Dao Lâm Ngọc Thụ

Chương 40: Đi Tây Thành




Sáng hôm sau, khi mặt trời mới hé lên từ phía chân trời, đoàn người gồm Dương Lâm Phong, Tô Cảnh Dao, và Tô Quân Thụy đã chuẩn bị đầy đủ hành trang để lên đường đến Tây Thành. Mộc Vãn đứng bên ngoài phủ Tri Huyện tiễn họ, trên gương mặt thoáng chút lo âu lẫn hy vọng.

"Chúc các vị bình an. Mong rằng Thần y Từ Nhược Văn sẽ giúp được chúng ta tìm ra cách giải độc."

Dương Lâm Phong gật đầu, ánh mắt kiên định:

"Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai phải hy sinh thêm nữa."

Sau đó, ba người lên ngựa và rời khỏi Thanh Châu, hướng về Tây Thành. Đường đi dài và gập ghềnh, nhưng trong lòng mỗi người đều mang theo một mục tiêu duy nhất là tìm Từ Nhược Văn và giải cứu bách tính khỏi đại dịch.

Suốt chặng đường, Dương Lâm Phong vẫn luôn đi phía trước, ánh mắt sắc lạnh nhìn xa xăm như thể đang dò tìm kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối. Bên cạnh hắn, Tô Cảnh Dao không nói nhiều, nhưng đôi mắt của nàng vẫn không ngừng quan sát, thỉnh thoảng quay sang Dương Lâm Phong với những suy nghĩ lặng lẽ. Nàng biết, hắn đang gánh một trách nhiệm nặng nề không kém nàng. Đột nhiên, nàng nhẹ giọng hỏi:

"Điện hạ, ngài nghĩ vì sao bọn chúng lại cố tình gây ra dịch bệnh này? Chẳng phải là hủy diệt cả Thanh Châu cũng đồng nghĩa với tự sát sao?"

Dương Lâm Phong vẫn không quay lại, giọng trầm lắng đáp:

"Không chỉ là Thanh Châu, mà đây có thể là bước đầu trong âm mưu lớn hơn. Nếu bọn chúng thành công, Đại Hạ có thể lâm vào cảnh đại loạn"

Tô Cảnh Dao khẽ rùng mình, nhận ra sự thật tàn khốc hơn những gì nàng từng tưởng. Nhưng nàng nhanh chóng kìm lại sự sợ hãi và trấn tĩnh, tiếp tục dõi theo phía trước.

Trên con đường dài, những kỷ niệm về thời gian sống tại Tây Thành khi còn nhỏ cùng với Tô Vĩ Thành liên tục trở về trong tâm trí của Tô Cảnh Dao và Tô Quân Thụy. Con đường trải dài, cả hai đều không xa lạ với những cánh đồng xanh rì và dãy núi trập trùng bao quanh Tây Thành.

Khi họ tiến gần hơn tới Tây Thành, không khí nơi đây có vẻ tấp nập hơn, khác hẳn với sự im lặng và căng thẳng tại Thanh Châu. Người dân Tây Thành vẫn buôn bán nhộn nhịp, nhưng trong ánh mắt của một số người, Cảnh Dao nhận ra sự lo lắng ngầm, có lẽ vì dịch bệnh ở Thanh Châu cũng đã làm dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng họ.

Khi đoàn người của Dương Lâm Phong tiến vào khu chợ lớn của Tây Thành, không khí xôn xao với tiếng gọi mời từ các gian hàng, tiếng bước chân của người qua lại, và tiếng cười nói rộn rã. Trong khi mọi người đang bận rộn với việc mua bán, ánh mắt của Cảnh Dao tình cờ bị cuốn hút bởi một cảnh tượng đang diễn ra ở một góc phố.

Một đám đông nhỏ đã tụ tập quanh một quầy hàng, nơi có một cuộc tranh cãi sôi nổi đang diễn ra. Cảnh Dao, Dương Lâm Phong, và Tô Quân Thụy cũng tiến lại gần để xem chuyện gì đang xảy ra.

Giữa đám đông, một người đàn ông thương nhân bán tranh với bộ trang phục sang trọng đang cãi vã với một vị cô nương và một công tử. Người đàn ông ấy, mà có lẽ là một kẻ gian thương, đang giọng lưỡi lừa dối về giá của một bức tranh, với những lời lẽ rất khéo léo và lươn lẹo.

"Ta khẳng định bức tranh này là hàng thật, không thể nào là giả được!" Người gian thương khăng khăng, mắt lấp lánh một cách đầy nghi ngờ.

Cô nương ấy với vẻ mặt giận dữ, đang chỉ tay vào bức tranh trên quầy. Bức tranh mang tên "Tĩnh Nguyệt", vẽ một cảnh trăng sáng trên mặt hồ tĩnh lặng, với phong cách của danh họa Lý Thanh Nhan. Tuy nhiên, điều đáng lưu ý là bức tranh này có vẻ không giống với những tác phẩm thật của danh họa nổi tiếng đó. Vị công tử đứng bên cạnh cô gái cũng tỏ ra không hài lòng, ánh mắt căm phẫn nhìn vào người gian thương.

