Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi

Chương 41




Đêm qua Tịch Vô Quy không về.

Tống Diễn cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon, sáng dậy y ngáp một cái rồi như thường lệ đi theo tên ma nô ra đại điện ăn sáng.

Nhưng vừa bước vào điện, cơn buồn ngủ lập tức bay biến.

Tịch Vô Quy lại đang ngồi ngay giữa điện.

Hắn khẽ nâng cằm lên.

Tống Diễn lập tức ngoan ngoãn đi tới.

"Hôm nay Quân thượng không ra ngoài à?" Tống Diễn cười tươi ngồi xuống bên cạnh Tịch Vô Quy.

Thường thì ban ngày Ma đầu không ở đây mà.

Tịch Vô Quy đáp lại bằng giọng lạnh nhạt: "Ngươi mong bản quân ra ngoài lắm à?"

Tống Diễn lập tức nghiêm mặt: "Tuyệt đối không có! Quân thượng về ta mừng còn không kịp!"

Tịch Vô Quy nhếch môi cười, ánh mắt đầy ẩn ý. Người này đúng là càng ngày càng biết nói dối, mới đến còn dè dặt, giờ thì miệng ngọt ngào trơn tru hẳn.

Nhưng hắn cũng chẳng buồn chấp nhặt với Tống Diễn.

Tống Diễn cong mắt cười: "Ngài có muốn ta hầu hạ ngài dùng bữa không?"

Tịch Vô Quy lười biếng nói: "Không cần."

Ồ, không cần thì tốt quá.

Tống Diễn lập tức cúi xuống tự lo bữa sáng của mình.

Thời gian qua y gần như đã hiểu rõ tính tình của ma đầu, chỉ cần cười nhiều một chút, tỏ ra ngoan ngoãn thì hắn thường không làm khó y, thậm chí có đôi khi y còn từ chối mà hắn cũng không giận. Nói tóm lại là cứ vuốt lông đúng chiều là được, nhìn vậy thôi chứ cũng dễ dỗ.

Đâu đáng sợ như lời đồn nhỉ?

Sau khi ăn no, Tống Diễn ngước lên nhìn Tịch Vô Quy, hắn ngồi đó từ sáng chắc chắn là có chuyện.

Tịch Vô Quy đứng lên, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Tống Diễn chẳng hỏi gì, ngoan ngoãn theo hắn ra ngoài. Một con rồng đen to lớn đang cuộn mình bên ngoài điện, thấy Tịch Vô Quy đến nó lập tức cúi đầu thuần phục.

Chẳng hiểu sao Tống Diễn bỗng thấy mình giống hệt con rồng này, cũng là thú cưng của Tịch Vô Quy.

Y xua đi ý nghĩ kỳ quái này! Thú cưng gì chứ, ít nhất y cũng được coi là người trong hậu cung chứ?

Đang mải nghĩ ngợi linh tinh, Tống Diễn đã bị Tịch Vô Quy nắm cổ tay kéo lên lưng rồng.

Rồng đen bay vút lên trời, gió táp mạnh vào mặt khiến Tống Diễn phải lảo đảo, một bàn tay kịp thời đặt lên eo y, giữ cho y đứng vững.

Tống Diễn nheo mắt.

Nhớ lại mấy hôm trước mình than thở với tên ma nô, lúc đó còn tưởng chẳng có hồi âm, không ngờ Tịch Vô Quy lại thực sự định đưa y ra ngoài?

Tim Tống Diễn đập nhanh.

Khoảng một khắc sau.

Rồng đen bổ nhào xuống một thung lũng xanh tươi.

Tịch Vô Quy dẫn Tống Diễn xuống. Tống Diễn ngước lên nhìn xung quanh, nơi này khác xa với vẻ đen tối lạnh lẽo của ma cung. Nơi đây đầy vẻ sống động, cây cối xanh mướt, thỉnh thoảng có động vật nhỏ chạy qua, tiếng chim hót và tiếng côn trùng râm ran bên tai, dòng nước từ thác chảy qua thung lũng, thấp thoáng đâu đó có bóng mái hiên.

