Cơn mưa này không kéo dài lâu.
Tống Diễn cũng nghĩ thông suốt, bản thân y không cần phải để tâm quá nhiều đến việc Cố Duy có nghe thấy những lời vừa rồi hay không. Với y, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Việc nguyên chủ thích Cố Duy là điều ở thành Túc Minh này ai cũng biết, y chỉ đang đóng vai của mình, nói những chuyện ai nấy đều tường tỏ. Sở dĩ cảm thấy ngượng có lẽ là vì màn trình diễn của y hơi quá đà, không phù hợp khi thực hiện trước mặt chính nhân vật chính.
Nhưng nếu mặt đủ dày thì những chuyện này chẳng thành vấn đề.
Dù sao nguyên chủ còn "khoa trương" hơn y mà, không phải ư?
Với cả Cố Duy cũng chẳng vì vậy mà thích y hơn.
Nghĩ lại thì Cố Duy đã về nhà này bao lâu rồi, nhưng vẫn chưa ra ngoài lần nào nhỉ?
Trước đây bị thương thì không tiện ra ngoài, nhưng giờ vết thương đã lành, không thể cứ giữ cậu mãi trong nhà được, thế chẳng phải lại giống nhà họ Cố hay sao?
Nhớ đến những năm tháng Cố Duy bị buộc phải "dưỡng bệnh", Tống Diễn không đành lòng. Trẻ con vẫn nên ra ngoài nhiều một chút, thế mới tốt cho sức khỏe thể chất lẫn tinh thần.
Y quay đầu nhìn về phía Cố Duy, không biết cậu đã rời đi từ khi nào, dưới mái hiên không còn bóng dáng cậu.
Tống Diễn bèn gọi người hầu tới dặn dò vài câu.
Trong phòng.
Cố Duy cúi đầu đọc sách, nhưng tâm trí không tập trung lắm. Hiện giờ chân cậu đã hồi phục, nhưng việc ra ngoài thì không biết Tống Diễn sẽ phản ứng thế nào.
Mặc dù hiện tại Tống Diễn có vẻ không tệ như cậu tưởng, nhưng liệu sự bao dung của y kéo dài đến đâu thì vẫn còn cần thử thêm.
Bỗng có tiếng bước chân lạ, Cố Duy ngẩng đầu lên.
Người hầu vừa đến đối diện với ánh mắt u ám của Cố Duy, lập tức rùng mình. Ánh mắt này khiến cậu ta đứng cứng ngắc một chỗ, không biết nên tiến hay lùi.
Nhưng ngay sau đó cảm giác lạnh lẽo đáng sợ biến mất. Cậu ta nghe Cố Duy cất giọng: "Ngươi có việc gì?"
Người hầu thở phào nhẹ nhõm, chắc vừa rồi chỉ là ảo giác của mình thôi. Cậu ta cười nịnh nọt: "Là thiếu gia bảo nô tài đến đây. Ngài nói vết thương của người đã lành, nếu muốn thì có thể ra ngoài dạo chơi. Nếu cần tiền thì cứ lấy từ kho riêng của thiếu gia."
Cố Duy hơi sững người: "Y muốn ta ra ngoài à?"
Người hầu gật đầu: "Thưa vâng. Người là thiếu phu nhân của Tống phủ, tất nhiên muốn đi đâu thì đi. À, thiếu gia còn dặn..."
Người hầu ho nhẹ, bắt chước giọng điệu của Tống Diễn: "Nhớ đừng tiết kiệm cho bản thiếu gia, thiếu gia ta có thừa tiền. Ra ngoài không thể để người ta nghĩ Tống gia chúng ta keo kiệt, làm mất mặt bản thiếu gia."
Bắt chước xong, người hầu cúi đầu cung kính hỏi: "Thiếu phu nhân có muốn ra ngoài ngay bây giờ không ạ?"
Cố Duy im lặng một lúc rồi đặt quyển sách xuống, khẽ nói: "Ừ."
Người hầu mang theo ngân phiếu theo sau Cố Duy, suốt đường đi luôn cung kính. Ban đầu cậu ta cứ nghĩ thiếu phu nhân không được yêu thương nữa nên thiếu gia mới đòi ngủ riêng, giờ xem ra hoàn toàn không phải vậy. Rõ ràng thiếu gia rất coi trọng thiếu phu nhân.