Cảnh Dao và nhóm của nàng nhanh chóng nhận ra rằng người phụ nữ chính là Nhậm Tuyết Nghi và Nhậm Kỳ Đăng người bạn cũ của nàng từ thời ở Tây Thành.

“Kỳ Đăng, Tuyết Nghi tỷ sao lại là hai người ? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Nhậm Tuyết Nghi ngay khi nghe thấy tiếng gọi, liền quay sang và nhận ra là Tô Cảnh Dao. Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt của cô, nhưng ngay lập tức, cô lấy lại vẻ bình tĩnh và đáp lại:

"Dao Dao, muội không phải đang ở Kinh Thành sao !?”, nàng quay sang chỉ vào tên thương nhân kia, “ Ta đang gặp rắc rối với kẻ gian thương này. Hắn bán cho ta một bức tranh giả của Lý Thanh Nhân, mà hắn vẫn cố khăng khăng là hàng thật!"



Lý Phong cũng nhìn thấy Cảnh Dao, nét mặt lập tức tươi cười. Hắn bước tới, khoác vai nàng và Tô Quân Thụy:

"Dao Dao, Quân Thụy! Hai người quay về rồi hả, sao không báo trước cho ta."

Tô Quân Thuỵ gạt tay của Kỳ Đăng ra rồi lạnh mặc đáp :

'Chúng ta có công vụ cần xử lí ở gần đây, sẵn tiện đến tìm người và thăm nhà luôn.”

Dương Lâm Phong đứng lặng lẽ, mắt quan sát tình hình với vẻ nghiêm nghị. Hắn tiến tới, tay thì lạnh lùng gạt nhẹ tay của Kỳ Đăng ra hỏi vai của Tô Cảnh Dao rồi kéo nàng nép vào một bên mình, còn ánh mắt lạnh lùng nhìn vào người gian thương:

"Ông là người buôn bán bức tranh này, có thể cho chúng tôi biết nguồn gốc của nó không? Đây có vẻ như là không phải một bức tranh thật."

Người gian thương cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lén lút của hắn không thể giấu được sự lo lắng. Hắn đáp, giọng nói có phần run rẩy:

"Vị công tử này chớ nói năng hàm hồ, bức tranh này được mua từ một thương nhân khác. Tôi không biết nhiều về nguồn gốc của nó nhưng t đã bán tranh từ nhiều năm nay làm sao không thể hân biệt được tranh thật với tranh giả? "

Tuyết Nghi với sự am hiểu sâu rộng về tranh hoạ của Lý Thanh Nhan, bình tĩnh đứng trước bức tranh, đôi mắt sắc bén lướt qua từng chi tiết. Cô nhẹ nhàng đưa tay chỉ vào góc trái của bức tranh, nơi những đường nét vốn phải mềm mại và tinh tế nay trở nên cứng nhắc và thiếu sự uyển chuyển.

"Đây," cô nói, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát, "là điểm khác biệt rõ ràng đầu tiên. Lý Thanh Nhan nổi tiếng với cách sử dụng màu nước mờ ảo để tạo chiều sâu cho tác phẩm. Nhưng ở đây, màu sắc lại quá rực rỡ, không có sự tinh tế của những gam màu pha loãng."

Cô chỉ vào một chi tiết ở trung tâm bức tranh. "Hơn nữa, Lý Thanh Nhan thường thích thêm các biểu tượng tự nhiên như cây cối, chim chóc với sự tỉ mỉ và sống động trong từng đường nét. Ở đây, ông có thể thấy những chi tiết này đã bị đơn giản hoá quá mức, không còn mang thần thái đặc trưng của ông."

Sau khi giải thích kỹ lưỡng từng khía cạnh, cô kết luận: "Tất cả những đặc điểm quan trọng đã bị giả mạo. Đây không phải là tác phẩm thật của Lý Thanh Nhan."

"Nếu ông không tin có thể đến Nhậm Gia tìm người kiểm nghiệm," Lý Phong đề nghị. "Nếu đúng như tỷ tỷ ta đã phát hiện, thì ngươi phải cùng bọn ta đến huyện nha !"

Tên kia nghe xong thì mặt cũng trắng bệch, toát hết mồ hôi, hắn lấy trong túi tiền ra khoản tiền đã lừa của Kỳ Đăng, nhét vào tay hắn rồi lúng túng đáp :

“ Ta trả tiền là được chứ gì, thật phiền phức!!!”, nói xong hắn nhanh chóng dọn hàng rồi rời đi luôn .

Đám đông cũng dần giải tán, Tuyết Nghi quay sang vừa nhéo tai của Nhậm Kỳ Đăng vừa trách móc :

“ Tiểu Tử thối này, lúc nào gây phiền phức, sao không giống như Dao Dao kìa, hiểu chuyện còn không hay gây chuyện !”

“ Tỷ ! Tỷ! Đệ biết lỗi rồi, lần sau đệ không dám nữa ..