Tống Diễn bước theo Tịch Vô Quy, chẳng mấy chốc đã đến trước một tòa hành cung.

Thì ra Tịch Vô Quy thực sự đưa y đến đây để giải khuây?

Tống Diễn thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không quá mừng rỡ vì nơi này chưa đủ xa.

Y vừa tính nhẩm thời gian, từ ma cung đến đây mất chừng một khắc, đó là còn đi với tốc độ bình thường của Tịch Vô Quy, nếu ngục Hàn Uyên xảy ra chuyện thì Tịch Vô Quy sẽ quay lại còn nhanh hơn nữa.

Xem ra chưa phải lúc thích hợp để ra tay.

Tống Diễn thôi nghĩ ngợi rồi bước vào.

Tòa hành cung này được xây rất đẹp, hòa hợp với cảnh quan nơi đây nhưng vẫn giữ được nét sang trọng, vừa bước vào đã có một đoàn người hầu tiến ra chào đón.

Khác với những tên ma nô không nói lời nào ở ma cung, người hầu ở đây lại biết nói chuyện, cung kính nói với Tống Diễn: "Công tử, xin mời theo chúng ta."

Tống Diễn liếc nhìn Tịch Vô Quy.

Hắn gật đầu: "Đi đi."

Tống Diễn yên tâm đi theo nhóm người hầu.

Lão quản gia dẫn đầu vừa đi vừa cười: "Lão nô vẫn luôn thay Quân thượng quản lý hành cung này, đây là lần đầu tiên được thấy Quân thượng đưa người đến đây."

Tống Diễn thoáng động trong mắt: "Lần đầu tiên đưa người đến?"

Lão quản gia gật đầu: "Vâng, trước giờ Quân thượng chưa từng đến đây."

Tống Diễn trầm ngâm, cứ tưởng Tịch Vô Quy lần đầu đưa người đến, nào ngờ đây cũng là lần đầu hắn ghé qua. Xem ra hắn vốn chẳng màng đến hưởng lạc, nhưng tại sao lại đưa y đến đây?

Lão quản gia vừa đi vừa giới thiệu, cuối cùng đưa Tống Diễn đến trước một cung điện: "Công tử, đây là tẩm cung của Quân thượng và người."

Tống Diễn nghĩ, đến đây rồi thì cũng chẳng tránh được việc phải ngủ chung giường với Tịch Vô Quy, nhưng y cũng quen rồi, liền gật đầu: "Ta biết rồi."

"Bọn ta ở gần đây, nếu công tử có nhu cầu gì cứ sai bảo." Lão quản gia nói: "Nếu không còn gì nữa, ta xin cáo lui."

Tống Diễn bước vào trong điện quan sát một lượt.

Khác với ma cung, nơi này mang phong cách kiến trúc giống nhân gian hơn, nền lát đá cẩm thạch trắng, mái hiên lợp ngói lưu ly, cột nhà chạm trổ tinh xảo, bên trong bày biện bình phong thủy mặc, chiếc giường gỗ đỏ treo màn che.

Bước qua tẩm điện ra phía sau là một khu vườn rộng, trong vườn trồng mấy cây quế, dưới bóng cây đặt một chiếc ghế nằm.

Nhìn chiếc ghế nằm dưới bóng cây, Tống Diễn bỗng cảm thấy xao xuyến.

Khung cảnh này giống hệt ngôi nhà của y ở thành Túc Minh, khi ấy điều y thích nhất là nằm trên ghế phơi nắng.

Tống Diễn bước tới nằm xuống, xung quanh yên tĩnh thanh bình.

Trong lòng bỗng có chút cảm xúc khó tả.

Sao Tịch Vô Quy lại đưa y tới đây?

⋆୨୧˚૮ ^ﻌ^ა˚୨୧⋆

Trong thư phòng.

