Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi

Chương 27




Cố Duy cầm tấm danh thiếp, lạnh lùng lướt qua Phong Minh Vũ rồi quay người bỏ đi.

Đây là cửa Phủ Tiên Sư, cậu chắc chắn Phong Minh Vũ không dám làm gì. Mà nếu hắn ta muốn ngầm giở trò thì Phục Diễm sẽ rất vui lòng xử lý hắn ta.

Tống Diễn thuyết phục được Cố Duy tham gia tuyển chọn nên mừng rơn, chẳng thèm để ý đến mấy chuyện lặt vặt kia nữa.

Cả nhóm cùng trở về quán trọ.

Tông Diệu ngồi ở tửu lâu cả ngày, nghe được không ít chuyện nhưng tâm trạng rõ ràng không tốt lắm. Thấy Tống Diễn về, anh vẫn mỉm cười: "Tống huynh về rồi à, đã lấy được danh thiếp chứ?"

Tống Diễn cười gật đầu rồi kéo Cố Duy lại: "Cố Duy cũng đăng ký rồi. Ta nghĩ có khi cậu ấy còn có thiên phú hơn cả ta!"

Tông Diệu cười: "Tiên môn tuyển chọn công bằng, nếu thực sự có thiên phú thì tiên môn chắc chắn không bỏ lỡ nhân tài."

Tống Diễn cũng cười: "Đó là đương nhiên, ta tin huynh."

Tiên nhân chưa chắc đều tốt, lòng người vốn khó lường, nhưng về phẩm chất của Tông Diệu thì Tống Diễn tin tưởng một ngàn phần trăm.

Cố Duy khẽ hừ một tiếng.

Công bằng? Công bằng cái gì? Ngươi chưa thấy Tam công tử nhà họ Phong hành xử kiểu gì đâu. Hắn ta còn chưa thành tiên mà đã chẳng coi người phàm ra gì. Còn các tiên nhân thì lúc nào cũng tỏ vẻ quan tâm thiên hạ nhưng thực ra chỉ toàn giả tạo. Mấy kẻ ở Không Huyền Cảnh cũng chẳng tốt đẹp gì.

______________

Ngày hôm sau Tống Diễn giục Cố Duy ra ngoài.

Bắc Lê Châu có một vùng đất tiên, linh khí tràn trề, xung quanh mười dặm đều thuộc về phủ Tiên Sư. Trên những đỉnh núi cao chót vót, một tòa tiên cung xây ở lưng chừng núi, ánh sáng ban mai dát vàng phủ lên đẹp như tiên cảnh.

Người đến tham gia tuyển chọn có thể lên tới hàng ngàn. Tống Diễn hòa vào đám đông, quay lại thấy Cố Duy bám sát theo sau.

Trước núi có một khoảng đất rộng lớn, vòng thi đầu tiên sẽ diễn ra tại đây.

Các tiên nhân đứng ra duy trì trật tự, Tống Diễn ước chừng phải có mấy chục người. Cảnh tượng này quả là hiếm thấy.

Những người tham gia cầm danh thiếp trên tay, chia thành mười hàng xếp vào. Mỗi tiên nhân cầm một pháp khí màu vàng quét qua danh thiếp của mọi người, khi danh thiếp lóe lên ánh sáng trắng thì có thể vào trong.

Khi Tống Diễn bước vào, khung cảnh bên trong khiến y choáng ngợp.

Hàng ngàn tờ giấy tuyên thành cùng bút mực lơ lửng giữa không trung.

Đỉnh nóc! Làm bài kiểm tra mà không cần bàn ghế gì luôn.

Tống Diễn chọn một chỗ đứng, Cố Duy đứng ngay bên cạnh.

Những người khác lần lượt vào, ai nấy đều kinh ngạc trước cảnh tượng này. Đúng là tiên nhân ra tay có khác.

Khác với sự căng thẳng của những người xung quanh, Tống Diễn vẫn thoải mái. Y biết rõ mình chẳng có thiên phú gì, chỉ đến đây để góp vui thôi.

Y lén liếc nhìn Cố Duy, thấy cậu đứng yên lặng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. Bỗng nhiên Tống Diễn lại hơi lo lắng, hy vọng Cố Duy có thể thi tốt.

