Khi Tống Diễn tỉnh dậy, y phát hiện mình đang bị bao trùm trong thân hình nóng bỏng của Tịch Vô Quy. Nhớ lại chuyện điên cuồng đêm qua, mặt y hơi đỏ lên.
Y cựa mình rồi rên khe khẽ vì đau.
Dù đã là tiên nhân nhưng y vẫn bị ép đến mức ngất đi. Quả nhiên, sức chiến đấu của Tịch Vô Quy quá khủng khiếp.
Tống Diễn lén ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ vừa cử động nhẹ Tịch Vô Quy đã tỉnh.
Hắn rũ mắt nhìn người trong lòng.
Người đàn ông với đôi mắt đỏ hoe, đôi môi đỏ mọng hơi sưng, vẻ mặt thẹn thùng. Hàng lông mi dài như cánh quạt khẽ rung, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ tràn đầy sức hút. Tịch Vô Quy không kiềm chế được mà cúi xuống hôn lên lông mi rồi tới chóp mũi của y.
Tống Diễn không cách nào né tránh, bị giữ chặt nên đành để mặc Tịch Vô Quy hôn đến đỏ mặt tía tai. Thấy Tịch Vô Quy dường như không có ý định dừng lại, y vội giơ tay đẩy nhẹ, hít sâu rồi nói: "Chúng ta nên dậy rồi!"
Tịch Vô Quy hơi thở gấp, đôi mắt u tối nhìn Tống Diễn, cất giọng trầm ấm: "Chẳng có việc gì quan trọng dậy làm gì?"
Hắn biết Tống Diễn vẫn đang lo nghĩ về việc sửa chữa Trụ Trời, nhưng đây vốn là việc mà cả ma tộc cũng không thể làm được thì Tống Diễn còn có thể tìm ra cách gì đây? Trước kia hắn để y tự do đi lại là để y được bận rộn, nhưng hôm nay y lại muốn vì những việc này mà thờ ơ với hắn, Tịch Vô Quy bỗng hơi không vui.
Hắn dịu dàng dụ dỗ: "Nghỉ thêm một ngày đi."
Tống Diễn trừng mắt nhìn hắn, "nghỉ" thế này á hả? Nếu "nghỉ" thêm một ngày nữa thì mai y có còn dậy nổi không?
Không được!
Tống Diễn nhìn Tịch Vô Quy với ánh mắt kiên quyết, tuyệt đối không nhượng bộ.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Tịch Vô Quy đành bất đắc dĩ buông tay ra, dù trong lòng vẫn lưu luyến.
Tống Diễn tựa mình ngồi dậy, nghĩ đến việc phải làm hôm nay rồi do dự nhìn Tịch Vô Quy.
Ban đầu ý định đến Ma Vực của y là để giúp Tông Diệu tìm ra kẻ phản bội. Không ngờ sau khi thấy cảnh ngộ của ma tộc, mười ngày ngắn ngủi thôi mà y có cảm giác như đã qua một đời.
Vì chưa thể nghĩ ra cách giải quyết vấn đề của Ma Vực, y quyết định tìm tín vật của kẻ phản bội trước, để khi đưa nó cho Tông Diệu có thể nói chuyện về tình hình chiến sự, xem liệu hai bên có thể tạm thời đình chiến hay không.
Nếu là trước kia có thể Tống Diễn sẽ tự lén đi, nhưng giờ y đã mở lòng với Tịch Vô Quy, đồng ý cùng nhau đối diện và giải quyết mọi vấn đề nên cần thành thật hơn, không nên giấu giếm để tránh hiểu lầm.
Tống Diễn quay sang nói với Tịch Vô Quy: "Ta muốn đến động phủ của Đại Trưởng lão một chuyến."
Nét cười của Tịch Vô Quy thoáng nhạt đi, nhưng hắn không hề tỏ ra giận dữ mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Ngươi muốn tìm tín vật của kẻ phản bội."
Tống Diễn không phủ nhận, ánh mắt đầy nghiêm túc đáp: "Đúng vậy."
Đôi mắt đen của Tịch Vô Quy thoáng híp lại.
Hắn từng không đồng ý để Tống Diễn đến Ma Vực, một phần vì không muốn y thấy những cảnh tượng này, phần khác là không muốn y giúp đỡ Tông Diệu. Mặc dù hắn không biết rõ kẻ phản bội là ai, nhưng sự tồn tại của kẻ phản bội rõ ràng có lợi cho hắn hơn.
