Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi

Chương 48




Tống Diễn đơ người ra trong thoáng chốc rồi vội vàng kiểm tra hơi thở của Cổ Thanh, xác nhận rằng hắn chỉ ngất xỉu thôi.

Sau đó y mới thấy xấu hổ. Tống Diễn đưa tay lên chạm vào môi mình rồi nhắm chặt mắt, tự trách mình ngày càng mất kiểm soát. Người xuất hiện trong đầu y lại là tên ma đầu đó...

Cổ Thanh làm sao có thể là tên ma đầu kia được? Chắc chắn chỉ là do nụ hôn của ma đầu quá ám ảnh, khiến y không thể quên nổi.

May mà Cổ Thanh đã ngất kịp thời, nếu không thì y cũng không biết phải làm gì tiếp theo.

Bên ngoài vẫn yên tĩnh.

Nhưng Tống Diễn vẫn không dám phát ra tiếng động.

Y biết rằng những ma tộc kia vẫn đang chờ sẵn bên ngoài. Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng y nghe thấy tiếng chiến đấu từ bên ngoài vọng vào.

Không lâu sau, y nghe thấy tiếng gọi của Tông Diệu.

Trái tim đang treo lơ lửng của Tống Diễn cuối cùng cũng được hạ xuống. Y nắm lấy tay Cổ Thanh, đặt lên vai mình và dìu hắn ra khỏi khe núi.

Tông Diệu cầm thanh kiếm dính đầy máu, bên cạnh là vài tiên nhân khác. Thấy Tống Diễn bước ra, anh lập tức tiến tới: "Huynh có sao không?"

Tống Diễn lắc đầu: "Ta không sao, nhưng Cổ Thanh đã bị thương khi bảo vệ ta."

Tông Diệu nhíu mày.

Anh đã sớm nhận ra Cổ Thanh không có ý tốt, nhưng vì Cổ Thanh che giấu quá khéo léo, nay lại vì Tống Diễn mà bị thương, nếu bây giờ mà anh nói xấu hắn chỉ sợ sẽ khiến Tống Diễn không vui. Anh đành nói: "Ta sẽ cho người chăm sóc hắn."

Nói rồi anh ra hiệu cho người phía sau tiếp nhận Cổ Thanh.

Tống Diễn đã quá mệt nên y để Cổ Thanh cho người khác chăm sóc.

Lúc này Tông Diệu mới hỏi: "Ma tộc phục kích lần này quả thực khó nhằn, huynh có biết tại sao chúng lại muốn giết huynh không?"

Đây cũng là điều khiến Tống Diễn bối rối: "Ta cũng không rõ."

Tông Diệu cau mày: "Chẳng lẽ là do Tịch Vô Quy không chịu buông tha cho huynh?"

Tống Diễn lắc đầu ngay lập tức: "Không đến mức đó đâu, hắn muốn giết ta thì đâu cần phiền phức đến vậy."

Tông Diệu nhớ tới luồng ma khí trong cơ thể Tống Diễn, nghĩ rằng cũng có lý. Nhưng nếu những ma tộc này không phải do Tịch Vô Quy phái đến thì là ai? Và tại sao lại nhằm vào Tống Diễn?

Có lẽ nào là do vụ ở ngục Hàn Uyên?

Đám người họ phi kiếm mà đi.

Trên đường trở về họ không gặp thêm nguy hiểm gì, thuận lợi quay lại thành An Khê.

Vi Sinh Vân nghe tin liền ra cổng thành đón, thấy họ an toàn trở về mới thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi không sao là tốt rồi."

Tống Diễn lấy ra một túi trữ vật từ tay áo: "Ta không sao, đây là cỏ Lưu Quang."

Vi Sinh Vân cười khổ: "Sớm biết vậy ta đã không để ngươi đi tìm làm gì, dù sao cũng không cần gấp như thế."

Tống Diễn cũng cười: "Chỉ là chút việc ngoài ý muốn thôi, may mà không có gì nghiêm trọng."

Vi Sinh Vân thở dài: "Thôi được, ta sẽ chuẩn bị thuốc cho ngươi sớm nhất có thể."

...

Dù rất lo lắng cho vết thương của Cổ Thanh, nhưng mấy ngày qua Tống Diễn vẫn không đến thăm hắn. Quan hệ của họ vừa mới trở lại bình thường, giờ lại trở nên ngượng ngùng khiến Tống Diễn không khỏi thở dài chán nản.

Cho đến hôm nay, Vi Sinh Vân tìm đến.

Vi Sinh Vân đưa cho Tống Diễn một bình ngọc nhỏ: "Đây là linh dược ta đã điều chế cho Cổ Thanh."

