Dao Lâm Ngọc Thụ

Chương 36: Thanh Châu Thành




Dương Hạo Nhiên sau khi rời khỏi điện Kim Loan, quay về phủ của mình với nụ cười gian xảo trên khuôn mặt. Hắn không đi thẳng vào thư phòng như thường lệ mà lại chọn một con đường tắt dẫn đến một căn phòng bí mật trong phủ. Ở đó, Thẩm Cao đã chờ sẵn.

Khi Dương Hạo Nhiên bước vào, Thẩm Cao cung kính cúi đầu chào, nhưng đôi mắt hắn ánh lên vẻ toan tính. Hạo Nhiên ngồi xuống ghế, vẻ mặt lộ rõ sự đắc thắng, rồi ra hiệu cho Thẩm Cao bắt đầu cuộc thảo luận.

"Thẩm Cao, mọi việc đã được sắp xếp kỹ lưỡng chưa?" Dương Hạo Nhiên hỏi, giọng điệu chắc chắn nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng.

Thẩm Cao gật đầu, giọng nói thâm trầm: "Thưa Điện hạ, mọi thứ đã được chuẩn bị theo đúng kế hoạch. Như người đã chỉ đạo, Tĩnh Vệ Ám Quân ở Thanh Châu thành đã bị điều đi nơi khác. Khi hắn đến nơi, hắn sẽ hoàn toàn bị cô lập trong tâm dịch. Và nếu như dịch bệnh không đủ để hạ gục hắn, thì ta đã chuẩn bị thêm vài 'bất ngờ" khác."

Dương Hạo Nhiên cười lạnh lùng: "Tốt. Nếu Lục đệ không quay trở lại, thì con đường đến ngôi vị Thái tử của ta sẽ càng bớt đi một kẻ cản đường. Nhưng ta vẫn muốn mọi việc diễn ra một cách tự nhiên, không để lại dấu vết nào có thể truy về ta."

Thẩm Cao trấn an: "Điện hạ có thể yên tâm. Kế hoạch đã được thiết lập một cách hoàn hảo. Những ai có thể nghi ngờ cũng sẽ không có bằng chứng để buộc tội. Dịch bệnh này đủ nguy hiểm để che đậy mọi âm mưu. Và nếu cần, ta sẽ dùng mott vài tử sĩ để gây thêm rắc rối cho Lâm Phong. Khi hắn bận rộn với mọi thứ, hắn sẽ không thể nghĩ đến chuyện gì khác, và chúng ta sẽ dễ dàng tiến hành bước tiếp theo."

Dương Hạo Nhiên im lặng một lúc, đôi mắt hắn đăm chiêu nhìn xa xăm. Sau đó, hắn quay lại nhìn Thẩm Cao, giọng đầy toan tính: "Vậy là mọi thứ đã sẵn sàng. Hãy chắc chắn rằng không có sơ suất nào. Chỉ cần Lâm Phong mắc kẹt ở đó, thì ngôi vị sẽ nằm trong tay ta."

Thẩm Cao cúi đầu: "Thần sẽ làm mọi cách để bảo đảm mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch."

Dương Hạo Nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào khoảng không: "Dương Lâm Phong, ngươi luôn là kẻ cản đường ta. Lần này, ta sẽ không để ngươi có cơ hội quay trở lại."

***

Tô Cảnh Dao, sau khi nghe tin Dương Lâm Phong được lệnh đến Thanh Châu để xử lý dịch bệnh, cảm thấy lo lắng không yên. Thanh Châu gần với Tây Thành, nơi cô từng học y thuật từ một vị thầy thuốc có tiếng. Dù biết chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, cô không thể ngồi yên khi biết rằng Lâm Phong có thể gặp nguy hiểm.

Tối hôm ấy, sau khi suy nghĩ thấu đáo, Cảnh Dao quyết định đến gặp phụ thân, Tô Tướng Quân, để xin phép đi theo Dương Lâm Phong đến Thanh Châu. Khi bước vào thư phòng, cô nhìn thấy cha mình đang trầm ngâm, đôi mắt lộ rõ sự lo lắng.

"Phụ thân," Cảnh Dao nhẹ nhàng gọi, làm Tô Tướng Quân ngẩng đầu nhìn con gái. Ông hiểu ngay ý định của cô khi nhìn thấy ánh quyết tâm trong đôi mắt cô.

"Cảnh Dao, con có chuyện gì muốn nói với ta sao?" Tô Tướng Quân hỏi, giọng đầy sự quan tâm.