Phục Diễm cung kính đứng đó.

Tịch Vô Quy lạnh nhạt hỏi: "Gần đây Lư Khâu Kỳ có động tĩnh gì không?"

Phục Diễm đáp: "Gần đây Đại trưởng lão rất an phận, không có hành động gì."

Tịch Vô Quy hơi nhíu mày.

Lần trước lão già đó đến ma cung không phải để thăm dò hắn sao? Chuyện hắn đưa tiên nhân về ma cung, lý ra là cái cớ tuyệt vời để làm to chuyện, vậy mà lần này lại yên tĩnh bất thường.

Dù sao hành cung này đã được hắn đặt cấm chế, chỉ cần ai đụng vào là hắn sẽ biết ngay, nên chẳng ngại Lư Khâu Kỳ có mưu tính gì.

Đôi mắt Tịch Vô Quy thoáng lạnh lẽo: "Tiếp tục theo dõi lão."

Phục Diễm kính cẩn nhận lệnh.

Hắn ngừng một lát rồi hỏi tiếp: "Tình hình bên Tông Diệu ra sao?"

Nghe Quân thượng nhắc đến Tông Diệu, Phục Diễm cẩn trọng đáp: "Tông Diệu luôn túc trực tại Nam Nhạc Châu chỉ huy tiên môn đối đầu với chúng ta, nhìn sơ thì không có gì bất thường."

Tịch Vô Quy trầm ngâm suy nghĩ.

Lần đó Tống Diễn đi cùng Tông Diệu, lần này y lại lẻn vào ngục Hàn Uyên, nếu có ý định cứu đám tù binh ở đó thì chuyện lớn như thế Tông Diệu không thể không biết, biết đâu anh ta lại chính là chủ mưu.

Dù sao Tống Diễn cũng đang ở trong tay hắn, nể mặt Tông Diệu "dâng" Tống Diễn đến, hắn cũng chẳng buồn tính toán với anh ta.

Chỉ là một thiếu chủ tiên môn thôi, cũng chẳng đáng để hắn phải bận tâm.

"Có bất kỳ điều gì khác thường thì báo lại." Tịch Vô Quy đứng dậy nói.

Phục Diễm cúi đầu: "Rõ."

Hắn ta nhìn theo bóng lưng Tịch Vô Quy rời đi, vẻ mặt thoáng phức tạp.

Quân thượng đưa Tống Diễn về ma cung thì cũng thôi đi, nay chỉ vì Tống Diễn cảm thấy ma cung lạnh lẽo mà ngài đưa y đến đây, chuyện này trước đây chưa từng có.

Nếu Quân thượng thực sự còn tình cảm với Tống Diễn...

Dù Quân thượng không bận tâm đến ranh giới tiên – ma, thì Tống Diễn có thể không để ý sao?

Phục Diễm khẽ thở dài.

Thôi, mình lo lắng làm gì chứ.

˖⁺‧₊˚♡˚₊‧⁺˖

Tịch Vô Quy quay lại tẩm điện thì thấy Tống Diễn đang ngủ trên ghế nằm dưới bóng cây.

Dưới tán cây, gương mặt thanh tú của y trông thật yên bình, khung cảnh này giống như đưa hắn trở về thành Túc Minh, khi ấy lúc rảnh rỗi Tống Diễn luôn thích nằm ngủ dưới bóng cây.

Vậy nên hắn đã đặc biệt sai người đặt chiếc ghế này ở đây.

Hắn nghĩ Tống Diễn sẽ thích.

Tống Diễn vốn chỉ định nằm nghỉ một lát, ai ngờ nơi này quá thoải mái, y lơ mơ ngủ quên mất. Đang mơ màng thì bỗng cảm thấy ngứa ngứa trên mặt. Y đưa tay quơ quơ thì chạm phải thứ gì đó lạnh ngắt, giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra thì đối diện ngay với một đôi mắt sâu thẳm u ám.

Y ngay lập tức nín thở.