Tống Diễn nói: "Cảm ơn Vi Sinh sư huynh."

Vi Sinh Vân cười: "Khách sáo gì chứ, chẳng qua là chuyện nhỏ thôi. Ngươi đi tìm nhiều cỏ Lưu Quang về như vậy, ta phải cảm ơn ngươi mới đúng."

Tống Diễn chào tạm biệt Vi Sinh Vân.

Y cầm bình thuốc, đứng ngần ngại một lúc lâu cuối cùng vẫn quyết định đi thăm Cổ Thanh.

Có chuyện gì cũng nên nói rõ ràng trực tiếp.

Cứ kéo dài thế này cũng không phải là cách.

Khi đến nơi y thấy Cổ Thanh đang ngồi tựa vào giường, mái tóc đen buông xuống che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt trầm tĩnh lộ ra vẻ u sầu, trông như cả người hắn đã phủ một lớp bụi.

Tống Diễn không kìm được mà bước đi nhẹ nhàng. Y gõ cửa, tiến vào và hỏi: "Ngươi thấy đỡ hơn chưa?"

Cổ Thanh ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt dường như sáng lên trong giây lát, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ thản nhiên, giọng nói khàn khàn: "Đỡ nhiều rồi."

Tống Diễn đặt bình ngọc lên bàn: "Đây là linh dược Vi Sinh sư huynh chuẩn bị cho ngươi."

Y ngừng một chút rồi chuẩn bị quay đi.

Nhưng Cổ Thanh bỗng nhìn y chằm chằm và hỏi: "Tống Diễn, ta đã làm gì phật lòng ngươi rồi?"

Tống Diễn khựng lại, vẻ mặt có chút không thoải mái: "Tại sao ngươi hỏi vậy?"

Cổ Thanh nghiêng đầu, để lộ lớp băng trên vai, hắn cúi xuống, giọng nói khàn hơn: "Ta không nhớ rõ chuyện sau khi trúng độc, ngươi lại không đến gặp ta, ta chỉ sợ rằng lúc trúng độc ta đã mạo phạm ngươi..."

Tống Diễn ngẩn người, chẳng lẽ Cổ Thanh không nhớ chuyện gì đã xảy ra sao?

Y dò hỏi: "Ngươi còn nhớ những gì?"

Cổ Thanh khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Ta chỉ nhớ mình bị trúng độc, sau đó ý thức mơ màng, đến khi tỉnh lại thì đã về đây rồi."

Trong lòng Tống Diễn bất chợt trào dâng cảm giác may mắn.

Đúng là quá tốt!

Tống Diễn nở một nụ cười, ánh mắt dịu dàng: "Ngươi trúng độc rồi ngất đi, chẳng làm gì cả. Dạo này ta bận quá, chứ không phải cố tình lạnh nhạt với ngươi đâu."

Cổ Thanh vẫn có vẻ hơi lo lắng: "Ta thực sự không làm gì với ngươi chứ...?"

Tống Diễn dứt khoát ngắt lời hắn: "Dĩ nhiên là không, ngươi đừng nghĩ lung tung, ta sẽ ghé thăm ngươi sau."

Tịch Vô Quy cuối cùng cũng gật đầu.

Hắn nhìn bóng Tống Diễn dần khuất xa.

Sự u buồn trên gương mặt biến mất, chỉ còn lại vẻ thản nhiên, ánh mắt sâu thẳm và tối tăm. Dĩ nhiên hắn nhớ rõ tất cả mọi chuyện, ngay cả những gì hắn làm lúc trúng độc cũng đều là ý thức thật sự của hắn.

Nhưng chỉ có làm vậy...

Tống Diễn mới không tiếp tục trốn tránh hắn.

...

Dãy núi Táng Hồn, đại điện ma tộc.

Ngai vàng phía trên trống trơn.

Phía dưới, các ma tộc đang tranh luận không ngớt. Đã hơn một tháng từ khi Quân thượng bế quan, không ai chủ trì đại cuộc. Kể từ sau khi tiên môn chiếm ngục Hàn Uyên thì sĩ khí như cầu vồng, họ liên tục chiếm lại các thành trì, ngay cả thủ lĩnh Nam Sí Bộ cũng bị tiên môn tiêu diệt. Quân thượng còn bế quan đến bao giờ?

Một ma tướng lên tiếng hỏi Phục Diễm: "Rốt cuộc khi nào Quân thượng mới xuất quan?"

Phục Diễm lạnh mặt đáp: "Ta làm sao biết được quyết định của Quân thượng?"

Tên ma tướng giận dữ: "Ngươi không biết thì ai biết?"