Mà thiếu phu nhân mới về nhà họ Tống, bên cạnh chưa có ai thân tín. Nếu mình lấy lòng được thiếu phu nhân, địa vị cũng sẽ tăng lên nhanh chóng.
Chiếc xe ngựa của Tống phủ lăn bánh ra khỏi cổng, bên trong xe trải đầy lông mềm mại, lò sưởi tỏa ra hơi ấm dễ chịu, khiến chuyến đi giữa trời đông cũng ấm áp hơn nhiều. Cố Duy kéo rèm xe, nhìn con phố náo nhiệt bên ngoài, đôi mắt đen nhánh chẳng biết đang nghĩ gì.
Khi còn ở nhà họ Cố, cậu chỉ có thể nhân lúc người gác cổng không để ý mà lén ra ngoài. Không bị phát hiện thì thôi, nếu bị phát hiện thì không tránh khỏi một trận đòn.
Phần lớn thời gian cậu chỉ ở trong viện nhỏ vắng vẻ đó, dùng hơi ấm của cơ thể để vượt qua những mùa đông lạnh giá.
Cậu vẫn còn nhớ lần cuối cùng mình lén ra ngoài, tình cờ gặp được Tống Diễn.
Rồi sau đó cậu bị đánh gãy chân và đưa đến nhà họ Tống.
Ngón tay cầm lò sưởi của Cố Duy khẽ tái đi. Tình cờ ư? Không, cậu không cho đó là một sự tình cờ. Đó là kế hoạch kỹ lưỡng của nhà họ Tần và Cố Tư Tề, họ muốn làm nhục cậu, khiến cậu sống không bằng chết.
Cũng là lỗi của cậu khi đã chủ quan.
Khi ra tay lẽ ra cậu nên biết rằng bọn họ sẽ không bỏ qua cho mình.
Không thể kết liễu kẻ thù ngay thì phải trả giá cho sự thất bại.
Chỉ có điều Cố Duy không thể hiểu nổi, nếu Cố Tư Tề là bạn của Tống Diễn, thì sao lại nghĩ gả cậu cho Tống Diễn sẽ là một cách trả thù, khiến cậu chịu khổ?
Là do Cố Tư Tề nhìn lầm Tống Diễn, hay là...
Cố Duy khép mắt lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần mình còn sống thì tuyệt đối sẽ không tha cho chúng.
Ai bảo chúng nghĩ cậu là kẻ không nên tồn tại cơ chứ.
Nếu Tống Diễn biết được con người thật của cậu, có lẽ y cũng không thích cậu như bây giờ nữa.
"Thiếu phu nhân, đến tiệm son phấn rồi ạ." Người hầu kính cẩn nói.
Cố Duy cúi người bước xuống xe ngựa, người hầu tiến lên khoác áo choàng lông cáo lên người cậu.
Chủ tiệm thấy xe ngựa của Tống phủ, cứ ngỡ là Tống Diễn lại dẫn tình nhân đến. Nhưng khi nhìn thấy người thanh niên bước xuống từ xe, ông ta sững sờ đứng tại chỗ.
Người này, người này đẹp quá.
Tình nhân mới của Tống thiếu gia à?
Người hầu phía sau Cố Duy bước lên, quát: "Ngươi ngẩn ra làm gì! Đây là thiếu phu nhân của chúng ta."
Chủ tiệm vội hoàn hồn, trong lòng sáng tỏ, hóa ra đây chính là Cố đại thiếu gia trong truyền thuyết, người đã khiến Tống Diễn nhất kiến chung tình? Quả thực khác biệt, không thể so với những cô nương tầm thường kia được.
Chủ tiệm vội cúi người mời Cố Duy vào tiệm, nịnh nọt hỏi: "Thiếu phu nhân muốn chọn gì ạ? Tiệm bọn ta có đầy đủ mọi thứ, đảm bảo ngài sẽ hài lòng."
Tiệm của ông là cửa hàng son phấn lớn nhất thành Túc Minh, có vô số loại mỹ phẩm. Ông lén liếc nhìn Cố Duy. Nhưng với dung mạo của cậu, e chẳng loại phấn son nào xứng, có khi còn làm hoen ố nhan sắc của người đẹp.
