Cố Duy lạnh lùng nhìn Tống Diễn chằm chằm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tống Diễn vẫn giữ vẻ bình thản điềm đạm, ung dung đối diện với ánh mắt của Cố Duy, khóe miệng thoáng nở một nụ cười nhẹ.
Qua một chốc, Cố Duy bỗng trở mình, xoay lưng về phía Tống Diễn để lộ khoảng trống bên cạnh.
Tống Diễn thầm nghĩ, Cố Duy chịu phối hợp như vậy thì tốt rồi, khỏi phải lo nửa đêm còn phiền phức tìm chỗ ngủ.
Hôm nay tâm trạng của y lên lên xuống xuống, lại bận suốt cả đêm nên vô cùng mệt mỏi. Thổi tắt ngọn nến, vừa đặt đầu lên gối y đã chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu.
Trong bóng tối, Cố Duy mở mắt.
Chiếc kim độc trượt khỏi đầu ngón tay, cậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang say giấc của Tống Diễn, đáy mắt không chút gợn sóng. Nếu tên ăn chơi này dám giở trò gì, cậu cũng không ngại tiễn
hắn
một đoạn.
Việc không ngủ với Cố Duy đã thành thói quen.
Cậu không nhớ từ khi nào mình chưa từng có một giấc ngủ yên ổn. Chính nhờ sự cảnh giác ấy mà cậu sống sót đến giờ. Ngay cả khi ở một mình, cậu cũng chỉ ngủ chập chờn, huống chi bên cạnh còn có người khác.
Cậu tuyệt đối không bao giờ để mình mất ý thức khi có người bên cạnh.
Điều đó chẳng khác nào trao mạng mình vào tay kẻ khác.
Mà ở nhà họ Cố, ai cũng muốn cậu chết.
𓇼 ⋆.˚ 𓆉 𓆝 𓆡⋆.˚ 𓇼
Tống Diễn ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị.
Hôm nay tinh thần y phấn chấn hơn nhiều.
Sống chết có số, phú quý do trời, lo lắng cũng chẳng ích gì.
Tống Diễn ngồi dậy, liếc nhìn người bên cạnh.
Cố Duy nhắm mắt nằm yên ở đó, chắc là vẫn chưa tỉnh.
Từ nhỏ đến lớn Tống Diễn luôn ngủ rất ngoan, không bao giờ làm phiền người khác. Là một đứa trẻ mồ côi, việc không làm phiền người khác đã trở thành bản năng.
Y nhẹ nhàng xuống giường, vì Cố Duy còn đang nghỉ ngơi nên dặn nha hoàn mang nước vào thư phòng. Sau khi rửa mặt và ăn sáng xong, y bắt đầu nghĩ cách tiếp cận Tông Diệu.
Tống Diễn nghĩ một lúc rồi gọi Thải Thường đến, khẽ cười nói: "Lần sau mấy đứa nghe được chuyện gì thú vị thì nhớ chia sẻ với thiếu gia nhé. Hôm qua nghe mấy đứa nói chuyện, ta thấy khá thú vị đấy."
Nhóm nha hoàn cả ngày không có việc gì làm ngoài ăn vặt và buôn chuyện, tin tức của họ cũng khá nhiều, biết đâu lại có ích cho y.
Trước giờ Thải Thường chưa từng nghĩ thiếu gia lại thích nghe mấy chuyện này, nàng cười đáp: "Vâng ạ, nhưng mà trong thành có nhiều chuyện lắm, thiếu gia thích loại chuyện nào ạ?"
Tống Diễn suy nghĩ một lúc: "Ừm... Mấy chuyện kỳ lạ mới mẻ một chút, chẳng hạn như có ai đó mất tích, hoặc chuyện gì quái lạ chẳng hạn."
Thải Thường đáp: "Dạ được ạ!"
Sau khi dặn dò xong, Tống Diễn đứng dậy đến viện của Tống Đức Viễn.
Tống Đức Viễn vừa mới thức, chuẩn bị ra ngoài đi đến cửa tiệm. Thấy Tống Diễn sáng sớm đã sang thì hơi bất ngờ. Thằng nhóc này bình thường không có chuyện gì thì chẳng mấy khi tìm ông, chẳng lẽ lại gây ra chuyện gì nữa rồi?