Đại điện vang lên tiếng phàn nàn oán thán.

Nhưng Phục Diễm vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, mặc kệ mọi người tranh cãi như thể không liên quan gì đến mình.

Khi thấy mọi người bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.

Quỷ La cất giọng: "Mọi người hãy bình tĩnh, khi nào Quân thượng xuất quan chúng ta không nên xen vào. Trước kia Quân thượng từng bế quan hai mươi năm, lần này cũng không biết chừng. Thay vì thúc giục Quân thượng xuất quan, chẳng bằng nghĩ cách đối phó với tiên môn."

Nghe nhắc đến việc Quân thượng từng bế quan hai mươi năm, lòng đám ma tộc như chùng xuống.

Không thể nào chứ?

Trước kia Quân thượng phải bế quan hai mươi năm là do trọng thương sau trận chiến với Tiên chủ Tông Triều Sơn, nay Quân thượng đã xuất quan với tu vi thông thiên vượt xa trước đây, cớ gì lại cần bế quan lâu đến vậy?

Chẳng lẽ Quân thượng đã gặp chuyện gì?

Nếu không, tại sao lại bế quan vào thời khắc mấu chốt như vậy?

Lòng họ bất giác bất an, bắt đầu nghi ngờ nguyên do bế quan của Tịch Vô Quy.

Trong đại điện tràn ngập cảm giác hoang mang.

Họ không muốn quay về cảnh khốn đốn hai mươi năm trước, khi đó họ bị tiên môn đàn áp, thật là nhục nhã.

Phục Diễm lạnh lùng lườm Quỷ La, rõ ràng gã đang cố tình làm dấy lên nghi ngờ về Quân thượng, nhưng nhớ lại sự sắp đặt của Quân thượng, Phục Diễm chỉ giữ im lặng.

Trong tiếng xì xào bàn tán, thủ lĩnh Đông Lê Bộ đứng dậy, lớn giọng: "Quân thượng mãi không xuất quan nhưng ma tộc không thể không người dẫn dắt. Tiên môn giờ quá kiêu ngạo, xin mời Đại trưởng lão dẫn dắt chúng ta tiêu diệt tiên môn, cho chúng biết sức mạnh của ma tộc chúng ta."

Đại điện im lặng trong thoáng chốc.

Nhiều ma tộc lộ vẻ do dự, thậm chí sợ hãi.

Ai mà biết khi nào Quân thượng sẽ xuất quan, thủ lĩnh Đông Lê Bộ điên rồi sao?! Còn dám nói lời như vậy, Quân thượng mà xuất quan sẽ không tha cho hắn đầu tiên!

Lư Khâu Kỳ chống gậy, hé mắt ra vẻ chối từ: "Ta tuổi già sức yếu, nào có tài cán gì, vẫn nên đợi Quân thượng xuất quan rồi hẵng nói."

Nhưng thủ lĩnh Đông Lê Bộ kiên quyết nói: "Quân thượng cứ thế mà bế quan không lời giã biệt, rõ ràng không xem trọng chúng ta. Quân thượng đã không quan tâm đến ma tộc, vậy chúng ta còn chờ đến bao giờ?"

Thủ lĩnh Nam Võng Bộ cũng lên tiếng: "Đại trưởng lão luôn tận tụy vì ma tộc ai cũng biết, Đại trưởng lão hoàn toàn xứng đáng lãnh đạo ma tộc."

Vài ma tướng khác cũng đứng dậy.

"Quân thượng xưa nay hành động tùy hứng, ngay cả bế quan cũng không nói trước, chẳng đoái hoài đến sinh mạng của ma tộc chúng ta. Còn chờ gì nữa đây?"

"Nếu không phải Quân thượng bị trúng kế của tiên môn, sao ngục Hàn Uyên lại thất thủ?"

"Tiên môn càng ngày càng ngông cuồng, tiếp tục thế này thì những thành trì mà chúng ta vất vả giành được lại sẽ bị tiên môn cướp về mất thôi."

"Không thể chờ thêm được nữa!"

"Xin mời Đại trưởng lão ra mặt chỉ huy đại cục!"

"Xin mời Đại trưởng lão ra mặt chỉ huy đại cục!"

Trong đại điện của ma tộc, hai phe hình thành rõ ràng.

Một phe ủng hộ Đại trưởng lão, thúc giục lão ta đứng ra chủ trì đại cuộc, còn một phe thì im lặng, không muốn dính vào cuộc tranh chấp này. Lỡ như Quân thượng xuất quan, họ đều phải chết hết.