Tịch Vô Quy cúi sát lại, đôi tay mang găng của hắn chạm nhẹ lên má y, cười khẽ: "Tỉnh rồi?"

Tim Tống Diễn suýt nữa ngừng đập. Ma đầu tự dưng áp sát như thế đáng sợ quá!

Y vội vàng ngồi dậy.

Nhìn ra ngoài trời đã tối, ra là đến giờ ăn tối, không ngờ y lại ngủ lâu đến vậy.

Tịch Vô Quy nhìn y một lát rồi xoay người bước đi.

Tống Diễn lập tức đi theo sau.

Trong điện đã bày biện đủ loại mỹ vị.

Tống Diễn chỉ tập trung ăn uống, không hề liếc nhìn ma đầu lấy một lần.

Tịch Vô Quy chẳng mấy hứng thú với đồ ăn, hắn không cần thiết phải ăn để duy trì tu vi, cũng chẳng ham mê mấy thứ mỹ thực này. Còn Tống Diễn dù đã là tiên nhân nhưng bữa nào cũng ăn ngon lành.

Đúng là vẫn như hồi còn là người phàm vậy.

Tịch Vô Quy tựa lưng vào ghế, đợi đến khi thấy Tống Diễn ăn gần xong mới lười biếng hỏi: "Ăn xong rồi?"

Tống Diễn cười đáp: "Xong rồi."

Tịch Vô Quy đứng dậy.

Tống Diễn đoán đã đến giờ lên giường nghỉ ngơi, y bước theo vài bước nhưng lại thấy Tịch Vô Quy không vào trong mà đi ra ngoài hướng về phía ngọn núi sau cung.

Hơi ngạc nhiên nhưng Tống Diễn chỉ đành theo chân hắn.

Gió đêm lành lạnh.

Cả hai tiến đến chân ngọn núi ở sâu nhất của hành cung, Tống Diễn nhớ lại lời lão quản gia, bảo rằng bên trong ngọn núi này có một linh tuyền quý hiếm. Chẳng lẽ Tịch Vô Quy định đi tắm linh tuyền?

Người hầu cung kính mở cánh cửa lớn, một làn hơi nước ấm áp ập vào, linh khí tràn ngập trong không gian khiến người ta thoải mái cả người.

Tống Diễn lấy lại tinh thần và bước vào trong.

Thì ra cả ngọn núi đã được khoét rỗng, ở giữa là một hồ linh tuyền, dòng nước nóng từ suối tuôn ra rì rầm.

Hai người hầu tiến lên từ hai bên, cung kính giúp Tịch Vô Quy cởi áo ngoài, bên trong hắn mặc một bộ áo lụa đen mỏng, cổ áo buông lỏng, bước vào linh tuyền rồi cởi đôi găng tay đặt bên cạnh, đưa tay ra với Tống Diễn: "Qua đây."

Tống Diễn nhìn người đàn ông trước mặt.

Mái tóc đen dài của hắn xõa xuống bên bờ hồ, nửa thân trên ngâm trong nước, chiếc áo ướt đẫm dán chặt lên cơ thể để lộ những đường nét săn chắc. Đôi mắt dưới lớp mặt nạ đen thâm sâu như một vị thần lạnh lùng vô tình.

Tống Diễn do dự, cảm giác lúc này chưa phải là lúc nên lại gần.

Nhưng hai tên người hầu đã tiến đến giúp y cởi áo ngoài rồi đóng cửa lại, im lặng rời đi.

Tống Diễn hít sâu một hơi.

Y tự nhủ đừng quá căng thẳng.

Dù sao cũng đã chung giường ngủ với ma đầu này bao lâu nay mà chẳng có chuyện gì xảy ra, nên chắc cũng chẳng có gì phải sợ cả.

Tống Diễn chậm chạp bước tới, nhấc chân ngâm vào suối nước nóng, hơi nước ấm áp bao phủ lấy y, linh khí luồn lách qua các lỗ chân lông khiến y bất giác thả lỏng hoàn toàn.