Tống Đức Viễn nghĩ đến đây thì đau cả đầu. Đời ông sống cần cù hiền hòa, nhưng lại sinh ra một đứa con không nên thân. Chắc kiếp trước mắc nợ nó quá.
Tống Diễn bước lên một bước, chặn trước mặt ông, cười nói: "Cha, con đến để thăm cha đây."
Tống Đức Viễn: "..." Toang rồi toang rồi, chắc chắn lại gây ra chuyện lớn rồi!
Tống Diễn nhanh nhẹn túm lấy tay áo của Tống Đức Viễn, không cho ông cơ hội chạy trốn, nét mặt bình tĩnh, từ tốn nói: "Giờ con cũng đã có gia đình. Hôm qua con suy nghĩ kỹ, thấy mình không thể tiếp tục lãng phí thời gian như trước nữa, con muốn học hỏi cha về việc kinh doanh, cũng là để đỡ đần cho cha."
Tống Đức Viễn đứng sững tại chỗ, nhìn con trai từ trái qua phải, đây có phải là con trai ông không?
Một lúc sau Tống Đức Viễn mới ngập ngừng hỏi: "Con nói thật chứ?"
Tống Diễn nghiêm túc gật đầu, ưỡn ngực đáp: "Cố Duy nói cậu ấy thích người đàn ông có năng lực và trách nhiệm. Nếu con không làm loạn nữa, cậu ấy sẽ bằng lòng sống yên ổn với con."
Tống Đức Viễn thầm nghĩ, thì ra là vậy.
Ông đã từng gặp Cố Duy, dù là nam nhưng chưa từng thấy ai đẹp hơn cậu. Con trai ông yêu Cố Duy đến thế, muốn thay đổi vì Cố Duy âu cũng hợp lý.
Dù sao đi nữa thì Tống Diễn chịu học hành đàng hoàng, Tống Đức Viễn đã mừng đến mức muốn thắp hương cảm tạ tổ tiên, tất nhiên sẽ không từ chối.
Tống Đức Viễn hớn hở nói lớn: "Được được! Hôm nay con theo cha ra tiệm!"
🪼⋆。𖦹°🫧⋆.ೃ࿔*:・
Mỗi đầu tháng Tống Đức Viễn đều đến các cửa tiệm dưới quyền mình để trực tiếp nắm rõ tình hình kinh doanh. Các chưởng quầy sẽ mang sổ sách đã chuẩn bị sẵn ra để ông kiểm tra.
Nhưng lần này khác với mọi khi, ông còn dẫn theo Tống Diễn.
Các chưởng quầy vô cùng ngạc nhiên. Ai mà không biết đến đại thiếu gia Tống Diễn, nhưng thường
hắn
chỉ hay xuất hiện ở thanh lâu kỹ viện, chứ có khi nào làm việc đứng đắn đâu?
Dù gì Tống Đức Viễn cũng là người dựng nghiệp lớn, đối mặt với sự ngạc nhiên của mọi người vẫn bình tĩnh dẫn Tống Diễn đi thị sát, thỉnh thoảng còn giảng giải vài câu. Tống Diễn thì thể hiện một thái độ khiêm tốn học hỏi.
Các chưởng quầy biết ý không hỏi nhiều, nhưng lòng đầy nghi hoặc. Chẳng lẽ đại thiếu gia định kế thừa gia nghiệp thật?
Nghĩ đến khả năng này, các chưởng quầy thấp thỏm âu lo.
Tống Diễn kiên nhẫn đi theo Tống Đức Viễn cả buổi sáng, lòng không khỏi cảm thán. Mặc dù sớm đã biết nhà họ Tống là gia đình giàu nhất thành Túc Minh, nhưng nguyên chủ chẳng bao giờ quan tâm đến việc kinh doanh của gia đình, miễn sao có tiền tiêu là được. Hôm nay Tống Diễn đi một vòng mới phát hiện điều đáng kinh ngạc, một nửa số cửa tiệm trên con phố này đều thuộc về nhà họ Tống!