Trên mặt Phục Diễm hiện rõ vẻ phẫn nộ nhưng lại không nói một lời nào. Thái độ này của gã càng khiến những ma tộc ủng hộ Đại trưởng lão tin rằng Quân thượng đã gặp vấn đề, nếu không sao Phục Diễm lại phải nhẫn nhịn đến vậy?

Lư Khâu Kỳ liếc mắt nhìn Phục Diễm rồi đảo qua những ma tộc đang im lặng, nhếch môi cười khẩy trong lòng nhưng không để ý đến.

Mấy kẻ đó chỉ là bọn đón gió trở cờ mà thôi.

Một khi lão tiêu diệt được Tịch Vô Quy và Tông Diệu, lão sẽ là người được trông đợi nhất. Những ma tộc này đương nhiên sẽ quy thuận lão.

Chẳng lẽ lại sợ đám ma tộc đó không trung thành với lão?

Giữa tiếng thỉnh cầu của mọi người, Lư Khâu Kỳ cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng: "Nếu các vị đã tin tưởng lão hủ như vậy, vì đại nghiệp của ma tộc, lão hủ đành phải gánh vác trọng trách này."

Dù Tịch Vô Quy có trốn trong tiên môn cũng chẳng làm nên trò trống gì!

Đợi lão san bằng thành An Khê, Tịch Vô Quy chắc chắn sẽ phải bỏ mạng!

...

Dạo gần đây Tống Diễn vô cùng bận rộn.

Họ liên tiếp chiếm lại được vài thành trì, dường như ma tộc cũng có chuyện xảy ra, liên tục bại trận. Nghe nói ma quân Tịch Vô Quy lại bế quan. Lúc này sĩ khí tiên môn dâng cao ngùn ngụt, mọi chuyện đều dường như đang đi theo chiều hướng tốt.

Thế nhưng, trong lòng Tống Diễn vẫn có chút bất an.

Y đã đọc qua nguyên tác, trừ lần đầu tiên bế quan suốt hai mươi năm, từ đó về sau Tịch Vô Quy không hề bế quan nữa. Tuy rằng nhiều sự kiện đã khác hẳn với cốt truyện ban đầu, nhưng sai lệch lớn như vậy là lần đầu tiên y gặp phải.

Tịch Vô Quy là phản diện lớn nhất của quyển truyện này, hắn mạnh đến không thể nghi ngờ. Không lý nào lại bế quan mà không có lý do.

Còn những ma tộc đột nhiên tập kích họ lúc trước, là vì cái gì?

Ngày càng nhiều điều không thể giải đáp khiến Tống Diễn như có một tảng đá đè nặng trong lòng. Tông Diệu cũng đã nhận thấy sự lo lắng của y, nhưng Tống Diễn chẳng thể giải thích với bất kỳ ai.

Khoảng thời gian này...

Tống Diễn bận rộn với việc phòng thủ và chuẩn bị chiến đấu, thỉnh thoảng cũng đến thăm Cổ Thanh.

Vết thương của Cổ Thanh hồi phục rất chậm.

Tống Diễn thở dài: "Ngươi cứ dưỡng thương cho tốt đi, đừng đi đâu nữa."

Cổ Thanh gật đầu: "Ta biết."

Tống Diễn suy nghĩ rồi nói: "Ngày mai ta phải đến thành Duyên Dương, bên đó đang thiếu người..."

Lúc nói câu này y có chút do dự, sợ rằng Cổ Thanh sẽ muốn đi cùng mình. Dù sao ở đây Cổ Thanh chỉ quen mình y, bỏ lại một Cổ Thanh đang bị thương, Tống Diễn ít nhiều cũng cảm thấy không yên tâm. Nhưng thương thế của Cổ Thanh vẫn chưa lành, còn chiến sự ở thành Duyên Dương thì căng thẳng. Ở lại đây sẽ an toàn hơn cho hắn.

Đang mải nghĩ cách thuyết phục, Tống Diễn nghe thấy Cổ Thanh điềm nhiên nói: "Được, ngươi nhớ bảo trọng."

Tống Diễn sững sờ.

Trong đôi mắt đen của Cổ Thanh hiện lên một nụ cười, hắn khẽ nhếch môi: "Ta như thế này, đi theo ngươi cũng chỉ thêm gánh nặng thôi. Đợi ta hồi phục rồi sẽ đi tìm ngươi."

Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp lại: "Được."

Rời khỏi chỗ của Cổ Thanh, Tống Diễn gặp Tông Diệu.

Tông Diệu cười hỏi: "Huynh định khi nào xuất phát?"

Tống Diễn đáp: "Ngày mai."

