Dương Lâm Phong nhìn những trang sách bị xé mất, đôi mày chau lại đầy suy tư. Hắn không chỉ lo lắng về việc tìm ra phương thuốc giải độc mà còn băn khoăn về việc rốt cuộc là kẻ nào đã lấy đi phần quan trọng ấy . Về phía Tô Cảnh Dao, nàng cũng không giấu nổi sự lo lắng đang được thể hiện rõ mồn một trên khuôn mặt, nhưng điều quan trọng nhất trong thời điểm hiện tại là bình tĩnh và suy xét về những chuyện đang xảy ra, nàng trấn tĩnh lại :
“Điện hạ, rõ ràng có kẻ cố ý xé bỏ dược phương. Giờ chúng ta phải làm thế nào?”
“Xem ra, dịch bệnh này chẳng đơn giản như chúng ta đã nghĩ, mà đã có kẻ âm mưu đứng sau, nhất định chúng ta phải tra rõ . Hắn đáp bằng giọng trầm quen thuộc . “ Nhưng về dược phương này giống như chìa khoá để cứu vớt bách tính Thanh Châu ra khỏi cửa tử . Nếu không tìm ra nó thì mọi nỗ lực của chúng ta chẳng khác nào như mò kim đáy bể !”
Cảnh Dao trầm ngâm nhìn xuống cuốn sách trên tay, nàng vẫn không hiểu tại sao lại có ngươi có thể độc ác mà ra tay với bách tính Thanh Châu, khung giọng ngọt ngào của nàng có chút chặn lại bởi không can tâm, nàng hỏi :
“Nhưng mục đích của bọn chúng là gì ?”
“Buộc bách tính Thanh Châu và chúng ta phải chết.”
Không nán lại ở Tàng Thư Các quá lâu, Cảnh Dao và Lâm mang theo cuốn y thư rời khỏi nơi đây .
Về đến Tri Huyện Phủ, hai người liền tìm đến Mộc Vãn hỏi về cuốn sách, vì hắn cũng là người quản lí những cổ thư ở Tàng Thư Các .
Đến hoa viên ở Tri Huyện Phủ thì cũng đúng lúc Tô Quân Thuỵ cũng có mặt và hai người đang bàn về kế sách để điều ứng để giảm sự căng thẳng của dịch bệnh. Thấy Cảnh Dao đã quay lại, Quân Thụy liền dừng bàn sự mà đi đến gần nàng, từ xa hắn đã gọi tên nào :
“Dao Dao, muội về rồi !” hắn cởi áo choàng trên người, khoác lên người Cảnh Dao “ Trời tối lạnh, cẩn thận kẻo bị nhiễm phong hàn .
“Muội biết rồi.” Nàng mỉm cười đối với sự quan tâm của huynh trưởng .
Quân Thuỵ nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Cảnh Dao và Dương Lâm Phong, vừa nhìn đã biết được có chuyện đã xảy ra, y hỏi :
“Có phải đã xảy ra chuyện gì quan trọng không ? Nhìn biểu cảm của hai người lại căng thẳng như vậy ?”
Cảnh Dao nhẹ nhàng gật đầu . Lâm Phong liền tiếp lời :
“Vào trước đi rồi nói sau, ngoài này trời lạnh không tốt cho thân thể !” Mặc dù là trả lời Quân Thụy nhưng ánh mắt của hắn vẫn hướng về Dao Dao như đang muốn nói với nàng vậy.
Cả ba tiến vào trong, Mộc Tri Huyện liền hỏi :
"Lục Điện hạ, có tìm thấy gì có ích ở Tàng Thư Các không ?”
“Tìm thì có tìm được nhưng mà về dược phương thì đã bị xé mất rồi” Dương Lâm Phong đáp lại .
“Bị xé rồi !?” Mộc Vãn từ hy vọng chuyển sang bất ngờ rồi trở thành thất vọng mà hỏi lại.
“Đúng vậy ?
“Nhìn sắc diện của hai người, chẳng lẽ đã có đối sách gì chăng?” Tô Quân Thụy ngồi một bên tiếp lời, giọng điệu pha lẫn sự tò mò và chờ đợi.
Dương Lâm Phong lắc đầu, Cảnh Dao nhìn hắn rồi quay sang huynh trưởng đáp lại :
“Đối sách bây giờ vẫn chưa có nhưng mà chúng ta có một việc muốn hỏi Mộc Văn Đại Nhân .
“ Ta có thể giúp được gì không ?” Mộc Tri Huyện thắc mắc.