Tống Đức Viễn quả thực có tài kinh doanh, Tống Diễn học hỏi được không ít. Chỉ tiếc nhà họ Tống chưa từng có ai tu luyện, cả gia đình đều là người phàm, nếu không thì có lẽ sẽ còn vươn xa hơn hiện tại.
Thế giới này vẫn là nơi mạnh được yếu thua. Hiện nay nhờ có Tiên môn trấn giữ, luật lệ nghiêm ngặt nên bá tánh mới có thể an cư lạc nghiệp, gia đình họ Tống mới có thể yên tâm làm ăn. Nhưng dẫu vậy, mỗi năm nhà họ Tống cũng phải chi ra một khoản tiền lớn để cúng bái Tiên môn, kết giao với tu sĩ và mời môn khách, mới có thể giữ việc kinh doanh thuận lợi.
Nếu Ma tộc hoành hành, nhà họ Tống không có khả năng tự bảo vệ mình, e rằng sẽ chẳng còn ngày tháng tốt đẹp mà sống. Dù cho có ngăn được việc thảm sát toàn thành hay không, việc nhà họ Tống chuyển đến thành Nguyệt Lạc vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
Tống Diễn theo Tống Đức Viễn cả buổi sáng, lòng dần có tính toán.
Trên đường về, Tống Đức Viễn hỏi Tống Diễn: "Diễn nhi, hôm nay con thấy thế nào?"
Tống Diễn đã đợi câu hỏi này từ lâu, bèn đáp: "Cha kinh doanh hay quá, con học hỏi được nhiều lắm ạ. Trong chuyện làm ăn con còn nhiều điều phải học, nhưng sau khi đi xem qua nhiều nơi, con bỗng có một ý tưởng."
Tống Đức Viễn tỏ vẻ hứng thú: "Con nói thử xem?"
Tống Diễn nói: "Khắp thành Túc Minh đa số là sản nghiệp nhà họ Tống ta, muốn phát triển thêm cũng chẳng có nhiều không gian. Con nghĩ hay nhà mình thử kinh doanh ở các thành khác nữa xem sao."
Tống Đức Viễn vốn cũng đang có ý định mở rộng việc kinh doanh, còn thử buôn bán một số mặt hàng ở các thành lân cận rồi. Nên nghe Tống Diễn nói thế, ông nghĩ bụng quả là con mình, không giống lông cũng giống cánh! Ông tiếp tục dẫn dắt: "Vậy theo con việc này nên tiến hành thế nào?"
Tống Diễn đáp: "Con nghe nói thành Nguyệt Lạc ở Tây Hoa Châu có một loại hoa tên Nguyệt Doanh. Hoa này vừa có thể làm nguyên liệu cho son phấn, vừa có thể chế thành dược liệu dưỡng nhan trường thọ, rất được ưa chuộng ở thành Túc Minh, nhưng vì khó bảo quản nên giá rất đắt. Nếu cha có thể đến thành Nguyệt Lạc mở một xưởng sản xuất, thu mua hoa Nguyệt Doanh để chế thành son phấn và dược liệu sau đó vận chuyển về đây bán, không những lợi nhuận cao hơn mà chi phí vận chuyển cũng giảm, cha thấy sao ạ?"
Tống Đức Viễn hơi do dự.
Những gì Tống Diễn nói nghe có vẻ hợp lý, nhưng tại sao lại phải đến thành Nguyệt Lạc?
Có rất nhiều việc kinh doanh sinh lợi, nhưng đường đi Tây Hoa Châu xa xôi, biến số trên đường quá nhiều.
Tống Diễn nói tiếp: "Hơn nữa hôm nay con đã xem các cửa tiệm, ở thành Túc Minh Thành cũng có nhiều đặc sản. Nếu có thể bán sang thành Nguyệt Lạc, chắc chắn cũng kiếm được một khoản không nhỏ."
Tống Đức Viễn nhẹ ho một tiếng: "Những gì con nói cũng có lý, nhưng mà..."
Tống Diễn không để ông có cơ hội từ chối: "Cha để con thử đi! Chẳng phải cha đã nói sẽ dạy con sao? Thực hành mới biết được chứ, nếu không thử thì sao biết là không được? Nếu cha không đồng ý, con sẽ không lo liệu gì nữa!" Y làm ra bộ dạng bướng bỉnh, như thể nếu cha không đồng ý thì sẽ bỏ mặc mọi chuyện.