Kỳ tuyển chọn này ba năm mới có một lần, mà đến khi chiến tranh bùng nổ thì y chẳng thể đợi Cố Duy thêm ba năm nữa.

Sau khoảng nửa canh giờ, tất cả người tham gia đã có mặt.

Tống Diễn biết vòng đầu tiên là thi viết, điều này cũng dễ hiểu. Tiên môn tuyển chọn nhân tài không chỉ dựa vào căn cốt. Nếu là một kẻ mù chữ thì đến công pháp cũng chẳng đọc được, nên thi viết là bước đầu tiên. Dù sao thì tu tiên cũng cần có trí tuệ và khả năng học hỏi.

Một tiên nhân từ từ bay lên giữa không trung, cất giọng nói: "Thời gian làm bài là một canh giờ, bắt đầu."

Giọng không lớn nhưng vang rõ trong tai mỗi người.

Tống Diễn liếc nhìn tiên nhân đó, ông ta không giống Thừa Di Đạo Nhân trong lời đồn. Xem ra vị Thừa Di này cũng có vai vế lắm, vòng đầu tiên chẳng thèm ra mặt.

Không để ý nữa, Tống Diễn cúi đầu xem đề thi.

Ngay khi tiên nhân dứt lời, các câu hỏi xuất hiện trên tờ giấy. Tống Diễn nhướn mày. Đề thi này khá đa dạng, từ thiên văn, địa lý đến toán học. Câu đầu tiên là một bài toán, có vẻ không khó lắm: "Có một vật không rõ số lượng. Chia cho 3 dư 2, chia cho 5 dư 3, chia cho 7 dư 2. Hỏi có bao nhiêu vật?"

Dù đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng hồi đó Tống Diễn cũng là tay cày đề khét tiếng, gặp mấy câu này thì cảm thấy khá quen thuộc. Y lập tức cầm bút lên viết lia lịa.

Là trẻ mồ côi, y hiểu rằng trên đời này chẳng có ai để dựa vào ngoại trừ bản thân. Học hành là con đường duy nhất để y thay đổi số phận, nên từ nhỏ y đã là một học sinh xuất sắc, thi đâu cũng đứng nhất. Đọc nhiều sách vở lại tham gia đủ cuộc thi, những bài này đối với y chẳng đáng gì.

Y cũng nhận ra kỳ thi này không giống kiểu khoa cử ngày xưa, không phải làm văn thơ hay viết sách lược. Đề thi có phần thực tế và thiên về lý thuyết nhiều hơn, điều này lại càng thuận lợi cho Tống Diễn. Dù sao thì y viết văn cũng không bằng người thời xưa.

Thời gian thi là một canh giờ.

Nhưng mới nửa canh Tống Diễn đã làm xong. Y đặt bút xuống, tờ giấy trước mặt tự động cuộn lại, hóa thành một luồng sáng trắng bay về phía trước.

Tống Diễn duỗi vai, quay sang nhìn Cố Duy. Cố Duy vẫn cúi đầu làm bài, dường như không để ý đến y.

Y đành đứng đó chờ.

Vừa chờ vừa đảo mắt nhìn quanh, thấy những người khác còn đang vò đầu bứt tai.

Cuối cùng một canh giờ cũng kết thúc. Tiếng chuông vang lên, hàng ngàn luồng sáng trắng vụt lên trời, đồng loạt rơi vào chiếc bình đồng của các tiên nhân. Cảnh tượng thu bài này cũng thật hoành tráng.

Có người làm chưa xong còn đuổi theo mấy bước, nhưng đành nhìn tờ giấy bay đi trong sự tiếc nuối, chỉ biết dậm chân.

Tống Diễn vội quay sang nhìn Cố Duy, không biết cậu thi thế nào.

Thấy vẻ mặt Cố Duy vẫn bình tĩnh, y chẳng đoán được cậu làm bài tốt hay dở. Y ghé sát lại hỏi: "Ngươi làm bài thế nào?"

Cố Duy liếc mắt nhìn Tống Diễn, đáp nhẹ một tiếng: "Ừ."

Tống Diễn: Ủa?

Thế là tốt hay không tốt?

Nhưng giờ Tống Diễn cũng nhận ra Cố Duy không quá hứng thú với việc gia nhập Tiên Môn, có lẽ phải để mặc số phận thôi.