Tông Diệu suy nghĩ một lúc, có chút căng thẳng hỏi: "Cổ Thanh thì sao? Hắn có định đi cùng huynh không?"

Tống Diễn bật cười: "Cổ Thanh còn đang bị thương, đi theo ta làm gì."

Tông Diệu khẽ thở phào, thầm vui mừng vì Cổ Thanh lần này không bám theo Tống Diễn. Cứ vậy, khi Tống Diễn đến thành Duyên Dương, quan hệ với Cổ Thanh sẽ nhạt dần.

Tông Diệu cười nói: "Ta thu xếp xong bên này, vài ngày sai sẽ đến chỗ huynh."

Tống Diễn cũng cười: "Được."

Y quay về lều dọn dẹp sơ qua rồi chờ đến đêm, xung quanh dần trở nên yên tĩnh.

Tống Diễn nằm đó, suy nghĩ vẩn vơ.

Y nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cảm giác như giấc mộng. Dường như kể từ khi gặp Cổ Thanh trong ngục Hàn Uyên, cuộc sống phẳng lặng như nước của y trong ba năm qua bắt đầu nổi lên chút gợn sóng.

Chỉ tiếc là Cổ Thanh không phải Cố Duy. Rồi cũng sẽ đến ngày cả hai phải chia xa.

Tống Diễn nhắm mắt lại.

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau khi trời vừa rạng sáng, y đã bị tiếng hét của Lôi Thừa Nghiệp đánh thức.

Tống Diễn xoa trán bước ra khỏi lều, thấy Lôi Thừa Nghiệp đang cười nói bên ngoài, giọng đầy hứng khởi: "Để lão tử đến thành Duyên Dương xem! Một kiếm một ma tộc, bổ cho bọn chúng khóc cha gọi mẹ!"

Tống Diễn trêu: "Ngươi bổ xuống một phát, bọn chúng còn sức đâu mà kêu la nữa."

Lôi Thừa Nghiệp thấy Tống Diễn, mắt sáng rỡ: "Ngươi dậy rồi hả? Thế thì đi thôi, ta không đợi được nữa rồi."

Tống Diễn thật sự khâm phục.

Đánh nhau suốt ba năm trời vậy mà lão Lôi vẫn hăng hái như thế, khiến y ghen tị cũng ghen tị không nổi.

Họ cùng hai mươi mấy người phi kiếm bay lên.

Tống Diễn bay được một đoạn, quay đầu nhìn lại, thấy Thành An Khê dần khuất xa trong tầm mắt.

Đang định thu mắt lại, y bỗng thấy điều gì đó khiến sắc mặt thay đổi.

Y nhíu mày: "Lôi huynh, ngươi nhìn chỗ kia có phải có gì đó không?"

Lôi Thừa Nghiệp nhìn theo hướng Tống Diễn chỉ thì cau mày, khu vực gần rừng núi Thành An Khê như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ không rõ, trông có vẻ như có một loại thuật che mắt...

Mọi người đồng loạt nhìn theo.

Chỉ thấy trong khoảnh khắc—

Tấm màn trời như bị xé toạc, thuật che mắt tan biến, khu rừng trước mắt không còn yên bình nữa. Ma tộc đông nghịt xuất hiện ngoài Thành An Khê!

Ma tộc tập kích!

Sắc mặt Tống Diễn tái đi, số lượng ma tộc đông đảo như vậy mà trước đó lại không hề có dấu hiệu gì, chắc chắn là chuẩn bị kỹ lưỡng!

Tống Diễn lập tức định quay về ứng cứu.

Lôi Thừa Nghiệp ngăn y lại, vẻ mặt nghiêm trọng: "Chúng ta hiện đang ở bên ngoài, đối mặt với đông đảo ma tộc thế này quay lại chỉ có chết! Thành An Khê có đại trận bảo vệ, có thể cầm cự được một thời gian, tạm thời sẽ không nguy hiểm. Bây giờ chúng ta nên báo tin cho các thành khác rồi tìm thời cơ hành động."

Tống Diễn biết Lôi Thừa Nghiệp nói đúng, Thành An Khê khó có thể bị phá ngay, việc tìm người cứu viện là thượng sách. Nhưng nghĩ đến Tông Diệu và Cổ Thanh vẫn còn ở đó, lòng y không khỏi bất an.

Lôi Thừa Nghiệp an ủi: "Đừng lo, chúng ta đi nhanh lên, để bị phát hiện thì không xong đâu."

Các tiên nhân khác cũng đồng tình.

Nhóm người ít ỏi của họ không thể đối đầu với đám ma tộc đông như vậy, nếu bị phát hiện thì chẳng ai sống sót.