"Đừng đừng đừng! Cha có nói là không đồng ý đâu?" Tống Đức Viễn thấy Tống Diễn định rút lui, liền vội vàng nói: "Thế này đi, mai cha sẽ bảo quản sự nhà mình đến tìm con. Có gì con cứ giao cho quản sự làm, coi như luyện tập!"
Dù sao nhà họ Tống nhiều tiền nhiều của, có lỗ cũng chẳng thấm vào đâu, Tống Đức Viễn chỉ sợ Tống Diễn không chịu học mà thôi.
Nghe vậy Tống Diễn mới nở nụ cười: "Cảm ơn cha."
Đây chỉ là khởi đầu. Đợi khi kiếm được tiền rồi Tống Diễn sẽ khuyên Tống Đức Viễn chuyển dịch sản nghiệp, để sau này dù phải lánh nạn cũng không đến mức không có sự chuẩn bị.
Sau khi đạt được mục tiêu, Tống Diễn và Tống Đức Viễn cùng về nhà. Không ngờ vừa bước qua cổng đã bị Chung Tuệ Lan chặn lại.
Chung Tuệ Lan nhìn Tống Diễn từ trên xuống dưới, bà nghe nói hôm nay Tống Diễn đến cửa tiệm với Lão Tống. Sao đứa trẻ này bỗng lại chịu học làm ăn thế nhỉ?
Nhưng những chuyện này có thể để hỏi Lão Tống sau, bà đến tìm Tống Diễn là vì việc quan trọng khác.
Chung Tuệ Lan nói: "Mẹ đã chuẩn bị quà để về lại mặt rồi, ngày mai nhớ dẫn Cố Duy về nhà một chuyến. Đến lúc đó đừng để mất mặt thằng bé, phải để nhà họ Cố biết nhà chúng ta không hề bạc đãi con cái họ, hiểu chưa?"
Lại mặt?
Tống Diễn ngẩn ra, y quên mất chuyện này thật.
Chung Tuệ Lan vừa nhìn bộ dạng của Tống Diễn là nổi giận. Việc lại mặt quan trọng vậy mà cũng quên, không biết con dâu phải chịu bao nhiêu ấm ức rồi. Cái thằng con vô tâm vô phế này! Bà giơ tay định nhéo tai Tống Diễn.
Tống Diễn nhanh nhẹn né tránh, vội vàng nói: "Con biết rồi, con biết rồi, mẹ cứ yên tâm!"
Chung Tuệ Lan vẫn chưa yên tâm, định tiếp tục mắng dạy con thì bị Tống Đức Viễn ngăn lại: "Thôi được rồi, con trai giờ đã hiểu chuyện, bà hãy tin nó một lần đi."
Nói xong ông kéo Chung Huệ Lan đi, lòng đầy vui sướng muốn chia sẻ niềm vui ngày hôm nay với bà.
Cuối cùng thì con trai của họ cũng trưởng thành rồi!
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt tắt dần, y chậm rãi quay về Vân Tuyết Uyển.
Trên đường đi y cứ nghĩ mãi về lời Chung Tuệ Lan vừa nói, tâm trí có chút xao lãng, đến cả tiếng chào của Thải Thường cũng không nghe thấy. Khi tỉnh táo lại đã thấy Cố Duy ngồi trong phòng, lặng lẽ nhìn mình.
Tống Diễn hơi ngập ngừng.
Theo lẽ thường, mình nên cùng Cố Duy về thăm nhà, nhưng nhà họ Cố rõ ràng không thuộc về lẽ thường. Họ đối xử với Cố Duy như vậy, đưa cậu về để làm gì? Chẳng phải chỉ để người ta chê cười thôi sao? Vả lại Cố Duy cũng chưa chắc đã muốn về.
Thải Thường bên cạnh gọi: "Thiếu gia, thiếu gia! Nô tì đang nói mà ngài có nghe không vậy?"
Tống Diễn lấy lại tinh thần, hỏi: "Ngươi nói gì?"