Loài người vốn dĩ xấu xa, chỉ cần động tay chút thôi cũng có thể tự tạo rối ren trong hàng ngũ của mình, hắn chẳng cần ra tay mà vẫn có thể thấy Tiên Môn rối loạn.
Nhưng nhìn vào đôi mắt trong trẻo nghiêm túc của Tống Diễn, trái tim hắn chợt trở nên mềm yếu.
Hiện tại Tống Diễn không chỉ vì Tiên Môn mà còn vì mong muốn chấm dứt chiến tranh, vì ma tộc mà cố gắng. Dù Tịch Vô Quy thấy suy nghĩ của y có phần ngây thơ, nhưng hắn sẵn lòng để y thử.
Hắn để y tự mình thử, để rồi khi thất vọng y sẽ không còn trách giận nếu hắn có làm gì đi nữa.
Nhưng nếu hắn từ chối ngay cả chuyện nhỏ nhặt này, Tống Diễn chắc chắn sẽ oán hận hắn. Khó khăn lắm mới khiến y mở lòng đón nhận hắn, Tịch Vô Quy không muốn y lại xa cách.
Nghĩ đến đây, hắn khẽ cười: "Chuyện nhỏ này đâu cần ngươi tự đi. Ta sẽ cho người tìm giúp."
Tống Diễn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi tắn: "Được."
Lúc nói ra điều này y hơi lo lắng. Y hiểu rõ mối thù giữa Tiên Môn và Ma Tộc, lại nghĩ đến việc trước đây mình luôn ra sức bảo vệ Tông Diệu có lẽ đã làm Tịch Vô Quy tổn thương ít nhiều. Giờ y lại bận tâm đến chuyện của Tông Diệu, thực lòng cũng hơi sợ Tịch Vô Quy sẽ không vui. Không ngờ Tịch Vô Quy lại tỏ ra thông cảm đến vậy.
Trong lòng Tống Diễn dâng lên chút xúc động.
Tịch Vô Quy khẽ nhếch môi, vòng tay qua eo bế y lên.
Tống Diễn không ngờ Tịch Vô Quy lại bất ngờ hành động như vậy, giật mình thốt lên, cảnh giác nhìn hắn.
Khuôn mặt Tịch Vô Quy thoáng hiện vẻ cợt nhả, giọng khàn khàn, cười như không cười: "Đã không còn gì phải làm, vậy để ta giúp ngươi tắm rửa nhé?"
Tống Diễn thấy ngay sự không bình thường, định vùng ra nhưng nghĩ đến việc Tịch Vô Quy vừa thông cảm cho mình, lại đồng ý giúp tìm kẻ phản bội cho Tông Diệu, nếu y từ chối lúc này liệu có quá vô tâm không...
Vậy là Tống Diễn mím môi, không lên tiếng.
(⸝⸝ᴗ﹏ᴗ⸝⸝) ᶻ 𝗓 𐰁
Tại thành Thanh Ninh.
Tông Diệu đứng giữa phòng mặt mày cau có, xung quanh ai nấy đều mang vẻ lo âu.
Từ Thuấn dè dặt nói: "Hôm qua lại có thêm mười hai người bỏ đi. Thiếu chủ, chúng ta có nên bắt họ trở về không?"
Tông Diệu nhắm mắt lại, cố nén cơn mệt mỏi. Một lát sau anh mới mở lời: "Không cần đâu."
Những người này đã rời khỏi chiến tuyến, dù có đưa về thì cũng chẳng ích gì. Đối diện với ma tộc mà không có tinh thần chiến đấu, họ sẽ chỉ làm nhụt chí mọi người.
Thêm vào đó họ đều là các đệ tử tự nguyện từ các môn phái đến hỗ trợ. Họ đến vì tinh thần bảo vệ nhân gian, giờ không muốn tiếp tục chiến đấu nữa thì quyền quyết định vốn là của họ, Tông Diệu cũng không thể ép buộc.
Chỉ là ma tộc đang ào ạt tấn công mà nhân loại lại ngày càng rệu rã, khiến cho cuộc chiến càng thêm gian nan. Thậm chí còn có những lời đồn thất thiệt lan truyền, có kẻ còn mong muốn hòa giải, nhượng bộ với ma tộc.
Tất cả những điều này khiến Tông Diệu không biết phải làm sao.