Không ngờ Cố đại thiếu gia với vẻ đẹp tuyệt trần này lại muốn trang điểm cho bản thân vì một kẻ như Tống Diễn, thật là... Sao một mỹ nhân như vậy lại có mắt nhìn tệ thế.
Mặc dù trong lòng đang thầm chê bai, nhưng chủ tiệm vẫn giữ vững nguyên tắc nghề nghiệp, không dám đắc tội với khách hàng. Ông ta nhiệt tình giới thiệu: "Đây là lô son môi vừa về, có tới mười tám màu sắc khác nhau, rất mềm mại, thích hợp cho mùa đông này."
Cố Duy lạnh nhạt lướt mắt qua, rồi tiếp tục dạo bước.
Bất cứ thứ gì Cố Duy liếc nhìn, chủ tiệm đều giải thích thêm vài câu.
Cuối cùng Cố Duy dừng chân trước một kệ bày phấn. Những hộp phấn trên kệ được trang trí tinh xảo, trên vỏ hộp còn có những hoa văn chạm khắc phức tạp.
Chủ tiệm bước lên khen ngợi: "Thiếu phu nhân quả là có mắt nhìn, loại phấn này được chế từ cánh hoa thủy tê, màu sắc lâu phai và rực rỡ, rất được các cô nương trong thành ưa chuộng. Tuy vì nguyên liệu quý hiếm nên giá có hơi cao, nhưng đảm bảo đáng tiền."
Phấn làm từ hoa thủy tê là mặt hàng đắt đỏ, là biểu tượng của sự xa xỉ mà các quý bà, tiểu thư trong thành rất thích dùng.
Cố Duy cầm một hộp phấn lên, dùng ngón tay lấy một ít, nheo mắt nhìn dưới ánh sáng mặt trời, sau đó cúi đầu đưa tay gần tới môi.
Chủ tiệm hoảng hồn, vội giữ tay Cố Duy lại!
Cố Duy nghiêng đầu nhìn ông ta.
Chủ tiệm vội vàng buông tay, cười xấu hổ giải thích: "Hoa thủy tê có độc, không thể dùng trên môi, nhưng bôi lên mặt thì không sao."
Cố Duy lặng lẽ nhìn ông ta một lúc rồi chậm rãi nói: "Ta biết rồi. Mỗi màu lấy một hộp."
Chủ tiệm vui mừng khôn xiết, không hổ là thiếu phu nhân của Tống phủ, quả là giàu có!
Chỉ riêng đơn hàng này đã đủ kiếm lời trong nửa tháng rồi!
Đúng lúc đó.
Quách Tuấn Luân vừa khoác tay một cô nàng ăn mặc lộng lẫy bước vào tiệm, vừa đi vừa cười nói với nàng ta: "Hôm nay thích gì cứ lấy, bản thiếu gia bao hết."
Cô nàng cười đáp: "Đây là Quách thiếu gia nói đấy nhé, không được nuốt lời đâu."
Quách Tuấn Luân ngẩng cao đầu tự đắc: "Ta đã hứa với nàng chuyện gì mà chưa thực hiện bao giờ đâu..."
Gã nói đến đây thì đột nhiên đứng sững lại, sau đó lập tức đẩy cô gái ra, nhanh chóng bước tới.
Cô nàng bất ngờ bị đẩy suýt nữa ngã, nàng ta giận dữ nhìn theo bóng lưng Quách Tuấn Luân, hậm hực lẩm bẩm: "Cái đồ khốn nạn dám giỡn mặt với bà đây!"
Nàng ta định tiến lên đòi lý lẽ, nhưng vừa thấy người bên trong, mặt nàng ửng đỏ. Trời ơi, sao có người đàn ông đẹp đến thế này chứ. Nhìn lại Quách Tuấn Luân, đúng là khiến nàng buồn nôn, phí công nàng nhẫn nhịn.
Cố Duy vừa bình thản chọn vài món phấn son, vừa định rời đi thì đột nhiên bị một người chặn lại. Người này thấp hơn Cố Duy một cái đầu, nhưng vòng eo thì to hơn cậu tận mấy vòng, đứng trước Cố Duy chẳng khác nào một thùng nước mỡ.