Tống Diễn lười biếng trở về quán trọ.

Tông Diệu thấy Tống Diễn về thì quan tâm hỏi han: "Tống huynh thi thế nào?"

Cả đoạn đường về đầu óc Tống Diễn chỉ nghĩ đến chuyện "con không muốn học phải làm sao", chắc lại phải tự nuôi con đến già thôi.

Nghe Tông Diệu hỏi, y giật mình hoàn hồn, vội vàng lắc đầu, đẩy suy nghĩ đáng sợ ấy ra khỏi đầu.

Tống Diễn gượng cười: "Cũng tạm thôi."

Tông Diệu nhìn vẻ mặt thất vọng của Tống Diễn, thầm nghĩ chắc là y thi không tốt, khiến Tông Diệu hơi lo lắng. Anh rất muốn giúp Tống Diễn, nhưng nếu Tống Diễn không qua được vòng đầu thì anh cũng lực bất tòng tâm.

Tống Diễn cũng có tâm trạng rối bời. Nếu Cố Duy không qua nổi vòng này, chắc Tông Diệu sẽ không giúp đỡ gian lận... Nghĩ đến đây, Tống Diễn chẳng còn hứng thú trò chuyện với Tông Diệu nữa.

Y nói mình mệt rồi về phòng nghỉ.

_______________

Sáng hôm sau Tống Diễn bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.

Chẳng biết có chuyện gì mà náo nhiệt thế.

Tống Diễn lờ mờ nghe được mấy câu như "Người đứng đầu là ai", "Không phải Phong Minh Vũ"...

Y uể oải ngồi dậy, phát hiện Cố Duy đã dậy từ lâu, đang ngồi cạnh giường nhìn y với ánh mắt sâu thẳm.

Tống Diễn: Hả?

Sao ánh mắt này lại lạ thế nhỉ?

Y nghĩ chắc do mình tưởng tượng nhiều.

Rồi y ra khỏi phòng, xuống dưới lầu thì gặp Tông Diệu.

Tông Diệu cũng nhìn Tống Diễn với ánh mắt sâu xa, cười nói: "Chúc mừng Tống huynh."

Tống Diễn:???

Y có gì đáng để chúc mừng đâu nhỉ?

Khi Tống Diễn đến tầng một, bỗng nghe có người gọi tên mình. Y quay lại, thấy một nhóm người đang hào hứng bàn tán.

"Người đứng đầu là Tống Diễn."

"Nghe nói y là người thành Túc Minh, không ngờ một nơi nhỏ bé như vậy mà lại có nhân tài!"

"Lần này Phong Minh Vũ mất mặt rồi."

"Đưa tiền đây! Các người thua cả rồi! Hahaha!"

"Chết tiệt, ta đặt cược Phong Minh Vũ đứng đầu mà!"

"Ta cũng vậy, đặt hẳn một trăm lượng bạc, thế mà thua sạch."

Tống Diễn đứng đó ngơ ngác, mình chỉ làm qua loa thôi mà lại thành thủ khoa á? Không thể nào!

Tông Diệu cười bước lại gần: "Lần này Tống huynh thành người nổi tiếng rồi."

Hôm qua thấy Tống Diễn về với bộ dạng thất thần, Tông Diệu còn tưởng y thi không tốt, ai ngờ sáng nay yết bảng Tống Diễn lại đứng nhất. Nếu hai vòng sau y cũng không thi quá tệ, Tông Diệu hoàn toàn có thể giúp y gia nhập Không Huyền Cảnh.

Nhưng khi nhìn kỹ, Tông Diệu lại nhận ra Tống Diễn không hề có vẻ gì là vui mừng, mà ngược lại có chút bần thần.

Lạ nhỉ? Đứng đầu mà không vui sao? Tông Diệu thắc mắc.

Tống Diễn quay sang tìm Cố Duy, vội vàng hỏi: "Ngươi xếp thứ mấy?"

Chỉ một nghìn người đứng đầu mới được vào vòng hai. Tống Diễn lo nếu Cố Duy bị loại mà mình lại lọt vào thì không hay lắm.

Còn chuyện mình đứng nhất, sau vài giây bất ngờ Tống Diễn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Dù sao thì từ nhỏ đến lớn y đã quá quen với việc đứng nhất rồi, không đến mức phấn khích không kìm được cảm xúc.