Sĩ khí Ma tộc tăng cao, rõ ràng cố ý nhắm đến nhân gian, giờ đang nắm chắc phần thắng thì cớ gì phải đồng ý bắt tay làm hòa? Đổi ngược lại là Tiên Môn, nếu họ có thể đánh bại kẻ thù thì chắc chắn cũng chẳng bao giờ đồng ý hòa giải chứ nói gì đến việc đang đối đầu với Ma tộc ngang tàng.
Dã tâm Tịch Vô Quy ngày càng bành trướng, sớm muộn gì cũng đuổi cùng giết tận bọn họ. Một khi nhân gian rơi vào cảnh lầm than, không có lấy một chốn yên bình thì những người này còn biết trốn đi đâu nữa?
Nhưng Tông Diệu không có cách nào điều khiển lòng người.
Đối mặt với Ma tộc hùng mạnh, đối mặt với cái chết, có người sẽ dũng cảm đứng lên đối đầu, cũng sẽ có người vì sợ hãi mà lui bước.
Đây là bản tính của loài người.
Tông Diệu chợt nhớ đến câu nói ngày khi xưa của Tống Diễn, y từng bảo anh không cần ôm đồm nhiều điều đến vậy, làm trọn khả năng không thẹn với lòng là được.
Nhưng khi đứng trước khoảnh khắc này, Tông Diệu vẫn thấy sao mà đau quá.
Anh tạm biệt những người khác, mệt mỏi trở về lều của mình. Lúc sau, Vi Sinh Vân lại đến tìm anh.
Tông Diệu gắng gượng nở một nụ cười: "Sư huynh."
Trong khoảng thời gian này, những nỗi khổ tâm của Tông Diệu Vi Sinh Vân đều hiểu, anh ta ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn Tông Diệu: "Tông Diệu vẫn đang trong tay Tịch Vô Quy."
Tông Diệu nghe mà buồn lòng, tất nhiên anh chưa từng quên chuyện này.
Chỉ cần nghĩ đến việc có thể Tống Diễn đang bị ma đầu đó làm nhục là lòng anh lại quặn đau, nếu không vì cứu anh Tống Diễn cũng chẳng đến nước rơi vào tay tên ma đầu đó.
Nhiều lần anh nghĩ hay cứ bất chấp tất cả mà đi cứu Tống Diễn, nhưng bản thân anh là Thiếu chủ của Tiên Môn, đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này há có thể để cảm xúc cá nhân lấn át việc lớn trước mắt?
Nên anh không thể đi.
Vi Sinh Vân suy tư nhìn Tông Diệu, chợt nói: "Ta nghĩ chúng ta nên đi cứu Tống Diễn."
Tông Diệu ngạc nhiên ngẩng đầu.
Sư huynh luôn cẩn thận chín chắn, lần trước khi anh muốn đến Ngục Hàn Uyên cứu người chính Vi Sinh Vân đã phản đối, nhưng hiện tại huynh ấy lại đề nghị đi cứu Tống Diễn khiến Tông Diệu thấy khó mà tin được.
Vi Sinh Vân nhận ra sự nghi hoặc của Tông Diệu, anh ta cười khổ: "Đệ nhìn ta làm gì? Ta cũng vì Tiên Môn thôi, tại tên phản đồ kia mà giờ ai cũng thấp thỏm không yên. Dạo trước ta nghe đệ nói Tống Diễn đang ở bên kia giúp chúng ta tìm manh mối, nói không chừng y đã tra ra được ai là kẻ phản bội nhưng lại không có cách truyền tin ra ngoài. Nếu chúng ta có thể cứu được Tống Diễn chắc sẽ biết được tên phản bội là ai, diệt kẻ đó trấn an mọi người, một công đôi việc."
Tông Diệu đi qua đi lại: "Sư huynh nói có lý, đã qua một khoảng thời gian dài vậy rồi, với sự nhạy bén của Tống Diễn chắc đã sớm biết được ai là phản đồ, nhưng vì không liên lạc được với chúng ta nên mới không thể truyền tin về."
Anh càng nghĩ càng thấy chuyện này có khả năng, bèn tự thuyết phục bản thân, vì điều tra kẻ phản bội, nhất định phải cứu Tống Diễn ra.
Vi Sinh Vân khẽ cười, nhưng lúc Tông Diệu quay mặt đối diện với anh ta, anh ta đã đổi thành bộ mặt lo lắng: "Nếu đệ muốn cứu Tống Diễn, ta sẽ đi cùng đệ. Dù khó khăn đến đâu ta cũng sẽ giúp đệ đưa y về."