"Thiếu gia căn bản chẳng thèm nghe nô tì nói gì cả!" Thải Thường bực bội đáp: "Nô tì nói là phu nhân đã chuẩn bị xong quà lại mặt rồi."
Tống Diễn ngẫm nghĩ: "Dẫn ta đi xem."
Vân Tuyết Uyển rất lớn, ngoài khu chính mà Tống Diễn đang ở còn có nhiều khu khác dành cho các thiếp thất và người hầu. Vì hiện tại y không có thiếp thất, nên một số khu để trống được dùng làm nơi chứa đồ.
Trong khu nhà phụ có hơn mười cái rương lớn. Thải Thường lần lượt mở các rương ra, bên trong toàn là vàng bạc lụa là, ngọc ngà cổ vật. Tống Diễn lại một lần nữa cảm thán sự giàu có của nhà họ Tống, một phần lễ về thăm nhà thôi mà cần chuẩn bị nhiều thế này á? Ý muốn nịnh bợ đã quá rõ ràng rồi chứ còn gì nữa?
Nhưng điều quan trọng hơn là Tống Diễn không muốn tốn tiền để tặng cho nhà họ Cố. Khi đang suy nghĩ, y vô tình nhìn thấy mấy chục cái rương đỏ bên cạnh.
Tống Diễn hỏi: "Còn những cái này là gì?"
Thải Thường đáp: "Đây là sính lễ của thiếu phu nhân. Có thể thấy nhà họ Cố rất xem trọng thiếu phu nhân. Chuẩn bị sính lễ lớn cỡ này, cả thành đều biết thiếu phu nhân lấy chồng vẻ vang!"
Nói xong nàng còn lộ vẻ ngưỡng mộ.
Tống Diễn lại chẳng chút tin tưởng. Nhà họ Cố nào có tốt vậy?
Y bước tới mở một cái rương.
Thải Thường kinh ngạc: "A, sao lại thế này!"
Bên trong rương chỉ toàn đá vụn.
Tống Diễn vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, điều này chẳng có gì khiến y ngạc nhiên cả. Y tiếp tục mở các rương khác, đúng như dự đoán, tất cả đều chứa đầy sỏi đá.
Tống Diễn ngừng lại một lúc rồi quay về khu chính.
Cố Duy đang cầm bát uống thuốc, mắt cụp xuống, hàng mi dài đổ bóng xuống đôi mắt, gương mặt thanh tú như ngọc, ngón tay thon dài khẽ chạm vào mép bát, dù không nói lời nào cũng tạo thành một bức tranh mỹ miều.
Mặc dù trong lòng Tống Diễn đã có quyết định, nhưng việc lại mặt là chuyện của cả hai người, y vẫn phải hỏi ý kiến của Cố Duy, đó là một cách tôn trọng.
Tống Diễn lên tiếng hỏi: "Ngày mai về lại mặt, ngươi nghĩ sao?"
Cố Duy không hề thay đổi sắc mặt, còn không thèm nhìn Tống Diễn lấy một cái, như thể không nghe thấy gì, chỉ có ngón tay cầm bát bỗng siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch.
Tống Diễn đã hiểu được câu trả lời.
Y quay sang nói với Thải Thường: "Hãy bỏ toàn bộ quà mẹ ta chuẩn bị vào rương sính lễ của thiếu phu nhân."
Thải Thường cũng thấy bất bình thay thiếu phu nhân, không ngờ nhà họ Cố mà vô sỉ đến vậy, nên không do dự đáp: "Vâng, nô tì sẽ làm ngay! Còn chuyện lại mặt này..."
Tống Diễn khẽ mỉm cười, mày khẽ nhếch: "Nhà họ Cố đã tặng lễ lớn thế, nhà họ Tống chúng ta cũng không thể thua kém. Thế này đi, ngươi đi kiếm ít cá thối tôm hỏng, sáng mai bảo người mang sang. Nhớ là phải đưa tận tay vào cửa."
Thải Thường suýt bật cười, nàng vội lấy tay che miệng, cười gật đầu.
Tống Diễn lại nghĩ thêm rồi dặn tiếp: "Nhớ tìm mấy người kín miệng để làm chuyện này."