Với lại đây mới chỉ là vòng loại. Vòng ba mới là quan trọng, vì tu tiên cần nhất là căn cốt. Mà với cái thân xác phế phẩm của nguyên chủ, dù vòng trước thi có tốt đến đâu cũng chẳng ích gì.

Cố Duy vẫn giữ vẻ lạnh lùng, thản nhiên đáp: "Thứ bảy trăm ba mươi mốt."

Cậu vốn không có ý định tham gia tuyển chọn. Nếu không phải vì lo cho Tống Diễn, cậu thậm chí còn chẳng lấy danh thiếp. Vậy nên cậu cố tình làm sai vài chỗ, không muốn gây sự chú ý. Chỉ là việc Tống Diễn thi đỗ thủ khoa lại nằm ngoài dự liệu của cậu. Nếu Tống Diễn thực sự gây tiếng vang trong kỳ tuyển chọn này và được chọn vào Tiên Môn... Cố Duy nghĩ đến khả năng đó, đôi mắt đen thẳm càng trở nên sâu lắng, một cảm giác khó chịu âm ỉ trỗi dậy trong lòng.

Tống Diễn thấy Cố Duy cũng lọt vào vòng trong, vừa thở phào thì bỗng nghe phía trước có tiếng ồn ào.

Một thiếu niên mặc áo gấm, dáng vẻ kiêu ngạo bước vào, giọng lạnh lùng hỏi: "Ai là Tống Diễn?"

Cả quán trọ bỗng im bặt, không ai dám nói gì.

Phong Tam công tử đến rồi!

Danh tiếng của hắn ta thì ai cũng biết, không phải hạng người mà bọn họ dám dây vào.

Phong Minh Vũ hỏi một lần không ai trả lời, nhíu mày nhắc lại: "Ai là Tống Diễn?"

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Có muốn trả lời thì cũng chẳng biết Tống Diễn là ai!

Cả quán trọ chìm vào sự im lặng đầy căng thẳng. Tống Diễn thở dài, bất đắc dĩ đứng ra: "Tam công tử tìm ta có việc gì không?"

Ánh mắt Phong Minh Vũ chuyển sang Tống Diễn.

Sáng nay bạn bè hắn tới hỏi han, ai cũng ngạc nhiên sao thủ khoa không phải hắn rồi hỏi Tống Diễn là ai mà dám cướp hào quang của hắn. Thậm chí cha hắn cũng gửi thư hỏi thăm, lời lẽ tuy không quá gay gắt nhưng rõ ràng thể hiện sự thất vọng. Phong Minh Vũ bực bội lắm, không biết Tống Diễn là ai, nhưng sau khi dò hỏi thì tìm được quán trọ này.

Nhìn kỹ Tống Diễn, hắn chợt nhớ ra đây chính là người phàm hôm trước đứng trước mặt hắn ở phủ Tiên Sư, giờ lại đứng đầu kỳ thi.

Phong Minh Vũ nhìn Tống Diễn từ đầu đến chân, giọng lạnh lùng: "Thì ra là ngươi."

Tống Diễn cười nhàn nhã: "Bất ngờ thật đấy, không ngờ Tam công tử vẫn nhớ ta, vinh hạnh quá."

Phong Minh Vũ thấy thái độ thong dong của Tống Diễn càng khó chịu, hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng đứng đầu vòng một là hay ho gì. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Đợi mà xem!"

Tống Diễn cười: "Phải, phải, Tam công tử nói đúng."

Phong Minh Vũ tức giận: "Ngươi—!"

Hắn ta rút cây roi ra.

Thấy Phong Minh Vũ sắp ra tay, Tông Diệu nhíu mày đứng ra: "Đủ rồi. Tiên Môn tuyển chọn dựa vào thực lực, thua rồi động tay động chân là hạng người gì đây?"

Không ngờ Tông Diệu lại dám lên tiếng, câu "thua rồi" như châm dầu vào lửa, Phong Minh Vũ lập tức quay sang nhìn Tông Diệu đầy giận dữ: "Ngươi là ai mà dám nhiều chuyện!"

Sắc mặt Tông Diệu trầm xuống.