Tông Diệu cảm động không thôi, vào lúc mọi thứ khó khăn vẫn có sư huynh nguyện ý đồng hành. Anh quyết định chắc chắn: "Được, chúng ta sẽ cùng đi cứu Tống Diễn."
𓇼🧉❀🐚𓆉︎ ࿔*:・゚☾
Tại Ma Cung, khung cảnh yên tĩnh được bao phủ bởi làn hơi nước từ suối nóng.
Tống Diễn tựa mình trên bờ đá của hồ, làn da trắng mịn chuyển sang sắc hồng dịu nhẹ, hàng mi nay đã ướt đẫm. Y mím môi: "Sạch lắm rồi..."
Tịch Vô Quy nhẹ nhàng ôm lấy y từ phìa sau, đặt một nụ hôn lên gáy y khiến Tống Diễn khẽ run.
Nhận ra người trong ngực đang run, đôi mắt của Tịch Vô Quy ánh lên vẻ đen tối, một lúc sau hắn mới đáp lời: "Ừm."
Thực ra hắn chỉ muốn "vấy bẩn" người này thêm lần nữa.
Nhưng Tịch Vô Quy tự biết kiềm chế, hôm nay Tống Diễn đã chiều theo hắn nhiều rồi, nếu quá trớn chọc y giận thì không hay.
Tịch Vô Quy đưa y về phòng nghỉ ngơi.
Tống Diễn thật sự chẳng còn tí sức nào, may mà Tịch Vô Quy biết ý không đòi hỏi thêm, để y ngủ một giấc yên lành.
Sáng hôm sau Tống Diễn thức dậy mà vẫn cảm thấy đau nhức, bèn quyết tâm không dung túng Tịch Vô Quy thêm nữa.
Ma đầu này căn bản không hiểu hai chữ "kiềm chế" là thế nào.
Tuy rất muốn tiếp tục ngủ nướng nhưng Tống Diễn vẫn rời giường, lúc này không phải là lúc thích hợp để làm biếng.
Tống Diễn lại đi vào Tàng Điển Điện.
Những ngày gần đây Tống Diễn thức trắng để đọc sách, những quyển điển tịch chưa đọc cũng không còn nhiều. Y không quá kỳ vọng, nhưng trước khi rời khỏi Ma Vực vẫn muốn đọc nốt phần còn lại, biết đâu sẽ tìm thấy điều gì hữu ích.
Tống Diễn vung tay, những quyển sách xung quanh lả tả rơi xuống. Y vừa chống cằm vừa đọc, nhớ lại thời thi đại học của mình, lúc đó y cũng không chăm chỉ đến thế này.
Lại thêm một ngày một đêm trôi qua, Tống Diễn xoa mắt mệt mỏi, thở dài đặt quyển sách xuống. Đa phần chỉ là những truyền thuyết không có căn cứ. Tống Diễn lắc đầu định đổi sang quyển khác, nhưng bỗng như nghĩ ra điều gì, lật lại vài trang trước trong quyển sách vừa đọc, chăm chú đọc từng câu chữ.
"Thuở ban đầu của hỗn độn, một thiên thạch từ ngoài trời rơi xuống, cắm sâu vào lòng đất, trở thành Trụ Trời, dựng nên trời đất và hình thành Ma Vực."
Ngón tay Tống Diễn gõ nhẹ lên sách, trong mắt lộ vẻ mông lung, cảm giác như đã từng đọc câu gì đó tương tự. Nhưng là ở đâu chứ?
Đột nhiên ánh mắt Tống Diễn bừng sáng. Đúng rồi! Là trong truyện gốc.
Trong nguyên tác cũng có nói rằng thuở sơ khai, một thiên thạch từ bên ngoài rơi xuống, sau đó hóa thành núi đồi và mặt đất. Trong đó có một mảnh đất tinh túy nhất, tụ tập linh khí bay lên trên trời, tạo thành Không Huyền Cảnh.
Câu miêu tả ngắn ngủi về Không Huyền Cảnh trong nguyên tác dài hàng triệu chữ đã gần như bị lãng quên, nhưng bây giờ Tống Diễn lại nhớ ra.
Không Huyền Cảnh cũng hình thành từ thiên thạch!