Thải Thường hiểu ý, nhưng sau đấy nàng ngập ngừng hỏi: "Thiếu gia, vậy ngày mai ngài không đi sao? Phu nhân biết chuyện sẽ nói sao đây..."
Dù nàng biết nhà họ Cố không ra gì, nhưng người ngoài đâu có biết. Nếu thiếu gia không đi, chẳng phải sẽ tạo ra đủ lời đồn đoán à?
Tống Diễn cũng hiểu, nhưng y vốn đã mang tiếng xấu, chẳng ngại bị xấu thêm chút nữa.
Tống Diễn thong thả nói: "Lại mặt gì chứ, thiếu gia ta bận lắm. Mà mai nhớ bảo Tịch đại phu đến, thiếu phu nhân cần thay thuốc rồi."
Thấy Tống Diễn quyết tâm, lại không hài lòng với nhà họ Cố, Thải Thường cũng không khuyên thêm nữa.
Tống Diễn bổ sung: "Chuyện hôm nay ta không muốn mẹ ta biết. Nếu bà có hỏi thì bảo thiếu phu nhân ốm, không dậy nổi."
Thải Thường khẽ gật đầu rời đi. Nàng phải kiếm cá thối tôm hỏng, nhất định phải là loại thối nhất, đảm bảo mùi cả tháng không tan!
Sau khi sắp xếp xong, Tống Diễn quay đầu bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Cố Duy.
Tống Diễn bỗng cúi người về phía trước, nhếch môi cười nhẹ: "Ngươi không nói gì, ta sẽ coi như ngươi không có ý kiến."
Sự tiếp cận bất ngờ khiến Cố Duy thoáng giật mình, đồng tử co lại.
Cậu nhìn thẳng vào người trước mặt, nụ cười của đối phương lan tỏa từ ánh mắt đến khóe miệng. Đôi mắt hoa đào của Tống Diễn lóe sáng, giọng nói êm ái lọt vào tai Cố Duy, khiến trái tim cậu dường như ngừng đập trong giây lát.
Chưa kịp nghĩ xem cảm giác lạ lùng đó từ đâu đến, đối phương đã lặng lẽ lùi lại, nhẹ nhàng lấy đi bát thuốc trong tay Cố Duy, nói với giọng từ tốn: "Thuốc nguội rồi, để ta bảo người hâm lại."
Cố Duy ngơ ngác cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lúc này mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Chẳng hạn như khi người kia cầm bát, ngón tay đã khẽ chạm vào tay cậu.
Một thoáng chạm nhẹ rồi rời đi ngay, nhanh đến mức chưa kịp có bất kỳ cảm giác nào.
Vậy nên cậu mới không cảm thấy ghê tởm chăng?
Cố Duy hạ mi mắt, tay buông thõng để ống tay áo che đi những ngón tay hơi cong lại.
Tống Diễn cầm bát thuốc ra ngoài, gọi nha hoàn hâm nóng lại cho Cố Duy, vẻ mặt đầy suy tư.
Đã hai ngày rồi mà Cố Duy chưa mở miệng nói một lời, lúc nào cũng giữ vẻ u ám khiến người khác chẳng biết cậu đang nghĩ gì.
Vừa rồi cố tình tiếp cận để thử xem, nhưng Cố Duy vẫn không phản ứng, cứ tiếp tục thế này chắc cậu sẽ rơi vào trầm cảm mất.
Nhưng việc trị liệu tâm lý cho thiếu niên bị tổn thương không phải sở trường của y.
Tống Diễn thở dài.
Thôi vậy, tốt nhất là làm cái xe lăn trước để Cố Duy ra ngoài đi dạo, có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn.
Nghĩ là làm.
Tống Diễn xắn tay áo, lại bắt đầu đẽo gỗ.
Khoảng một canh giờ sau, Thải Thường nhăn nhó trở về, vừa đi vừa ngửi ngửi tay áo của mình. Rõ ràng đã thay một bộ y phục khác nhưng vẫn còn ám mùi.
Thấy thiếu gia lại bận rộn với việc đẽo gỗ trong sân, nàng nghĩ thầm: Đây là sở thích mới của thiếu gia à?
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi.