Tống Diễn bình tĩnh lại, gật đầu: "Được rồi..."

Nhưng vừa dứt lời, biến cố bất ngờ xảy ra!

Chỉ thấy đại trận bảo vệ Thành An Khê lóe lên, chưa kịp để ma tộc tấn công đã tự động biến mất! Hàng vạn ma tộc ào vào thành như cơn thủy triều mà không gặp một chút trở ngại nào. Dù cách một khoảng xa, Tống Diễn vẫn nghe thấy tiếng chém giết từ trong thành vọng ra.

Toàn thân Tống Diễn lạnh ngắt như rơi vào hầm băng.

Ngay cả Lôi Thừa Nghiệp và những người khác cũng sững sờ, sắc mặt ai nấy đều khó coi tột độ. Không thể nào như thế được.

Tại sao đại trận bảo vệ lại tự động biến mất?

Liệu có phải trong thành đã xảy ra vấn đề?

Từ trong thành dường như có vài tiên nhân muốn chạy ra ngoài, nhưng vừa bay được trăm mét thì đã bị ma tộc canh chừng bên ngoài hạ gục.

Tống Diễn từng trải qua vô số trận chiến, nhưng chưa từng có lần nào như thế này... không hề có sự phòng thủ, không có chuẩn bị, hoàn toàn bất ngờ. Đây là một cuộc thảm sát đơn phương.

Y nghiến răng ken két, trận pháp bảo vệ thành không thể tự dưng biến mất, chắc chắn là trong tiên môn có kẻ phản bội, phối hợp với ma tộc từ bên trong, mở cổng cho đội quân ma tộc tràn vào!

Lôi Thừa Nghiệp cũng đã nghĩ tới chuyện này, trong mắt đầy căm hận, chỉ muốn lôi cổ tên phản bội ra mà xé xác!

Ông định hỏi Tống Diễn tính thế nào thì thấy Tống Diễn quay lại, ánh mắt quyết liệt, quả quyết nói: "Nhờ Lôi huynh đi báo tin, ta sẽ quay lại trước."

Nói xong y không chần chừ quay người, hóa thành một luồng sáng lao về phía Thành An Khê.

Lôi Thừa Nghiệp sững sờ nhìn theo Tống Diễn.

Một lúc sau ông nghiến răng chuyển hướng bay về phía khác, biết rằng giờ không cách nào ngăn Tống Diễn lại. Việc duy nhất có thể làm bây giờ là đi báo viện binh!

Gió mạnh rít lên trên mặt Tống Diễn như dao cứa. Y dồn hết tốc độ, chỉ trong chốc lát đã quay lại ngoài thành.

Quân ma tộc chỉ tập trung ngăn chặn người bên trong chạy ra, không ngờ lại có kẻ dám từ ngoài vào. Nhân lúc bọn chúng lơ là, Tống Diễn đã đột phá vào bên trong!

Vừa đáp xuống, y một kiếm hạ gục một ma tộc, mắt đảo nhanh nhìn quanh.

Bên trong thành như chốn luyện ngục trần gian.

Tiên nhân và các tu sĩ đang kịch chiến với ma tộc, khắp nơi la liệt xác người, nhưng số ma tộc giết mãi không hết, chúng vẫn đổ vào thành, nhiều người đã dần kiệt sức.

Tống Diễn nắm chặt thanh kiếm đến mức trắng bệch cả tay.

Tông Diệu pháp lực phi phàm, Tịch Vô Quy không có ở đây, chắc không ai làm gì được anh, nhưng Cổ Thanh lại bị thương, sợ rằng khó mà thoát khỏi kiếp nạn này.

Không chút do dự, Tống Diễn lao thẳng vào trong.

Y không biết đã giết bao nhiêu ma tộc trên đường đi, cánh tay và chân đều bị thương, máu nhuộm đỏ cả quần áo, máu của y và ma tộc hòa lẫn, chẳng phân biệt của ai. Lúc này trong lòng Tống Diễn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cổ Thanh nhất định phải bình an.

Nhất định phải không sao...

Cuối cùng Tống Diễn cũng tới được khu trại. Ở đây, vô số lều bạt chất đống, xác người nằm ngổn ngang dưới chân, những người hôm qua còn cười nói với y giờ đã yên lặng nằm đây, máu chảy lênh láng.

Tống Diễn gần như đã tê liệt cảm xúc, chỉ cảm thấy máu trong người đang dần cạn kiệt, toàn thân lạnh ngắt, nhưng y vẫn tiến lên từng bước một, ít nhất, y chưa thấy xác của Cổ Thanh.