Thùng nước mặc đồ sang trọng nở một nụ cười đầy dâm đãng: "Tiểu huynh đệ cũng đến mua phấn à? Đã chọn được món nào chưa? Để huynh đây giúp đệ chọn nhé. Đừng ngại, huynh rất sành về phấn son đấy."
Nói rồi gã ta định kéo tay Cố Duy.
Cố Duy lặng lẽ lùi lại một bước, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa chút sát khí và sự thiếu kiên nhẫn.
Người hầu bên cạnh vội vàng bước lên ngăn cản: "Quách thiếu gia Quách thiếu gia ơi, đây là thiếu phu nhân của nhà họ Tống bọn ta, ngài thất lễ rồi."
Quách Tuấn Luân nhìn người hầu một lát, bỗng nhớ ra đây là người của Tống Diễn. Vậy có phải người đẹp trước mắt này chính là phu nhân mới cưới của Tống Diễn, Cố Duy không?
Nghĩ đến đây, như bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, Quách Tuấn Luân cuối cùng cũng tỉnh táo lại, luyến tiếc nhìn Cố Duy.
Với dáng vẻ quyến rũ thế này, không lạ khi Tống Diễn bị mê hoặc đến mức không bước chân ra ngoài. Nếu gã có người đẹp như vậy, chắc cũng chìm đắm trong vòng tay mềm mại ấy mỗi đêm, không biết sẽ tuyệt vời đến mức nào.
Dù lòng ngứa ngáy không chịu được, nhưng đây là thê tử của Tống Diễn...
Trong lòng Quách Tuấn Luân đang đấu tranh dữ dội.
Lúc này gã chợt nhớ lại việc Tống Diễn và Cố Tư Tề đối đầu ở Lan Ỷ Các mấy ngày trước. Hai người rõ ràng đã cắt đứt quan hệ, bên ngoài đều nói Tống Diễn không coi trọng Cố Duy. Dù đã là thông gia với nhà họ Cố,
hắn
vẫn đối đầu với em vợ mà không màng thể diện của người vợ mới cưới. Nếu đúng thế thì... có lẽ Tống Diễn cũng chẳng mấy quan tâm đến Cố Duy nhỉ?
Mỹ nhân dù đẹp đến đâu, với Tống Diễn mà nói chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi. Nếu đã vậy...
Lòng can đảm của Quách Tuấn Luân lại tăng lên một chút, gã nhìn chằm chằm vào Cố Duy, bụng phệ nhô ra, cười cười tủm tỉm: "Hóa ra là em dâu à, vừa rồi huynh thất lễ. Đã gặp nhau thì coi như có duyên, để huynh mời đệ chén rượu nhé."
Cô nàng đi cùng Quách Tuấn Luân bước vào sau, nghe nói trước mặt là Cố đại thiếu gia, không khỏi nở nụ cười đầy xót xa. Cũng là kẻ đáng thương thôi, nếu nhà họ Cố thực sự quan tâm, thì sao lại gả anh ta cho một tên công tử bột như Tống Diễn?
Quả là sỉ nhục.
Nàng tiến đến ôm lấy cánh tay của Quách Tuấn Luân, cười duyên dáng: "Quách thiếu gia, ngài nói sẽ đưa thiếp đi dạo phố, giờ lại bỏ thiếp lại thì không được đâu..."
Nhưng trong mắt Quách Tuấn Luân lúc này làm gì còn ai khác, những người phụ nữ tầm thường này không đáng một phần so với Cố Duy. Gã bực mình hất tay cô nàng, nói: "Tránh ra, hôm nay bản thiếu gia không có thời gian cho ngươi."
Cô nàng bị Quách Tuấn Luân công khai hất tay, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Ánh mắt Cố Duy càng trở nên lạnh lẽo.
Người trước mặt từ hành động đến lời nói đều khiến cậu buồn nôn. Gã bước đi loạng choạng, đôi mắt thâm quầng, chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng ăn chơi trác táng, nếu ra tay xử lý gã... thì chắc nhà họ Tống cũng sẽ phải dọn dẹp hậu quả thôi nhỉ?
Dù sao bây giờ cậu cũng là "thiếu phu nhân" của nhà họ Tống kia mà.