Cảnh Dao đưa y thư cho hắn, hỏi bằng âm giọng trầm lắng xen chút nghiêm túc:
‘Đây là cuốn y thư có thông tin về đống thảo dược kia và loại bột đấy, gọi là Huyết Phong Thảo và Tử Tinh Bột, chúng tuy có tác dụng rất tốt trong điều dưỡng thân thể nhưng nếu kết hợp cả hai với nhau sẽ tạo thành một chất độc. Chất độc sẽ tạo thành một loại bệnh khó nhận dạng và dễ lây lan cho người xung quanh . Mộc Đại Nhân có thể tìm giúp ta người đã viết cuốn y thư này không ?”
“ Thiên Hương Y Thư sao? Ta biết cuốn này, là do một vị cố nhân tặng lại cho Tàng Thư Các, ghi chép về những loại thảo dược hiếm và các phương pháp trị liệu.” Hắn cầm lấy cuốn sách rồi đáp.
Dương Lâm Phong liền đáp lại, vẻ mặt trầm tư :
“Người đó là ai ? Hiện tại đang ở chỗ nào ?”
‘Ông ấy là Thần y Từ Nhược Văn, ông ấy hiện đang ở Tây Thành . Chỉ là...” đang nói thì Mộc Vãn đột nhiên trở nên ấp úng .
“ Chỉ là sao?”
Tô Quân Thuỵ đáp lời thay cho Mộc Vãn, biểu cảm nghiêm nghị mắt nhìn sang Tô Cảnh Dao:
“ Từ Nhược Văn hiện đang ẩn cư, bây giờ đến Tây Thành tìm hắn e cũng hơi khó .”
Cả bốn người trầm tư suy nghĩ, đột nhiên Mộc Vãn cất tiếng như vừa nhớ điều gì đó, hắn nói :
“ À đúng rồi, ta nghe nói ông ấy có một người đệ tử hiện đang ở Kinh Thành, hay chúng ta gửi thư nhờ người tìm hắn có được không?”
Nghe thấy đề xuất của Mộc Tri Huyện, Cảnh Dao nhìn sang Tô Quân Thuy vẻ mặt hơi gượng gạo, nhận được cái gật đầu của y thì nàng mới dám nói tiếp :
“ Ta có một chuyện muốn nói với mọi người nhưng chỉ trong bốn người chúng ta biết không được có người thứ năm .”
Mộc Vãn và Dương Lâm Phong lần lượt gật đầu . Thấy vậy, Tô Cảnh Dao liền nói tiếp :
“Thật ra ... ta là đệ tử của Thần y Từ Nhược Văn mà ngài nói đến .
“ Tô Tiểu Thư là đồ đệ của Thần Y Từ Nhược Văn... !? Ôi trời ơi!” Mộc Vãn bất ngờ nói lớn, may là Tô Quân Thuỵ đã cản lại kịp.
Mặc kệ Quân Thuỵ và Mộc Vãn đang người thì không tin nổi vào tai, người thì đang cố ắng khiến hắn nhỏ giọng lại . Cảnh Dao quay người sang Dương Lâm Phong, hích nhẹ vào người hắn, nhỏ giọng hỏi:
“ Điện hạ, sao nhìn ngài có vẻ không quá bất ngờ vậy?”
“ Ta biết từ lâu rồi . hắn giọng bình thản đáp .
‘Sao ngài biết được !?” Nàng giọng ngạc nhiên hỏi lại y.
“ Ta đoán . Lâm Phong đáp lại, hắn còn không quên nở một nụ cười nhẹ, trông rất trêu đùa xen lẫn chút cảm giác nuông chiều vậy .
Mộc Vãn quay trở lại dáng vẻ nghiêm túc, hắn thắc mắc :
“ Vậy Cảnh Dao Tiểu thư có biết về cách giải của loại độc này không ?”
Cái này thì thật sự là ta không biết .. nàng nở một nụ cười gượng gạo, gãi đầu mà trả lời.
Tô Quân Thụy liền an ủi Cảnh Dao, tay vỗ về nàng, nói bằng giọng điệu ấm áp :
‘Không sao, ngày mai chúng ta sẽ đến Tây Thành tìm Từ Nhược Văn, hắn nhất định sẽ biết cách giải.”
“Đúng vậy, về nghỉ ngơi trước đi, bận cả ngày rồi chắc chắn cũng mệt lắm rồi . Sáng mai, ta, Tô công tử và Cảnh Dao sẽ điến Tây Thành, hai người chuẩn bị xíu đi nhé.” Lâm Phong cũng thêm lời, ánh mắt vẫn giữ sự nhã nhặn và tươi cười.