Một tên ma tộc từ bên cạnh lao ra, một nhát chém xuống Tống Diễn. Y không chút do dự, chém ngược lại hạ gục gã rồi bước đến trước lều của Cổ Thanh.

Tống Diễn vội vén cửa lều.

Bên trong trống không.

Không có ai cả.

Cổ Thanh đâu rồi?

Tay Tống Diễn khẽ run, tim như rơi xuống vực... y tự trấn an mình rằng có lẽ Cổ Thanh đã trốn rồi.

Nhất định y sẽ tìm thấy hắn ở đâu đó.

...

Lư Khâu Kỳ đã ngầm móc nối với nội gián trong tiên môn, đợi đến khi quân ma tộc tới liền chủ động gỡ bỏ trận pháp bảo vệ thành, cho phép ma tộc tràn vào khiến tiên môn trở tay không kịp.

Mọi chuyện diễn ra hết sức thuận lợi.

Thuộc hạ của Lư Khâu Kỳ đã xem qua bức họa của Tịch Vô Quy, vào thành là lập tức bắt đầu tìm kiếm, quyết phải nhân cơ hội này diệt trừ Tịch Vô Quy! Hôm nay không một ai trong Thành An Khê này được phép chạy thoát!

Thế nhưng đã nửa canh giờ trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng Tịch Vô Quy khiến Lư Khâu Kỳ cực kỳ sốt ruột.

Phía trước, Tông Diệu đang bị bảy đại ma tướng của lão bao vây. Lư Khâu Kỳ khẽ nhíu mày, tên thiếu chủ của tiên môn này cũng có chút bản lĩnh, nếu cho hắn ta thêm vài năm nữa, e rằng sẽ là mối họa lớn của ma tộc. Nhưng... mục tiêu chính của lão lần này là Tịch Vô Quy, Tông Diệu chỉ là thứ yếu.

Lư Khâu Kỳ chống cây gậy xuống, bực bội hỏi thuộc hạ: "Vẫn chưa tìm thấy Tịch Vô Quy à?"

Thuộc hạ dè dặt đáp: "Vẫn chưa..."

Lư Khâu Kỳ nổi giận quát: "Vô dụng! Còn không mau đi tìm! Đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra!"

Tông Diệu một kiếm giết chết một ma tướng, nhưng sáu ma tướng còn lại lại xông lên, khiến anhnhất thời không thoát ra được.

Nhìn cảnh Thành An Khê máu chảy thành sông, đôi mắt Tông Diệu đỏ ngầu! Anh không bao giờ ngờ rằng trong tiên môn lại có kẻ phản bội!

Anh nhất định phải giết sạch đám ma tộc đê tiện này!

Tông Diệu đã hoàn toàn mất bình tĩnh, bọn ma tướng không ngờ anh lại mạnh đến vậy, cuối cùng cũng bị anh hạ gục từng tên! Tông Diệu căm hận nhìn Lư Khâu Kỳ, không chút do dự lao lên!

Ánh mắt Lư Khâu Kỳ trầm xuống, gậy trong tay phát ra một luồng sáng dữ dội chặn Tông Diệu lại. Lão chẳng muốn đối đầu với Tông Diệu, định gọi thuộc hạ đến ứng cứu thì...

Bất ngờ, một luồng khí thế đáng sợ tràn xuống!

Đến không gian cũng như ngừng đọng trong giây lát—

Lư Khâu Kỳ ngước nhìn lên trời, đồng tử co rụt, khuôn mặt già nua run rẩy, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc không dám tin.

Tông Diệu cũng dừng lại, nhìn chằm chằm lên không trung.

Một người đàn ông mặc áo đen, đeo mặt nạ đen, tựa như ma thần xuất hiện ở đó.

Tịch Vô Quy tay cầm trường kiếm trước ngực, đôi găng tay đen khẽ vuốt qua thân kiếm, đôi mắt đen tối lạnh lùng, bật cười khinh thường: "Sao vậy, gặp bản quân bất ngờ đến thế à?"

Lư Khâu Kỳ cảm thấy lạnh lẽo như có rắn độc quấn quanh, dù là một kẻ lão luyện mưu sâu, từng đấu trí đấu dũng với Tịch Vô Quy bao nhiêu năm, cứ ngỡ rằng đã hiểu rõ tính cách của hắn. Lão khẳng định Tịch Vô Quy đã bị thương tổn tu vi. Nhưng trong khoảnh khắc này, lão biết mình đã sai.

Chỉ cần sai một lần là mất mạng.

Lư Khâu Kỳ nghiến răng, từng chữ một thốt ra: "Ngươi... không hề hấn gì."