Quách Tuấn Luân tiến lại gần lần nữa, cười dâm dê: "Nào nào, đi uống rượu với huynh, chúng ta đều là đàn ông, không cần khách sáo."
Cố Duy nhìn gã hồi lâu, rồi đột nhiên hạ mắt xuống, che đi sự lạnh lẽo trong đáy mắt, khẽ cười và nói với giọng trầm thấp đầy mê hoặc: "Được thôi."
Nụ cười ấy khiến Quách Tuấn Luân suýt hồn xiêu phách lạc, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
Gã đã không thể kiềm chế nữa, đưa tay ra định nắm lấy tay Cố Duy.
Nhưng ngay khi sắp chạm vào, cổ tay gã bỗng đau nhói. Gã kêu lên một tiếng, quay đầu lại thì thấy Tống Diễn đứng đó. Sắc mặt gã cứng đờ.
Vẻ mặt của Tống Diễn đầy lạnh lùng.
Đứng sau y là người hầu đi cùng Cố Duy. Khi thấy Quách Tuấn Luân xuất hiện, người hầu thấy có chuyện chẳng lành liền bảo người đánh xe quay về báo cho Tống Diễn. May mà Tống Diễn đến kịp, nếu hôm nay xảy ra chuyện không bảo vệ được thiếu phu nhân, thì thiếu gia, lão gia và phu nhân chắc chắn sẽ không tha cho cậu ta!
Tống Diễn hất mạnh tay Quách Tuấn Luân ra, chắn trước mặt Cố Duy. Trong mắt y hiện lên vẻ chán ghét, lạnh lùng nói: "Quách Tuấn Luân, hôm nay ngươi có uống rượu đâu, sao đầu óc lại mụ mị vậy? Ngươi không hiểu nguyên tắc "không được động đến vợ của bạn" à?"
Quách Tuấn Luân hơi quê, cẩn thận quan sát sắc mặt Tống Diễn.
Tống Diễn trông có vẻ rất giận.
Đây là lần đầu gã thấy Tống Diễn như vậy, khiến gã cảm thấy xa lạ và hơi bất an.
Quách Tuấn Luân cười gượng: "Không, không, ta nào dám, ta chỉ... chỉ muốn mời em dâu uống chén rượu thôi mà..."
Tống Diễn nhìn gã, ánh mắt sắc lạnh, nhấn mạnh từng chữ: "Hôm nay ngươi nghe cho rõ đây, Cố Duy là vợ ta, từ nay về sau bất cứ ai trong thành này... kể cả ngươi, dám xúc phạm đến cậu ấy, ta chắc chắn không bỏ qua."
Ánh mắt lạnh lùng của Tống Diễn khiến Quách Tuấn Luân ớn lạnh. Không hiểu sao, gã lại có cảm giác Tống Diễn nói được làm được.
Không nghi ngờ gì nữa, Tống Diễn rất coi trọng Cố Duy.
Nhưng tại sao?
Tống Diễn cưới anh ta chẳng qua là vì nhan sắc, nếu thực sự quan tâm đến anh ta, tại sao lại gây gổ với nhà họ Cố? Với trí óc của Quách Tuấn Luân, gã thực sự không thể hiểu nổi.
Gã đứng đó, ngơ ngác không biết làm gì.
Tống Diễn cũng không buồn để ý đến gã nữa, nắm lấy cổ tay Cố Duy kéo cậu rời khỏi đó.
Người hầu đã chuẩn bị thang cho xe ngựa từ trước, Tống Diễn dắt Cố Duy lên xe, rèm xe buông xuống ngăn cách với sự ồn ào bên ngoài. Chỉ đến khi đó Tống Diễn mới phản ứng lại, y ngượng ngùng buông tay Cố Duy ra.
Vừa rồi mình thực sự quá giận, chỉ muốn đưa Cố Duy rời khỏi đó sớm nhất có thể, nên mới...
Tống Diễn khẽ ho, quay mặt đi, giấu tay vào ống tay áo. Y không cố ý nắm tay Cố Duy đâu.
Nghĩ đến chuyện hôm nay, lòng Tống Diễn không khỏi bực bội.