Tống Diễn lùi sang một bên, vẻ mặt vô tội nhưng trong lòng thầm nghĩ: Phong Tam công tử, cậu không biết điều rồi. Đắc tội ai không đắc tội lại đi chọc phải ông chủ tương lai của mình. Đây chính là người có thể quyết định số phận của cậu đấy.

Phong Minh Vũ càng tức giận không nương tay, giáng thẳng một chưởng về phía Tông Diệu!

Tông Diệu thấy hắn ta không hề kiềm chế, dám ra tay trước mặt mọi người, sắc mặt càng lạnh. Anh vung tay đẩy nhẹ một cái, Phong Minh Vũ liền bị hất văng ra xa. Tông Diệu đứng trên cao, lạnh lùng nói: "Tiên Môn tuyển chọn, phẩm hạnh cũng rất quan trọng. Người như ngươi, ta thấy không xứng đáng gia nhập Tiên Môn. Hãy tự xét lại mình đi."

Phong Minh Vũ định buột miệng nói "Ngươi là ai mà nói ta không xứng?", nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Tông Diệu, nhớ lại sức mạnh mà anh vừa thể hiện, hắn ta biết mình không phải đối thủ.

Phong Minh Vũ đành hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Mọi người trong quán trọ không ngờ lại được xem một màn kịch lớn như vậy, ánh mắt vừa tò mò vừa dè chừng đổ dồn về phía Tông Diệu. Chắc chắn là người từ nơi khác tới, dám động thủ với Phong Tam công tử!

Ai cũng biết Phong Minh Vũ tuy năng lực không quá xuất sắc nhưng lại có gia thế cực kỳ khủng, "đi ngang" khắp Bắc Lê Châu. Lần này bị bẽ mặt trước bao người, Phong Tam công tử chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Tên người ngoại lai kia gặp rắc rối to rồi!

Tông Diệu không bận tâm đến ánh mắt xung quanh, anh quay lại nhìn Tống Diễn, giọng điệu trở nên ôn hòa: "Tống huynh đừng để ý những kẻ như vậy. Tài năng và phẩm hạnh của đều vượt xa hắn, xứng đáng với vị trí đầu bảng. Nếu sau này hắn dám gây sự, huynh cứ nói với ta."

Tống Diễn vờ như cảm kích đáp: "Cảm ơn Từ huynh nhiều, nghe huynh nói vậy ta thấy an tâm hơn hẳn."

____________

Chẳng mấy chốc đã đến vòng thi thứ hai.

Lần này chỉ còn một ngàn người, bọn họ sẽ bước vào một trận pháp mê cung. Trận pháp này cực kỳ phức tạp, thử thách thị lực và khả năng lĩnh ngộ của từng người.

Một tiên nhân trên không trung cất giọng: "Đi vào mê cung này, trong vòng hai canh giờ ai thoát ra được coi như vượt qua."

Những người tham gia ai nấy đều hừng hực khí thế.

Phong Minh Vũ đi đến đâu cũng có kẻ bám theo như sao vây quanh trăng sáng, không khó để Tống Diễn nhìn thấy hắn ta.

Khi Tống Diễn nhìn qua, không ngờ Phong Minh Vũ cũng quay đầu liếc mắt nhìn y.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Duy lướt qua Phong Minh Vũ, hàng lông mày khẽ cau lại. Cố Duy bước lên một bước, chắn tầm nhìn của Phong Minh Vũ rồi cùng Tống Diễn bước vào mê trận.

Mọi thứ trước mắt bỗng nhiên chao đảo, khi mở mắt ra, hai người đã ở một nơi xa lạ, xung quanh bị bao phủ bởi làn sương mù dày đặc, mọi thứ đều mờ ảo. Trừ Cố Duy ra, Tống Diễn chẳng thấy ai khác.

Có vẻ như mê trận sẽ phân chia ngẫu nhiên, nhưng hai người đi cùng nhau thì vẫn có khả năng ở chung.

Thế cũng tốt, không như lần ở Hạc Hoài sơn trang, lần này có Cố Duy đồng hành cũng đỡ buồn.

Trải qua những chuyện xảy ra trong hai ngày vừa qua, Tống Diễn đã hiểu nhiều việc không thể cưỡng cầu, cứ theo ý trời và số phận, nên tâm trạng của y khá thoải mái.

