tung đồng xu lên trời, sau đó xòe tay bắt lấy.
Sau khi cầm đồng tiền trong lòng bàn tay, Lục Thủy nói:
“Phần còn thiếu, sau này nhớ trả bù cho ta.”
Kế tiếp, Lục Thủy tiếp tục bước đi, còn thuận miệng phân phó:
“Dẫn ba người bọn họ đi cùng.”
Chân Vũ và Chân Linh cũng bó tay với trường hợp này. Đúng như lời Lục Thủy nói, nơi đây có sóng ngầm cuồn cuộn, nguy cơ tứ phía, thực sự rất nguy hiểm.
Nếu dẫn ba người này theo, rõ ràng là tự mua dây trói lấy tay mình.
Nhưng họ không thể không làm theo mệnh lệnh. Cũng may, cả hai đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ khi nhận nhiệm vụ hộ tống thiếu gia lên đường. Dù sao đi nữa, Lục đại thiếu gia chưa bao giờ là một người đáng tin cậy cả.
Hắn không làm ra bất cứ hành vi ngu ngốc nào khác là đã rất lạc quan rồi.
Sau đó, Chân Vũ đỡ lấy ông cụ, còn Chân Linh dìu hai đứa trẻ kia đi theo Lục Thủy.
...
“Xung quanh nơi này đã bị trận pháp của chúng ta bao phủ, ngay cả một con muỗi cũng khó mà bay lọt qua. Không những thế, nhờ vào trận pháp, chúng tôi chắc chắn không có đối thủ.” Một gã trung niên đeo mặt nạ nào đó mở lời.
Trên mặt nạ của gã có viết một chữ 'Đông', đại diện cho hàng trưởng lão.
“Thế còn tin tức của nhóm kia?” Người vừa lên tiếng lần này lại là một cô gái đeo mặt nạ; trên mặt nạ có viết một chữ 'Thiên,' tượng trưng cho quyền chưởng môn, tự xưng là Thiên nữ chưởng môn.
“Tạm thời chưa có! Nhưng có tin tức nói rằng, quyển kỳ thư kia đang nằm trong tay của một thanh niên trẻ tuổi, bên cạnh hắn còn có thêm một gã tùy tùng nữa.
Đối chiếu với những gì mà Tả - Hữu hộ pháp ghi nhận, hẳn là bọn họ đã gặp người kia. Hiện tại vẫn đang tiếp tục điều tra.” Đông trưởng lão đáp.
Bọn họ chính là Vô Diện môn, và những kẻ đeo mặt nạ hiện tại đều đến từ tầng lớp đầu não bên trên.
Đứng đầu là mặt nạ chữ Thiên, dưới nữa là Tả - Hữu hộ pháp và trưởng lão tứ phương.
“Cố xong việc sớm nhất có thể! Nếu để chậm trễ, ta sợ rằng Mặc gia sẽ là kẻ có phản ứng đầu tiên.
Lúc đó, chúng ta cũng rơi vào tình thế bị động.” Thiên nữ chưởng môn nói.
Đương nhiên, Đông trưởng lão cũng hiểu rõ rủi ro trong hành động lần này. Nếu không làm tốt, e rằng sẽ có đại họa ngập đầu giáng xuống Vô Diện môn.
“Chưởng môn, xin cứ yên tâm! Mọi chuyển vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát. Bên trong trận pháp, chẳng ai đủ khả năng uy hiếp được chúng ta.”