Hóa ra tất cả chỉ là một màn kịch, đây là một cái bẫy.

Rốt cuộc lão cũng phải trả giá vì sự nôn nóng của mình.

Tịch Vô Quy đứng trên cao nhìn xuống lão, ánh mắt lướt qua hai người đầy vẻ giễu cợt. Giọng nói của hắn lười nhác: "Đại trưởng lão của ma tộc chiến đấu không ngừng nghỉ, chết dưới tay thiếu chủ tiên môn, bản quân giết Tông Diệu để báo thù cho trưởng lão..."

"Kiểu chết này, bản quân đã chọn cho các ngươi đấy, có hài lòng không?"

Lư Khâu Kỳ phát cuồng vận dụng pháp lực, gậy trong tay ngập tràn ma khí, xoáy tròn như cơn lốc hướng tới Tịch Vô Quy!

Ma khí dữ dội tựa như muốn xé rách cả bầu trời, Lư Khâu Kỳ không giữ lại chút sức nào, tung ra toàn bộ pháp lực!

Thế nhưng Tịch Vô Quy chỉ lơ đễnh liếc nhìn một cái, tay cầm kiếm nhẹ nhàng chém xuống, luồng ma khí dày đặc tựa tờ giấy mỏng bị xé toạc. Thanh kiếm chỉ trong nháy mắt đã chạm đến trước mặt Lư Khâu Kỳ, xuyên qua ngực lão ta.

Lư Khâu Kỳ mở to mắt nhìn Tịch Vô Quy trong vô vọng, ánh mắt dần mất đi sự sống...

Tịch Vô Quy rút kiếm ra, bình tĩnh xoay người, từng bước tiến về phía Tông Diệu.

Tông Diệu nhìn Tịch Vô Quy, hai mắt trợn trừng, lòng đầy căm hận.

Anh biết người kế tiếp sẽ là mình.

Thế nhưng... anh không cam tâm.

Anh thực sự không cam tâm.

Anh còn rất nhiều việc chưa làm, bọn họ còn chưa thắng, anh không thể cứ vậy mà chết ở đây...

Một viên ngọc trong suốt đột ngột xuất hiện trước mặt anh.

Viên ngọc phát ra hàng nghìn tia sáng sắc như kiếm, kiếm khí lan tỏa khắp trời như muốn nghiền nát tất cả—

Thế nhưng, người đàn ông mang khí thế của một ma thần bước qua màn kiếm quang dày đặc mà không hề dừng bước, hắn nhẹ nhàng giơ tay nắm lấy viên ngọc trong lòng bàn tay. Một tiếng "rắc" khe khẽ vang lên.

Tịch Vô Quy buông tay.

Viên ngọc trong tay hắn hóa thành bột mịn, chảy xuống từ kẽ ngón tay.

Năm xưa Tông Triều Sơn cũng dùng chiêu này, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là trò vặt. Tịch Vô Quy ung dung thu tay về, khi thấy lớp kiếm quang tan biến, một ánh sáng sắc bén bất ngờ lao thẳng tới giữa mặt hắn mà không hề báo trước!

Tịch Vô Quy đột ngột đưa tay nắm lấy, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, hắn siết chặt thanh kiếm đang rung bần bật!

Thần kiếm Huyền Ẩn.

Mũi kiếm vừa chạm vào trán hắn, ngay trên lớp mặt nạ, khiến mặt nạ xuất hiện một vết nứt nhỏ rồi dần dần nứt toác, rơi xuống đất thành hai mảnh.

Tông Diệu nhìn người trước mặt, lộ ra vẻ không dám tin, mắt đỏ lên, giọng khàn đặc: "Là ngươi."

Tịch Vô Quy nhặt kiếm Huyền Ẩn lên, nhìn Tông Diệu với vẻ chán ghét, khóe môi khẽ nhếch nụ cười lạnh: "Bản quân đã đánh giá thấp ngươi."

Nhưng dù có bị phát hiện thì đã sao, dù sao hôm nay hắn cũng sẽ giết chết Tông Diệu.

Sẽ chẳng ai biết chuyện này.

Tông Diệu nhìn chằm chằm Tịch Vô Quy, chỉ còn lại ánh mắt căm hận vô cùng. Anh cứ như vậy, nhìn thấy Tịch Vô Quy từ từ nâng kiếm lên.

Mũi kiếm càng lúc càng gần mắt anh, ma khí lạnh lẽo khiến anh rùng mình—

Tông Diệu biết mình sắp chết.

Nhưng vào khoảnh khắc đó, một thân hình nhuốm máu bất ngờ lao tới chắn trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn Tịch Vô Quy với ánh mắt cương nghị!