Cảnh Dao cúi đầu, giọng nói kiên quyết nhưng vẫn giữ lễ độ: "Phụ thân, con nghe nói Lâm Phong Điện hạ sẽ đến

Thanh Châu để đối phó với dịch bệnh. Con muốn xin phép được đi theo để hỗ trợ người trong việc này."



Tô Tướng Quân nhíu mày, ánh mắt ông ánh lên sự do dự. "Cảnh Dao, con biết rằng chuyến đi này rất nguy hiểm.

Dịch bệnh ở Thanh Châu nghiêm trọng, và chưa ai biết rõ nguyên nhân hay cách chữa trị. Nếu con đi, nguy cơ bị lây nhiễm rất cao."

Cảnh Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy quyết tâm: "Phụ thân, con hiểu rõ sự nguy hiểm. Nhưng con không thể để

Lâm Phong Điện hạ một mình đối mặt với mọi thứ. Hơn nữa, con đã học được một số y thuật từ sư phụ ở Tây Thành, có thể giúp ích trong việc điều trị bệnh dịch. Nếu con có thể làm gì đó để cứu người, con nguyện ý mạo hiểm."

Tô Tướng Quân thở dài, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn con gái. Ông biết rõ tính cách của Cảnh Dao, một khi cô đã quyết định điều gì thì khó có thể thay đổi. Nhưng là một người phụ thân, ông không thể không lo lắng cho sự an toàn của cô.

"Cảnh Dao," ông nói chậm rãi, "con là niềm tự hào của ta, và ta không muốn con gặp nguy hiểm. Nhưng ta cũng hiếu răng con có lòng muốn giúp đỡ người khác. Nếu con thực sự quyết tâm, ta sẽ không ngăn cản. Tuy nhiên,

Quân Thụy cũng phải đi cùng để đảm bảo an toàn cho con. Hãy nhớ rằng phải luôn đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu."

Cảnh Dao cảm động trước sự thấu hiểu của phụ thân. Cô cúi đầu, đáp: "Con hứa, phụ thân. Con sẽ cẩn trọng và làm hết sức mình để giúp Lâm Phong Điện hạ và người dân ở Thanh Châu."

Tô Tướng Quân khẽ gật đầu, lòng ông vẫn nặng trĩu lo lắng nhưng cũng tin tưởng vào sự trưởng thành của con gái. "Được rồi, ta sẽ sắp xếp để con cùng Quân Thụy theo Lâm Phong Điện hạ. Hãy bảo trọng."

Cảnh Dao mỉm cười, cảm ơn phụ thân rồi rời khỏi thư phòng.

Sáng hôm sau, khi Dương Lâm Phong nhận được tin rằng Tô Cảnh Dao đã có tên trong danh sách y sĩ được phái đến Thanh Châu cùng đoàn, hắn không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù biết rằng Cảnh Dao có hiểu biết về y thuật, nhưng hắn không ngờ nàng lại quyết định tham gia vào chuyến đi đầy nguy hiểm này. Lo lắng cho nàng, Dương Lâm Phong quyết định gặp trực tiếp để hiểu rõ tình hình.

Hắn tìm đến hiệu thuốc quen thuộc nơi Cảnh Dao thường hay lui tới, và quả nhiên, nàng đang đứng tại quầy, chăm chú chọn lựa những loại dược liệu cần thiết. Nàng cẩn thận xem xét từng loại, đôi mắt to tròn hiện lên sự tập trung cao độ. Nàng tỉ mỉ lựa chọn từng loại thảo dược, trao đối với chủ tiệm về cách điều chế những loại thuốc giải cần thiết.

Dương Lâm Phong đứng nhìn từ xa một lúc, cảm thấy lòng mình dịu lại khi nhìn thấy sự tỉ mỉ của nàng. Không muốn làm phiền nàng trong lúc này, hắn ra hiệu cho Kiệt Văn, một cận vệ thân tín, tiến tới trước.

Kiệt Văn tiến đến gần Cảnh Dao, cúi đầu cung kính rồi lên tiếng: "Tô tiểu thư, Lâm Phong Điện hạ có mặt ở đây và muốn mời tiểu thư đến quán trà bên cạnh để nói chuyện. Người đang chờ tiểu thư ở đó."

Cảnh Dao hơi ngạc nhiên khi nghe thấy tên Lâm Phong. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Kiệt Văn, rồi quay sang phía cửa tiệm, nơi Dương Lâm Phong đang đứng chờ. Nàng khẽ mỉm cười, thu xếp những dược liệu đã chọn rồi nhanh chóng theo Kiệt Văn ra khỏi hiệu thuốc.