Tống Diễn thoáng bất ngờ, linh tuyền này quả thật có tác dụng không nhỏ.

Tịch Vô Quy lười biếng tựa vào thành hồ nhìn Tống Diễn từng bước đến gần, chần chừ đặt tay vào tay mình. Hắn nhướng mày, kéo y vào lòng mình.

Cảm nhận được cơ thể Tống Diễn cứng đờ, Tịch Vô Quy khẽ cười mỉa mai.

Hắn đã nhận ra trong người Tống Diễn có vài vết thương cũ. Linh tuyền này chẳng có ích gì cho hắn, nhưng lại tốt cho thương tích của Tống Diễn. Dù đã tu tiên nhưng suốt ngày chạy đôn chạy đáo vì người khác, ngay cả sức khỏe của mình cũng không để ý đến. Nếu không phải hắn phát hiện ra thì với tính cách thích lo chuyện bao đồng của y, có khi đã sớm chết ở ngục Hàn Uyên rồi.

Tống Diễn đành phải tựa vào lòng Tịch Vô Quy, hai lớp áo mỏng ướt đẫm không ngăn được hơi ấm của cơ thể hắn.

Không biết là do nước suối nóng hay do nhiệt độ từ cơ thể ma đầu quá cao, Tống Diễn thấy mình như bị nung chảy, nóng đến mức như bị thiêu đốt. Y khẽ cúi đầu, không dám lên tiếng, đành chuyển sự chú ý vào việc vận chuyển linh lực.

Mấy năm trước vì mải mê tu luyện nên y nóng vội, chưa xây dựng nền móng vững chắc, sau đó lại giao tranh với ma tộc liên tục, nhiều lần bị thương nhưng không có thời gian tĩnh dưỡng khiến trong người có vài vết thương cũ. Do cảm thấy chúng không ảnh hưởng quá nhiều, Tống Diễn cũng mặc kệ.

Linh tuyền này nhẹ nhàng dưỡng thương, linh khí tràn ngập khắp cơ thể khiến các vết thương cũ dần hồi phục khiến Tống Diễn bất ngờ.

Đã đến đây rồi thì cứ coi việc ngâm mình trong linh tuyền này là thù lao cho việc "hy sinh" để bầu bạn cùng ma đầu vậy.

Tống Diễn lơ đãng nghĩ ngợi, không khỏi cảm thán, chẳng biết có phải tính là "lấy sắc hầu người" không nữa? Ai mà ngờ được có ngày y lại đến bước này.

Nếu đối phương không phải là một ma đầu tàn nhẫn máu lạnh, thì cuộc sống "dựa dẫm" này cũng không tệ lắm.

Ôi thôi ngay, đầu óc đang nghĩ linh tinh gì thế này!

Quả nhiên sống trong xa hoa quá dễ khiến người ta sa lầy, đến mức còn nghĩ đến chuyện ăn bám... Mà đúng là đã lâu rồi y không được thảnh thơi như thế này, ba năm qua ngoài tu luyện thì chiến đấu liên miên, vừa ngâm gió nằm sương vừa vào sinh ra tử, thực sự quá mệt mỏi.

Thật ra Tống Diễn chẳng có mơ ước gì cao cả, cũng chẳng có chí lớn, chỉ muốn mỗi ngày ăn no ngủ kỹ, thảnh thơi sống qua ngày. Vậy mà vì hoàn cảnh xô đẩy mà phải sống tranh đấu suốt ba năm, rốt cuộc bao giờ mới kết thúc đây?

Chẳng lẽ thật sự như trong nguyên tác, phải đợi đến mười năm sau khi Tông Diệu đột phá giết chết Tịch Vô Quy thì mới có thể mang lại hòa bình?

Nhưng điều đó còn quá xa, nghĩ đến cảnh thảm khốc trong truyện mà đau lòng, không biết sẽ còn bao nhiêu người phải chết nữa?