Nắng chiều rực rỡ chiếu xuống, bao trùm lên người đàn ông đang tập trung làm việc.
Cố Duy lặng lẽ nhìn, người này đã bận rộn cả một ngày.
Dù bên cạnh có một đám nha hoàn phục vụ nhưng dường như
hắn
chẳng để ý đến họ, chỉ dồn sự chú ý vào khúc gỗ trên tay, như đang làm một thứ gì đó rất quan trọng.
Hắn
đang làm gì vậy?
Nghĩ đến đây, Cố Duy thất thần một lúc. Người này đang làm gì thì có liên quan gì đến cậu? Cậu không nên quan tâm.
Nhưng không hiểu sao, ánh mắt lại cứ đặt trên bóng lưng đó.
Người này không giống lời đồn.
Tin đồn nói Tống Diễn là một kẻ ăn chơi trác táng, hoặc chìm đắm trong lầu xanh, hoặc tiêu tiền như nước trên chiếu bạc, ỷ thế hiếp người, làm đủ trò ngang ngược.
Là kẻ ai ai ở thành Túc Minh cũng biết đến.
Cố Tư Tề đã bày mưu gả cậu cho một kẻ như thế để sỉ nhục cậu. Nếu cậu chết ở nhà họ Tống thì càng tốt.
Nhưng xem ra, lần này Cố Tư Tề tính sai rồi.
Tống Diễn... không như lời đồn.
Cũng phải thôi, tin đồn vốn chẳng đáng tin.
Ai cũng nói nhà họ Cố đối xử tốt với cậu, cha yêu thương, mẹ kế săn sóc, nhưng mấy ai biết cuộc sống của cậu ở đó ra sao.
Cậu chưa bao giờ tin vào tin đồn, chỉ tin vào những gì mình thấy.
Cố Duy dời tầm mắt, nhìn xuống đôi chân của mình. Nhờ chữa trị kịp thời, Tống Diễn lại không tiếc dùng các loại linh dược đắt đỏ nên vết thương hồi phục rất tốt, có lẽ không lâu nữa sẽ bình phục hoàn toàn.
Hiện tại Tống Diễn vẫn còn có giá trị lợi dụng, ở lại nhà họ Tống sẽ có lợi cho cậu hơn.
Nếu Tống Diễn có thể giữ lời, sống hòa thuận với cậu thì tạm thời cậu có thể không so đo việc ép cưới ép gả.
Đợi khi vết thương lành rồi giết cũng không muộn.
Tiếng bánh xe ken két nghiến qua bậc cửa.
Cố Duy nhạy bén ngẩng mắt lên, rồi hơi ngẩn ngơ.
Tống Diễn đẩy xe lăn vào, cười với cậu: "Xe lăn cho ngươi đây, ngồi thử xem."
Sắc mặt Cố Duy thoáng cứng đờ.
Vậy là, Tống Diễn đã vất vả suốt hai ngày chỉ để tự tay làm cho cậu một chiếc xe lăn ư?
Tống Diễn đẽo gỗ suốt hai ngày, vừa lắp xong chiếc xe, thử thấy không có vấn đề gì liền vội vàng mang đến cho Cố Duy, muốn dành cho cậu một bất ngờ.
Nhưng không ngờ Cố Duy vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, Tống Diễn thầm nghĩ nhóc này quá giỏi kiềm chế cảm xúc rồi.
Thôi bỏ đi, so đo với trẻ con làm gì.
Tống Diễn nhướng mày, mặt đầy trêu chọc, nói rất chậm: "Hay là để vi phu bế em lên?"
Nói xong còn làm động tác như định bế Cố Duy.
Cố Duy giật mình phản ứng lại, theo bản năng né tránh động tác của Tống Diễn.
Tống Diễn vốn không trông chờ sẽ được bế cậu, cũng chẳng mong chờ phản ứng gì, chỉ muốn trêu cậu đôi chút. Không ngờ ngay khoảnh khắc đó Cố Duy bỗng nghiêng mặt, mím môi buông ra hai chữ lạnh lùng: "Không-cần."
Tống Diễn sững lại, mắt mở to ngạc nhiên, Cố Duy chịu mở miệng nói chuyện rồi này?!