Y để Cố Duy ra ngoài đi dạo vốn là có ý tốt, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Cố Duy bị ép gả cho một tên công tử bột như mình trong lòng chắc đã rất uất ức rồi, khó khăn lắm mới ra ngoài được, còn bị người ta quấy rối giữa đường, chắc là cậu ấy cảm thấy tệ lắm. Tống Diễn bỗng muốn quay lại đánh Quách Tuấn Luân thêm một trận nữa.
Tống Diễn hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn Cố Duy: "Lần sau nếu gặp chuyện như vậy cứ từ chối thẳng thừng là được! Bây giờ ngươi là người nhà họ Tống, không ai bắt nạt ngươi đâu. À đúng rồi, lần sau ra ngoài nhớ mang thêm vài người, để xem ai còn dám không biết điều..."
Cố Duy lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt, có chút ngẩn ngơ.
Người đàn ông này đang nói những lời chân thành, trong mắt y đầy sự hối hận và tự trách, cứ như thể việc cậu chịu uất ức là lỗi của y vậy.
Nhưng từ trước đến giờ chưa từng có ai quan tâm đến cảm xúc của cậu, chưa từng có ai để ý cậu có bị bắt nạt hay không, có không vui hay không.
Mẹ cậu không hề, bà thậm chí còn không tự chăm sóc được mình, chỉ biết than thân trách phận.
Cô cậu cũng không, cô đã vất vả nuôi cậu, sao có thời gian để tâm đến cảm xúc của cậu được.
Còn lão bộc đã cưu mang cậu lại càng không. Ông ta có cho cậu miếng cơm ăn đã là ân huệ lớn rồi, ông ta chỉ cần thỏa mãn lòng trắc ẩn của bản thân là đủ.
Vả lại...
Cậu cũng chưa từng cảm thấy uất ức.
Trước sự sống, tất cả những chuyện này đều không đáng kể.
Chúng thậm chí không khiến lòng cậu gợn lên chút cảm xúc nào.
Nhân gian là vậy, nếu ngươi không đủ mạnh, ngươi sẽ bị chà đạp, sỉ nhục và tổn thương. Mạnh được yếu thua là lẽ đương nhiên, nếu cậu không thể giết bọn họ thì chịu sự hành hạ này là chuyện tất yếu.
Nhưng Tống Diễn lại không nghĩ vậy.
Không, phải nói là Tống Diễn trước mặt cậu bây giờ không nghĩ vậy.
Cố Duy vẫn nhớ lần đầu tiên cậu gặp Tống Diễn, ánh mắt của người đó giống hệt gã đàn ông hôm nay, khiến cậu căm ghét và ghê tởm. Ngay cả việc bị gã ta nhìn thêm một cái, cũng khiến cậu muốn móc luôn đôi mắt đó ra.
Thế nhưng giờ đây khi nhớ lại lần đầu gặp Tống Diễn, ánh mắt đục ngầu đầy dục vọng của gã công tử bột lúc đó, so với ánh mắt dịu dàng và sự quan tâm lo lắng của Tống Diễn hiện tại...
Thật khác xa.
Tại sao chỉ trong thời gian ngắn, một người lại có thể thay đổi nhiều đến thế?
Thay đổi đến mức như trở thành một người khác.
Ngày trước Cố Duy từng nghĩ điều đó chẳng hề quan trọng, dù sao cậu cũng sẽ rời khỏi nơi đây, dù sao thì cậu cũng sẽ giết người này.
Nhưng bây giờ...
Tống Diễn nói suốt một hồi nhưng Cố Duy vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt cậu đầy vẻ xa xăm, không biết có nghe lọt tai không. Tống Diễn giơ tay lên, khẽ vẫy trước mặt Cố Duy: "Này, ngươi có nghe ta nói không—"
Cố Duy đột ngột giơ tay nắm lấy cổ tay Tống Diễn, ngước lên nhìn y chăm chú.
Tống Diễn bị Cố Duy bất ngờ nắm tay, ngón tay của thanh niên thon dài lạnh lẽo khiến y ngẩn người, những lời còn lại bị chặn lại nơi cổ họng.
"Ta đang nghe." Giọng nói của Cố Duy trầm thấp, khàn khàn.
Nhưng bây giờ cậu bỗng muốn biết. Muốn biết Tống Diễn thực sự là người thế nào, muốn biết đâu mới là con người thật của Tống Diễn.
Muốn hiểu y thêm một chút.