Tống Diễn nhìn quanh, không thấy bất kỳ hướng đi rõ ràng nào, quay đầu hỏi Cố Duy với vẻ thản nhiên: "Ngươi nghĩ chúng ta nên đi hướng nào?"

Nếu không biết thì cứ đi bừa thôi.

Cố Duy giữ khuôn mặt lạnh, môi mím chặt.

Từ khi bước vào đây, cậu cảm thấy không thoải mái. Khắp nơi đều tràn ngập linh khí. Mặc dù nó khiến cậu khó chịu nhưng không đến mức che mờ tầm nhìn của cậu. Phía xa xa có một con đường nhỏ hiện ra mờ ảo.

Chỉ có điều, liệu có nên nói cho Tống Diễn biết không? Cố Duy lại do dự.

Từ khi bị cuốn vào ảo cảnh ở Hạc Hoài sơn trang, cậu đã nhận ra mình có điều khác biệt so với người thường. Sau khi gặp Phục Diễm, cậu càng chắc chắn hơn, nhưng cậu không muốn để Tống Diễn biết mình có liên quan đến ma tộc.

Càng không muốn Tống Diễn gia nhập Tiên Môn.

Nếu chỉ cho Tống Diễn một hướng sai khiến cả hai bị loại, có lẽ đó là kết cục tốt nhất cho cậu.

Tống Diễn thấy Cố Duy im lặng, mặt vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt đen lại đầy vẻ đấu tranh, nên y đoán Cố Duy cũng không biết đi đường nào. Y nghĩ rồi trấn an: "Không biết thì thôi, không sao đâu. Ngươi cứ theo ta, từ xưa đến nay lúc nào ta cũng may mắn, biết đâu lại chọn đúng đường!"

Cố Duy nhìn đôi mắt ấm áp, dịu dàng của Tống Diễn, trong chốc lát cậu như bị mê hoặc. Người này luôn nghĩ cho cậu, ngay cả lúc này vẫn nghĩ cách an ủi cậu.

Nhưng lòng cậu lại nảy sinh những ý nghĩ xấu xa.

Chỉ muốn chiếm người này làm của riêng mình...

Ngực Cố Duy như bị đè nặng, cậu nhìn Tống Diễn đăm đăm, cổ họng khẽ động, một lát sau mới cất tiếng: "Nếu chỉ đoán mò, chi bằng đi theo ta."

Mắt Tống Diễn sáng bừng: "Được thôi!"

Cố Duy nhắm mắt một lúc rồi lại mở ra, dẫn Tống Diễn xuyên qua sương mù, đi theo con đường nhỏ phía trước.

________________

Phong Minh Vũ đang nắm trong tay một sợi dây lụa, trên dây có buộc một tấm ngọc bội màu xanh nhạt, ánh sáng từ tấm ngọc yếu ớt, lúc mờ lúc tỏ.

Bên cạnh Phong Minh Vũ còn có mấy tu sĩ khác.

Những tu sĩ này đến từ các gia tộc nhỏ, bình thường vẫn đi theo Phong Minh Vũ. Họ biết cơ hội vào Tiên Môn của mình cực kỳ nhỏ bé, thay vì tranh giành cơ hội mong manh ấy, chẳng phải nịnh bợ tam thiếu gia nhà họ Phong sẽ tốt hơn à? Sau này khi Phong Minh Vũ thành tiên nhân, chỉ cần hắn ta chiếu cố đôi chút thì chuyến này cũng không uổng phí.

Một tu sĩ vừa nịnh bợ vừa ngưỡng mộ nói: "Tam công tử đúng là không tầm thường. Có được phù dẫn đường phù này thì chắc chắn ngài sẽ là người đứng đầu vòng hai!"

Tu sĩ khác cũng hùa theo: "Đúng vậy, cái tên Tống gì đó chỉ là kẻ từ một nơi bé nhỏ như thành Túc Minh, may mắn lắm mới được đứng đầu. Tam công tử mới là người được mong đợi nhất, lần này chắc chắn sẽ giành được ngôi quán quân!"

"Sau này tam công tử thành tiên nhân rồi xin đừng quên bọn ta nhé."

Phong Minh Vũ nghe mấy lời nịnh hót, khóe miệng khẽ nhếch, trông rất hài lòng.

Tấm phù dẫn đường trên tay hắn là do lão tổ nhà họ Phong ban cho. Có nó, vượt qua mê trận này dễ như trở bàn tay.