Ba năm qua y đã chứng kiến bao nhiêu đồng đội hy sinh, lưỡi kiếm của y cũng nhuốm biết bao máu.

Tống Diễn không hề thích giết chóc, nhưng vì bảo vệ người khác y buộc phải vung kiếm, dẫu vậy vẫn không thoát khỏi cơn ác mộng triền miên, nhiều đêm giật mình tỉnh giấc.

Hơn nữa ở bên Tông Diệu ba năm nay, Tông Diệu đã trở thành người bạn thân thiết của y, trong lòng Tống Diễn thật sự không muốn nhìn thấy Tông Diệu bước lên con đường đó, gánh vác cái chết của cha chú, hy sinh tất cả, mất đi mọi thứ chỉ để trở thành một vị thần cứu độ chúng sinh, điều này thực sự quá tàn nhẫn với Tông Diệu.

Tống Diễn khép mắt lại, bên tai chỉ còn tiếng nước róc rách, tĩnh lặng không gì hơn.

Ở trong ma cung một tháng này, tuy ban đầu nơm nớp lo sợ, nhưng dần dần y cũng thả lỏng hơn, hiếm có được những giây phút bình yên như thế này.

Nhưng Tống Diễn biết tất cả chỉ như giấc mộng thoáng qua.

Suy cho cùng ma đầu vẫn là ma đầu.

Tịch Vô Quy không chết, thế gian này sẽ không bao giờ có được hòa bình.

Y không hận Tịch Vô Quy nhưng cũng không thích một thế giới đầy chiến tranh, y khao khát cuộc sống yên bình trước kia.

Không biết đã qua bao lâu.

Được nước ấm bao bọc, dần thích nghi với nhiệt độ ở đây, Tống Diễn cứ thế dựa vào Tịch Vô Quy.

Tịch Vô Quy chỉ ôm y chứ không làm thêm điều gì khác, Tống Diễn khẽ ngẩng mắt, nhìn gò má sắc lạnh của hắn.

Bất kể lúc nào Tịch Vô Quy cũng đeo chiếc mặt nạ này, đột nhiên Tống Diễn có chút tò mò, không biết ma đầu này trông như thế nào.

Tại sao lại luôn đeo mặt nạ?

Chẳng lẽ có điều gì khó nói sao?

Hắn dựa vào thành hồ, mắt nhắm hờ trông như đã ngủ, nhịp tim Tống Diễn bỗng đập nhanh hơn. Y chỉ cần giơ tay là có thể gỡ chiếc mặt nạ kia xuống...

Nếu là trước đây, y chưa bao giờ dám nghĩ đến điều này, nhưng sau thời gian ở đây Tống Diễn không thể phủ nhận rằng gan mình đã lớn hơn hẳn.

Thử một lần... chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Tống Diễn hít một hơi, nhẹ nhàng nâng tay lên, nhưng ngay khi sắp chạm vào chiếc mặt nạ, Tịch Vô Quy đột ngột mở mắt, ánh mắt hun hút như vực thẳm. Chỉ trong nháy mắt Tống Diễn đã bị hắn nắm cổ tay, đè xuống thành hồ.

Lòng bàn tay Tịch Vô Quy nóng như lửa, giữ chặt đến mức Tống Diễn có cảm giác cổ tay mình sắp bị nghiền nát. Y bị ép tựa vào thành hồ, không còn đường lui, chỉ có thể ngước lên nhìn hắn mà nuốt khan.

Tống Diễn cố cười gượng: "Quân thượng tỉnh rồi..."

Tịch Vô Quy lạnh lùng nhìn y: "Ngươi định làm gì?"

Tống Diễn cố nặn ra vẻ vô tội, bắt đầu nói dối: "Ta... ta chỉ hơi tê chân, định đổi tư thế chút thôi..."