Lòng Tống Diễn không khỏi xúc động, tuy những dòng ghi chép trong sách có vẻ mơ hồ, chỉ là một truyền thuyết ít được chú ý giữa vô vàn truyền thuyết khác về Trụ Trời, nhưng đây là giả thuyết duy nhất có liên quan đến nguyên tác. Nếu Không Huyền Cảnh được sinh ra như vậy, tại sao Ma Vực lại không thể?
Tống Diễn thấy rằng đây là hướng suy đoán khả thi nhất.
Hơn nữa trước đây Tống Diễn và Tông Diệu đã từng đến Không Huyền Cảnh tu luyện, được chiêm ngưỡng Thần Trụ Sơn, một ngọn núi cao chót vót trấn giữ trung tâm Không Huyền Cảnh, nơi linh khí dồi dào nhất, cũng là nơi yên nghỉ của các vị tiên chủ từ bao đời.
Vì Thần Trụ Sơn trông không giống với Trụ Trời ở ma giới, nên y không hề nghĩ đến mối liên hệ này. Nhưng nếu Thần Trụ Sơn và Trụ Trời cùng có nguồn gốc thì sao?
Trên Thần Trụ Sơn thờ một khối thần thạch, được cho là một mảnh từ ngọn núi thần thời thượng cổ – có lẽ đó chính là một mảnh thiên thạch.
Tống Diễn không thể phá hủy Thần Trụ Sơn để vá cho Trụ Trời, điều đó cũng chẳng khác gì đục tường phía đông để vá phía tây. Tuy nhiên khối thần thạch ấy lại không dính liền với Thần Trụ Sơn. Nếu chỉ sử dụng thần thạch để sửa Trụ Trời thì Không Huyền Cảnh sẽ không bị ảnh hưởng.
Trái tim Tống Diễn đập thình thịch.
Dù sao đi nữa đây là cách duy nhất mà y nghĩ ra. Nếu dùng thần thạch để sửa Trụ Trời và có thể thuyết phục Tịch Vô Quy rút quân, đây sẽ là kết quả tốt nhất.
Nếu giả thuyết này sai...
Tống Diễn cười khổ, vậy thì đành phải tìm cách khác.
Nhưng thần thạch là bảo vật của Không Huyền Cảnh, thuyết phục họ đưa ra để cứu Ma Vực là một việc không hề dễ dàng.
Tống Diễn mang đầy tâm sự trở về.
Tịch Vô Quy vừa mới nhận được tín vật từ tay thuộc hạ, định mang đến cho Tống Diễn thì thấy y đang ngẩn ngơ bước vào.
Tịch Vô Quy khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Tống Diễn đã nhận ra không còn cách nào cứu vãn, bắt đầu thất vọng rồi sao? Điều này hắn đã sớm biết trước sẽ đến, nhưng không ngờ lại sớm vậy.
Tịch Vô Quy còn đang suy nghĩ cách an ủi thì thấy Tống Diễn ngẩng đầu lên, đôi môi khẽ mấp máy.
"Ta nghĩ ra một cách rồi."
Tịch Vô Quy sững người, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, giọng trầm hẳn: "Cách gì?"
Tống Diễn kể lại giả thuyết của mình, lược bỏ những chi tiết liên quan đến nguyên tác, chỉ nói rằng Thần Trụ Sơn ở Không Huyền Cảnh có vẻ tương đồng với Trụ Trời, thần thạch có thể giúp sửa chữa Trụ Trời.
Tịch Vô Quy trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn biết Tống Diễn sẽ không nói bừa. Với lại những gì Tống Diễn nói đều có căn cứ... Trước đây bọn họ đã thử vô số cách nhưng đều thất bại vì không tìm được vật liệu thích hợp để sửa. Bất kỳ bảo vật nào cũng không thể dung hợp với Trụ Trời, nhưng nếu khối thần thạch thực sự có cùng nguồn gốc...
Gương mặt Tịch Vô Quy trở nên nghiêm trọng: "Cách này đáng để thử."
Lòng bàn tay Tống Diễn rịn mồ hôi vì hồi hộp, nhưng y bình tĩnh lại: "Ta sẽ viết thư cho Tông Diệu về chuyện này, có lẽ..."
Ban đầu Tống Diễn định nói có thể Tông Diệu sẽ đồng ý, nhưng nhớ đến mối thù hận giữa Không Huyền Cảnh và ma tộc, trong lòng y không chắc chắn lắm, nhưng dù sao cũng phải thử.