Phong Minh Vũ ngạo nghễ nói: "Đi thôi."

Mấy tu sĩ vội vàng theo sau, vừa đi vừa cười: "Lần này đúng là nhờ tam công tử cả. Không có ngài thì bọn ta cũng chẳng đi nổi mê trận này."

"Đương nhiên rồi."

Phong Minh Vũ nắm tấm ngọc bội màu xanh, nhẹ nhàng di chuyển. Ánh sáng từ ngọc bội khiến màn sương mù trước mặt trở nên trong suốt. Khi ánh sáng ngọc bội phát ra mạnh hơn, hắn liền dẫn cả nhóm đi theo hướng đó.

Đi được khoảng một khắc, Phong Minh Vũ chợt nhíu mày. Ở ngã ba phía trước, có tiếng bước chân mơ hồ vọng lại.

Hắn có phù dẫn đường mới có thể đi nhanh như vậy, không ngờ lại có người khác cũng đi đã tới đây rồi?

Lòng Phong Minh Vũ bỗng căng thẳng.

Hắn nheo mắt nhìn kỹ.

Ở đằng xa, hai bóng người dần hiện rõ.

Không ngờ lại là Tống Diễn!

Mấy tu sĩ theo sau thấy Phong Minh Vũ đột nhiên đứng lại, cũng cẩn thận dừng bước, không hiểu tam công tử thấy gì mà mặt mày bỗng nhiên xám xịt như thế?

Vì không có phù dẫn đường, họ không nhìn rõ qua làn sương mù nên không biết Tống Diễn đã xuất hiện.

Phong Minh Vũ nghiến chặt răng.

Hắn vốn định tạm thời không động đến Tống Diễn, chờ sau khi kết thúc tuyển chọn rồi tính sổ. Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, lại gặp nhau ở đây.

Hơn nữa đối phương đi nhanh như vậy... Nếu hắn có phù dẫn đường mà vẫn thua kẻ phàm vô danh này, cha hắn chắc chắn sẽ càng thất vọng về hắn.

Ánh mắt Phong Minh Vũ lóe lên sự tàn nhẫn.

Hắn không thể để Tống Diễn cứ thế thoát ra ngoài dễ dàng.

Mê trận này vốn rất phức tạp, hằng năm cũng có người vì tranh đấu mà gặp tai nạn. Thỉnh thoảng có chút "sự cố" cũng là điều bình thường, nhỉ?

______________

Tống Diễn đi theo sau Cố Duy. Hình như Cố Duy không hề nhìn đường, nhưng bước chân lại rất nhanh và không hề dừng lại... Đi đúng đường không nhỉ? Có khi nào thằng bé này đang đi bừa không?

Nhưng thôi kệ.

Cứ để số phận định đoạt đi. Mình thì cung có biết đường đâu.

Tống Diễn đã bắt đầu nghĩ, nếu vòng này cả hai bị loại thì quay về thành Túc Minh chuẩn bị kế hoạch chạy trốn là vừa.

Trong lúc đầu óc đang mơ màng, vài bóng người bỗng xuất hiện từ trong sương mù phía trước. Tống Diễn nhìn kỹ, chẳng phải Phong Minh Vũ kia sao?

Cái quái gì vậy, đi bừa mà cũng gặp hắn ta nữa?!

Phía sau Phong Minh Vũ còn có mấy tu sĩ khác, nhìn khí thế hùng hổ thì rõ ràng là tới để gây chuyện.

Sắc mặt Tống Diễn nghiêm lại. Ở đây xung quanh trắng xóa không một bóng người, còn đối phương thì đông, trong khi y và Cố Duy chỉ là hai người phàm, lần này không ổn rồi...

Làm thằng đàn ông thì phải biết co biết duỗi, lúc cần chạy thì phải chạy. Tống Diễn thầm nghĩ, giờ y không dám chọc tức Phong Minh Vũ.

Y khẽ kéo tay áo Cố Duy, thì thầm bên tai cậu: "Lát nữa ta nói chạy thì chúng ta tách nhau ra chạy nhé."

Mê trận này bắt được hai người cùng lúc là rất khó, thoát được một người cũng là tốt rồi.

Cố Duy quay đầu nhìn Tống Diễn, môi vẫn mím chặt, mặt lạnh tanh.