"Ồ?" Tịch Vô Quy càng tiến sát, làn nước chảy lấp lánh xung quanh, chiếc áo đen và trắng của hai người hòa vào nhau. Hắn cúi xuống sát bên tai Tống Diễn thì thầm: "Vậy còn tư thế này thì sao?"

Tống Diễn cảm nhận hắn siết chặt, hai tay y bị giữ chặt trên đỉnh đầu, tư thế này khiến y xấu hổ vô cùng nhưng cũng không dám nói là mình không thích.

Tịch Vô Quy khẽ hạ mi mắt.

Giữa màn hơi nước mờ ảo, có lẽ là do ngâm suối lâu nên làn da trắng của người trước mặt ửng hồng, cả cơ thể như phủ một lớp hồng phấn. Những lọn tóc ướt dính trên cổ, ánh mắt bối rối tránh khỏi ánh nhìn của hắn, thân thể run nhẹ vì thẹn thùng, cắn môi đầy tội nghiệp, không phản kháng mà như đang mời gọi.

Tên lừa gạt này.

Hắn biết rõ Tống Diễn có mưu đồ, biết rõ y giả dối, nhưng khoảnh khắc này hắn vẫn bị mê hoặc.

Tịch Vô Quy vốn không thích tự ép mình.

Hắn cúi xuống, hôn y.

Tống Diễn trợn tròn mắt.

Bàn tay hắn giữ chặt cằm y ép y phải hé miệng, Tống Diễn bị bắt buộc phải ngẩng cổ lên đón nhận. Nụ hôn của hắn mang theo sự chiếm đoạt hung bạo, như muốn nuốt chửng lấy y.

Dù trước kia Tịch Vô Quy thỉnh thoảng cũng có tiếp xúc gần nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay. Tống Diễn bất giác lo lắng, linh cảm lần này Tịch Vô Quy thật sự không định dừng lại.

Y thử đẩy hắn ra.

Trước đây chỉ cần y đẩy, Tịch Vô Quy sẽ buông tay. Nhưng lần này hắn không hề động lòng, dễ dàng chế ngự mọi phản kháng của y.

Bị hôn đến mức không thể thở nổi, nước mắt sinh lý rơi xuống nơi khóe mắt, Tống Diễn chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.

Tịch Vô Quy tham lam càn quét khoang miệng của y, không chừa một ngóc ngách nào. Hắn vốn chẳng phải chính nhân quân tử, nhưng người trước mặt này cứ hết lần này đến lần khác trêu chọc hắn, khiến hắn nghĩ rằng bản thân đã quá nhường nhịn rồi.

Ánh mắt đen sâu thẳm của Tịch Vô Quy thoáng xao động, đôi tay siết lấy cằm Tống Diễn để lại một vệt đỏ.

Hắn nhìn kẻ trước mặt, đôi mắt đào hoa ướt át phủ một lớp sương mờ, lông mi dính đầy nước mắt khẽ rung lên đầy yếu đuối, trông như đôi cánh bướm bị tàn phá trong mưa gió. Một giọt lệ trượt dài bên thái dương, khóe mắt đỏ ửng, khiến hắn cảm thấy vừa dịu dàng vừa mơ màng.

Ánh mắt của Tịch Vô Quy càng trở nên tối tăm, trong lòng sự phẫn nộ và khát vọng đan xen, từng sợi lý trí đứt đoạn. Hắn đã nhẫn nhịn đủ rồi.

Người này đang nằm trong tay hắn, cớ gì phải tiếp tục kiềm chế?

Hắn đâu phải kẻ hèn nhát như Cố Duy.

Rõ ràng là khao khát đến mức tột cùng, vậy mà chỉ biết cắn răng chịu đựng, không dám chạm vào... kết quả là chẳng nhận được gì.

Đã muốn có y thì cứ giữ chặt y bên mình, để mắt y chỉ nhìn thấy hắn, bên cạnh chỉ có hắn, hơi thở cũng vì hắn mà tồn tại, để y hoàn toàn thuộc về hắn... Như thế còn lo gì y không dồn hết tâm tư vào mình?