Nhậm Kỳ Đăng với Tô Cảnh Dao vốn đã thân thiết từ nhỏ, có thể gọi là thanh mai trúc mã . Nhậm gia ở Tây Thành cũng rất có tiếng vì là độ giàu có và sưu tầm tranh thuỷ mặc, Nhậm Gia Đại tiểu thư Nhậm Tuyết Nghi cũng là một người có mắt nhìn về tranh hoạ, và đặc biệt đam mê tranh của Lý Thanh Nhàn . Riêng Kỳ Đăng, quý tử của Nhậm Gia thì không thích theo truyền thống của nhà mà lại thích tập võ, đọc binh thư . Chính vì thế mà từ nhỏ cũng đi theo Tô Tướng Quân để luyện võ .

Tuyết Nghi thô bạo buông tai của Nhậm Kỳ Đăng ra, quay sang phía của Tô Cảnh Dao nắm lấy tay nàng rồi nói :

“Ôi đệ tức[*] của ta, ta thật sự nhớ muội lắm đó!! Lúc nãy nghe Quân Thuy nói là muốn tim người là muốn tìm ai, ta có thể giúp muội không ?”



‘Chúng ta quay về Tô phủ trước rồi nói sau nhé!” Tô Quân Thuỵ vừa dứt lời liền kéo cả hai người cùng đi . Tuyết Nghi chựng lại, đảo mắt nhìn sang Dương Lâm Phong, liền hỏi :

“Vị công tử trông khí chất bất phàm này là ai vậy?”

‘Huynh ấy là Lục điện .... nàng nói nhưng bỗng khựng lại, nàng cho rằng thân phận của Dương Lâm Phong cao quý, không nên tiết lộ thân phận nên liền đổi lời, “ Huynh ấy tên là Lâm Phong, một người bằng hữu mà ta quen lúc ở Kinh Thành, huynh ấy cũng cùng muội điều tra công vụ lần này!”

Nhậm Tuyết Nghi chưa kịp giới thiệu lại thì đã bị Quân Thụy xách đi . Cô không cam tâm vừa đi, vừa mắng nhiếc Quân Thuỵ . Kỳ Đăng thấy vậy cũng ren rén giữa hai người và dường như người mà Tuyết Nghi từ nhỏ đến lớn chưa thể đối phó thì chỉ có Tô Quân Thụy.

Cảnh Dao cũng bước theo sau, nhưng chưa đi được vài bước thì nhận ra Dương Lâm Phong vẫn đứng ở đó, nàng tiến lại gần, cầm lấy tay hắn kéo đi, thấy hắn vẫn không nhúc nhích gì, Cảnh Dao mới ghé sát hỏi :

“ Lục điện hạ, ngài đang có chuyện gì không vui sao ?”

Hắn cúi người, ghé sát mặt nàng đáp lại, ánh mắt nhìn thôi cũng thấy có chút gì đó không can tâm xen lẫn với uẩn khúc, đôi mày cau lại không vui :

“ Cảnh Dao tiểu thư, lúc nãy cô nương gì gì đó nói ‘đệ tức là có ý gì ?”

Tô Cảnh Dao cũng có chút hiểu tâm trạng của hắn, nàng đưa tay làm giãn đôi mày đẹp mỹ ấy, mỉm cười nhẹ nhàng mà giải thích lại :

“ Kỳ Đăng với ta chỉ là bằng hữu . Lục Điện hạ đừng nghĩ nhiều, Tuyết Nghi tỷ thường hay đùa như vậy thôi. Được rồi, được rồi, Lục điện hạ, chúng ta đi thôi !”

Nói xong, nàng tiếp tục kéo tay y đi, nhưng y vẫn đứng như thế, Cảnh Dao liền quay lại hỏi :

“ Lục điện hạ, ngài còn có chuyện gì bận lòng nữa .”

Dương Lâm Phong nhìn nàng với một nụ cười nhẹ, đáp:

“ Cô gọi ta một tiếng Lâm Phong thì ta sẽ đi .”

Tô Cảnh Dao nhìn Dương Lâm Phong, đôi mắt nàng hiện lên vẻ bất lực nhưng cũng đầy dịu dàng. Nàng biết rằng hắn đang cố tình làm khó mình một chút, và nàng cảm thấy cần phải đáp ứng yêu cầu của hắn để giải quyết tình hình.

Nàng hít một hơi nhẹ, mỉm cười và gọi:

“Lâm Phong, ngài không thể làm khó ta như vậy nữa, được không?”

Nghe thấy cách xưng hô mới, Dương Lâm Phong nở một nụ cười hài lòng. Vẻ mặt hắn dần trở nên dễ chịu hơn, và cuối cùng hắn cũng bước đi, theo sau Cảnh Dao.

“Như vậy mới đúng, hắn nói, giọng đã trở nên nhẹ nhàng hơn. “Cô nên biết rằng gọi ta như vậy khiến ta cảm thấy gần gũi hơn.”

Cảnh Dao vui vẻ, nhẹ nhàng kéo tay hắn, đi về phía Tô phủ ở Tây Thành.

Đệ tức[*]: em dâu, vợ em trai