Chia ra chạy thì Phong Minh Vũ sẽ đuổi theo ai đây? Rõ ràng Tống Diễn chẳng biết tự lượng sức, có mỗi tí sức lại muốn làm anh hùng, bị đánh cho nhừ tử là mới vừa lòng hả?

Với lại... Cố Duy đã thấy Phong Minh Vũ từ lâu rồi.

Sương mù không thể ngăn cản tầm nhìn của cậu.

Cậu không tránh né vì đây là con đường duy nhất để ra khỏi mê trận.

Tống Diễn thấy Cố Duy không phản ứng, lòng nóng như lửa đốt, lại kéo áo Cố Duy hai cái, hạ giọng: "Ngươi có nghe không đấy?"

Nhưng chưa kịp để Tống Diễn nói thêm, Phong Minh Vũ và đám người của hắn ta đã tiến đến trước mặt.

Phong Minh Vũ hếch cằm lên, cười khẩy đầy giễu cợt, giọng nói mang đầy ẩn ý: "Lại gặp nhau rồi."

Giờ thì không kịp chạy nữa.

Tống Diễn thầm thở dài, cười cười đáp lại: "Đúng vậy, đây có lẽ là duyên phận."

Phong Minh Vũ nhìn hai người trước mặt, cảm giác như bắt được rùa trong rọ nên hắn ta cũng không còn tức giận như ban đầu, nhướng mày cười: "Đúng là thế."

Hắn không muốn lãng phí thời gian với Tống Diễn, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ: "Đánh cho ta."

Mấy tên tu sĩ tiến lên. Nhưng ngay lúc đó Cố Duy bất ngờ lên tiếng: "Lần trước ta vô tình mạo phạm đến ngài, là do ta có mắt không thấy núi Thái Sơn. Ta không muốn đối đầu với tam công tử, quan hệ của ta và Tống Diễn cũng chẳng tốt đẹp gì. Mong tam công tử giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho ta lần này."

Mọi người đều ngỡ ngàng, không thể tin nổi điều vừa nghe thấy.

Phản bội đồng đội giữa lúc thế này thì đúng là quá hèn hạ, quá không có lòng tự trọng!

Phong Minh Vũ cũng hơi ngạc nhiên, rồi phá lên cười ha hả: "Được, ngươi đứng sang một bên mà nhìn."

Thấy Tống Diễn bị bạn đồng hành bỏ rơi, Phong Minh Vũ càng hả hê, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn tạm tha cho Cố Duy, không còn khó chịu với cậu nữa.

Tống Diễn có vẻ bối rối, cười khổ một cái.

Cố Duy không vội vàng, bước chân chậm rãi đi sang đứng bên phía Phong Minh Vũ, thờ ơ chuẩn bị xem kịch.

Mấy tên tu sĩ siết chặt nắm đấm, cười nham hiểm. Tên này chỉ là người phàm, giết chết thì không được, nhưng đánh gãy chân tay thì chắc không vấn đề gì...

Tống Diễn lùi lại một bước.

Khi nắm đấm sắp sửa giáng xuống, Phong Minh Vũ lại hét lên đầy đau đớn: "Dừng tay ngay!"

Tên tu sĩ đang ra đòn suýt không kịp thu lại, loạng choạng ngã nhào về phía trước. Tống Diễn nhanh chân tránh qua một bên.

Tên tu sĩ ngơ ngác, không hiểu tại sao Phong Minh Vũ lại ngăn họ, rõ ràng lúc nãy hắn còn ra lệnh tấn công. Khi cả bọn quay đầu nhìn lại, cảnh tượng trước mắt khiến họ sững sờ!

Không biết từ lúc nào Cố Duy đã đứng ngay bên cạnh Phong Minh Vũ, tay cậu nắm một nhánh cây, đầu nhọn của nhánh cây đang dí thẳng vào cổ họng Phong Minh Vũ, một giọt máu đỏ thẫm chực rơi xuống.

Sắc mặt Phong Minh Vũ tái nhợt, hắn ta nghiến răng nói từng chữ: "Dừng, hết, ngay."

Tống Diễn thẳng lưng đứng dậy, phủi phủi tay áo, ung dung mỉm cười.

Đúng là đồ ngốc mà.