Tịch Vô Quy nhìn thấy nỗi lo trong mắt Tống Diễn nhưng chỉ cười nhạt, không mấy quan tâm. Không Huyền Cảnh đời nào lại đồng ý đưa thần thạch để giúp Ma Vực? Tống Diễn có phần ngây thơ khi hy vọng vào điều đó.
Mà cứ để Tống Diễn thử, rồi khi Tông Diệu từ chối hắn sẽ đích thân đến cướp thần thạch. Chẳng qua chỉ phải chờ thêm vài ngày mà thôi.
Dù chỉ có một phần vạn cơ hội sửa Trụ Trời, Tịch Vô Quy cũng sẽ không bỏ lỡ.
Không muốn Tống Diễn phải chịu thêm áp lực, Tịch Vô Quy mỉm cười, đưa cho y một chiếc hộp: "Đây là tín vật của Đại trưởng lão mà ngươi muốn."
Tống Diễn nhận lấy hộp, mở ra thì thấy một tấm ngọc bài khắc chữ mạ vàng, bên trong chứa đầy tiên khí, hẳn là vật thuộc về Không Huyền Cảnh và chính là tín vật mà tên phản đồ để lại.
Y không nhận ra ngọc bài này thuộc về ai, nhưng Tông Diệu chắc chắn sẽ biết. Chỉ cần giao tín vật này cho Tông Diệu, huynh ấy sẽ tìm ra tên phản đồ.
Tống Diễn đã có được tín vật và tìm ra phương pháp, y không còn lý do gì để ở lại Ma Vực nên muốn nhanh chóng quay lại. Y nói với Tịch Vô Quy: "Chúng ta trở về nhân gian đi."
Tịch Vô Quy không hề phản đối.
Nhưng trước khi đi, tầm mắt hắn liếc qua chiếc vòng trên tay Tống Diễn, lòng hơi động. Trước đó hắn đã ngấm ngầm làm phép lên chiếc vòng phòng khi Tống Diễn rời đi, nên y vẫn chưa phát hiện điều bất thường. Nhưng giờ trở lại nhân gian, y sẽ không cần phải che giấu tiên khí nữa và sẽ không cần đến chiếc vòng này.
Nếu để Tống Diễn phát hiện, chắc chắn y sẽ giận.
Tịch Vô Quy khẽ đưa tay tháo chiếc vòng ra, làm như không có gì: "Chúng ta trở về nhân gian, thứ này không cần nữa."
Tống Diễn không mảy may nghi ngờ.
Tịch Vô Quy gọi Rồng Đen, đưa Tống Diễn trở về nhân gian. Rồng đáp xuống cạnh lối vào. Tống Diễn ngước lên nhìn bầu trời xanh trong, hít thở không khí trong lành, lòng bỗng ngập tràn cảm xúc.
Ai mà ngờ những điều tưởng như bình thường ấy lại trở nên quý giá đến vậy?
Về đến ma cung, Tống Diễn lập tức yêu cầu mang giấy bút, cặm cụi viết thư cho Tông Diệu. Trong thư y kể rõ những gì mình đã chứng kiến ở ma giới, chia sẻ suy nghĩ và quan điểm của mình.
Nếu Ma Vực thực sự sụp đổ, Tịch Vô Quy sẽ không đời nào rút quân. Ma tộc liều chết chiến đấu vì không còn đường lui. Tiếp tục đánh nhau sẽ chỉ dẫn đến cảnh lưỡng bại câu thương, nhưng nếu có thể sửa chữa Trụ Trời, y có thể thuyết phục Tịch Vô Quy rút quân, chấm dứt chiến tranh.
Viết xong, Tống Diễn kiểm tra kỹ một lần nữa để đảm bảo không có thiếu sót nào rồi mới dán thư lại, đặt ngọc bài cùng thư vào phong thư.
Đây là cách duy nhất y có thể nghĩ ra. Tuy mối thù giữa tiên và ma còn sâu đậm, nhưng y hiểu rằng Tông Diệu luôn đặt lợi ích của chúng sinh lên hàng đầu. Nếu để Tông Diệu biết đây là cách tốt nhất để cứu nhân gian, có lẽ huynh ấy sẽ suy nghĩ lại.