Hắn muốn trở thành tất cả của y.

Tầm nhìn của Tống Diễn nhòa đi, y cảm thấy mình sắp nghẹt thở, nhưng Tịch Vô Quy vẫn không có ý định buông ra. Qua lớp sương mờ, khuôn mặt của hắn tối tăm như một ác ma từ vực thẳm, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo y xuống địa ngục.

Nỗi sợ hãi và bất an tràn ngập khiến đầu óc Tống Diễn trống rỗng, chỉ còn bản năng sống sót. Y dồn sức thúc gối một cái, ngay khi cảm nhận bàn tay hắn nới lỏng liền cắn mạnh một cái, vị máu tanh lan tràn trong miệng.

Cuối cùng hắn cũng buông ra, không khí ập vào lồng ngực, trí óc Tống Diễn dần tỉnh táo lại, tầm nhìn trở nên rõ ràng, y đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí.

Tống Diễn:...

Chết chắc rồi.

Y không cố ý đâu, đó chỉ là phản ứng bản năng thôi!

Giờ tình hình đã thế này rồi, chi bằng tự kết liễu trước khi ma đầu ra tay. Nghe nói ma tộc rất giỏi trong việc tra tấn tiên nhân, chốn ma ngục đầy rẫy cực hình, nếu bị bắt lại và hành hạ từng ngày, chẳng thà chết ngay bây giờ cho nhẹ nhàng.

May thay Tịch Vô Quy đã giải trừ xiềng xích cho y, giờ thì tự bạo nguyên thần thôi!

Tống Diễn lập tức vận chuyển tiên linh lực, nhưng Tịch Vô Quy chỉ vung tay một cái, cả người y đã bị cố định. Một luồng ma khí xâm nhập cơ thể, quấn chặt lấy nguyên thần y như một con rắn.

Chậm mất rồi...

Sắc mặt Tống Diễn cứng lại.

Đúng là khó mà tự sát trước mặt ma đầu, khoảng cách giữa sức mạnh y và Tịch Vô Quy vẫn quá lớn. Nhưng mà trong thiên hạ này ai đánh lại nổi Tịch Vô Quy chứ? Không phải y yếu kém mà là hắn quá mạnh thôi.

Tịch Vô Quy nhìn chằm chằm Tống Diễn, xung quanh là hơi nước mờ ảo nhưng trong lồng ngực hắn lại buốt giá.

Chỉ chậm một chút thôi, người này sẽ chết ngay trước mặt hắn.

Chỉ cần nghĩ đến việc y biến mất như thế, nguyên thần vỡ tan, không còn chút vết tích, ngay cả một ý niệm cuối cùng cũng không sót lại... hắn cảm thấy như có hàng ngàn lưỡi dao băng đâm thẳng vào tim.

Hắn luôn biết sự ngoan ngoãn, ân cần của Tống Diễn chẳng qua chỉ là giả vờ, là sự che đậy, nhưng hắn không ngờ y lại ghét mình đến mức này...

Cũng phải, tiên nhân nào mà không hận hắn?

Tống Diễn cũng vậy thôi.

Y vốn không yêu hắn nhiều đến vậy, giờ thì chắc càng không có khả năng yêu rồi.

Ánh mắt Tịch Vô Quy khiến Tống Diễn rùng mình, mặc dù hắn vẫn đeo mặt nạ nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt u ám kia cũng đủ biết hắn đang rất không vui.

Nghĩ đến những cực hình trong ma ngục...

Dù Tống Diễn đã coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, lúc này y vẫn thấy hoảng hốt. Đúng lúc y đang thấp thỏm bất an... thì nghe hắn thốt ra hai chữ lạnh như băng: "Ra ngoài."

Tống Diễn ngẩn người, hoang mang khó hiểu.

Y nghe nhầm à?

Bản thân đã mạo phạm ma đầu đến mức này vậy mà hắn chỉ muốn y ra ngoài thôi?!