Hơn nữa hiện tại Tông Triều Sơn chưa chết, còn có khả năng cứu được. Nếu hiện tại ngưng chiến, Tông Diệu cũng không cần giống trong nguyên tác, vì trở nên mạnh hơn mà gánh cả mạng sống của cha mình trên lưng, điều ấy quá tàn nhẫn với Tông Diệu.
Lúc Tịch Vô Quy ở lại Ma Vực với Tống Diễn, công việc cần hắn xử lý đã chất đống. Mãi đến đêm khuya hắn mới quay về thì thấy Tống Diễn ngồi ngây người bên bàn, dáng vẻ đăm chiêu.
Tịch Vô Quy bước đến nhẹ nhàng vòng tay qua vai Tống Diễn: "Đừng lo nữa, ngươi đã làm hết sức rồi."
Nếu là Tịch Vô Quy, mọi chuyện sẽ không cần phải phiền phức thế này, chỉ cần tiến thẳng đến Không Huyền Cảnh và lấy thần thạch là xong. Nhưng vì Tống Diễn, hắn sẵn lòng đợi thêm chút thời gian. Chờ đến khi Tông Diệu từ chối, hắn sẽ hành động.
Tịch Vô Quy bế Tống Diễn lên, nhẹ nhàng đặt y lên giường. Hắn cúi xuống hôn lên môi Tống Diễn, tràn đầy đắm say và lưu luyến. Sau khi mãn nguyện, hắn mỉm cười khẽ nói: "Ngủ đi."
Tống Diễn đúng là đã mệt lả, có điều lòng vẫn như bị treo một hòn đá nặng trĩu vì lo lắng. Nhưng vòng tay ấm áp của Tịch Vô Quy đã xoa dịu, khiến y dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Đêm dần qua, trời đã khuya.
Trong bóng tối, Tịch Vô Quy đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng rực trong đêm đen ánh lên vẻ sắc bén. Hắn cảm nhận thấy có kẻ đang chạm vào trận pháp phòng thủ của ma cung.
Ở nơi này - một trong những nơi hiểm yếu nhất của Tịch Vô Quy trong vùng núi Táng Hồn - không ai dám tùy tiện xâm phạm, đặc biệt là lúc hắn đang nghỉ ngơi. Ai có gan dám đến đây?
Tịch Vô Quy nhẹ nhàng đặt Tống Diễn xuống giường, chỉnh lại chăn cho y rồi nhanh chóng ra ngoài. Qua một thoáng tìm kiếm, hắn xuất hiện ở góc khuất phía sau ma cung và phát hiện kẻ đột nhập - ấy thế mà lại là Tông Diệu!
Tông Diệu đang cố gắng len lỏi vào bên trong. Có vẻ như anh không ngờ Tịch Vô Quy sẽ phát hiện nhhắn đến vậy. Nhưng lần này Tông Diệu đã có sự chuẩn bị. Anh lập tức triệu hồi thần khí Cửu Cung Ấn, tạo nên một vùng bóng lớn trùm lên Tịch Vô Quy.
Tịch Vô Quy nhìn thẳng vào Tông Diệu, ánh mắt sâu thẳm nguy hiểm. Cửu Cung Ấn đúng là một thần khí phiền phức, nhưng chỉ là tạm thời, không thể giam giữ hắn mãi. Tay cầm ma kiếm đầy sát khí, hắn vung kiếm chém xuống, ánh kiếm mạnh mẽ bổ vào bóng của thần khí.
Cửu Cung Ấn trên bầu trời phát ra âm thanh chấn động, từ từ xuất hiện vết nứt nhỏ.
Khóe miệng Tịch Vô Quy khẽ nhếch, nở nụ cười lạnh giá đầy khinh bỉ. Lần trước hắn đã tha mạng cho Tông Diệu, vậy mà kẻ này lại dám liều lĩnh tìm đến tận đây. Đừng bảo là anh ta đến cứu Tống Diễn đấy nhé? Nghĩ đến sự nhiệt tình quá đà mà Tông Diệu dành cho Tống Diễn, Tịch Vô Quy càng trở nên tàn nhẫn, ánh mắt lộ rõ sát ý.
Nhưng khi nhớ lại những cố gắng của Tống Diễn trong thời gian qua, hắn cố nén cơn giận.
Hắn quyết định sẽ bắt Tông Diệu, giải người đến gặp Tống Diễn để hai người có thể nói rõ mọi chuyện. Nếu Tông Diệu không chịu đồng ý, hắn sẽ tự tay kết liễu anh ta ngay trước mặt Tống Diễn!