Khi bước vào quán trà, Cảnh Dao thấy Dương Lâm Phong đã chọn một chỗ ngồi yên tĩnh, ánh mắt hắn dịu dàng khi thấy nàng đến. Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng kéo ghế cho nàng ngồi xuống.

"Ta không ngờ cô lại tham gia vào chuyến đi này," Dương Lâm Phong mở lời, giọng nói mang chút lo lắng xen lẫn ngưỡng mộ. "Chuyến đi này rất nguy hiểm, Cảnh Dao. Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?"



Cảnh Dao nhẹ nhàng đáp lại, đôi mắt nàng ánh lên sự quyết tâm: "Điện hạ, ta đã suy nghĩ kỹ. Ta biết rằng Thanh Châu rất nguy hiểm, nhưng ta tin rằng nếu ta có thể giúp đỡ dù chỉ một chút, thì đó là điều đáng để mạo hiểm.

Hơn nữa, ta cũng không thể để Điện hạ một mình đối mặt với tất cả mọi thứ."

Dương Lâm Phong im lặng một lúc, cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Hắn hiểu rõ sự kiên định của nàng, và cũng không muốn ngăn cản. Nhưng hắn không thể không lo lắng cho sự an toàn của Cảnh Dao.

"Nếu cô đã quyết định như vậy, ta không thể ngăn cản," Dương Lâm Phong nói, giọng nói trầm ấm nhưng đầy sự chân thành. "Nhưng ta muốn cô hứa rằng sẽ luôn cẩn trọng và tuân thủ mọi biện pháp an toàn. Ta không muốn nàng gặp nguy hiểm..."

Cảnh Dao mỉm cười, cảm động trước sự quan tâm của Lâm Phong. "Ta hứa sẽ luôn cẩn trọng, Điện hạ. Hơn nữa, ta đã có ca ca đi cùng, nên Điện hạ đừng lo lắng quá."

Dương Lâm Phong khẽ gật đầu, ánh mắt dịu lại. Hắn biết rằng dù lo lắng, nhưng lòng quyết tâm của Cảnh Dao cũng mang lại cho hắn một cảm giác an tâm nhất định.

Tô Cảnh Dao đứng trước cổng phủ Tô Tướng Quân, ánh mắt sáng lên với vẻ quyết tâm. Nàng đã thuyết phục được cha mình để đi cùng Dương Lâm Phong đến Thanh Châu, một phần để giúp đỡ trong việc ngăn chặn dịch bệnh, và một phần để chứng tỏ bản thân. Tuy biết rằng chuyến đi này đầy nguy hiểm, nhưng Cảnh Dao không hề nao núng. Nàng tin rằng đây là cơ hội để nàng góp sức bảo vệ dân chúng và chứng tỏ khả năng của mình.

"Điện hạ, ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Mong rằng có thể góp một phần công sức nhỏ bé trong chuyến đi này," Tô Cảnh Dao nói, giọng điệu tự tin nhưng vẫn có chút dè dặt.

Dương Lâm Phong khẽ gật đầu: "Cô đi cùng sẽ là một sự giúp đỡ lớn. Nhưng hãy nhớ giữ an toàn cho bản thân."

Cảnh Dao mỉm cười, không nói thêm gì. Trong lòng nàng, những lời dặn dò của cha và sự quan tâm của Dương Lâm Phong khiến nàng cảm thấy ấm áp, nhưng cũng càng quyết tâm hơn. Nàng biết chuyến đi này sẽ không dễ dàng, nhưng nàng đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.

Khi đoàn bắt đầu lên đường, Tô Quân Thụy, được lệnh dẫn đầu một đội hộ vệ để bảo vệ an toàn cho cả đoàn. Mọi người di chuyển trong sự yên lặng, nhưng không khí vẫn căng thẳng. Dương Lâm Phong cưỡi ngựa đi đầu, ánh mắt kiên định hướng về phía trước, trong lòng vẫn canh cánh về những âm mưu có thể đang chờ đợi họ ở Thanh Châu.

Trên đường đi, Dương Lâm Phong và Tô Cảnh Dao có nhiều cơ hội trò chuyện hơn. Cảnh Dao với tính cách hồn nhiên và lanh lợi, đôi khi lại bộc lộ sự thông minh nhạy bén của mình, khiến Dương Lâm Phong không khỏi thầm tán thưởng. Dù biết đây không phải lúc để mất tập trung, nhưng Dương Lâm Phong vẫn cảm nhận được sự an ủi và tiếp thêm sức mạnh từ những cuộc trò chuyện với nàng.

Tuy nhiên, bên trong lòng Dương Lâm Phong vẫn có một nỗi lo mơ hồ mà hắn không thể lờ đi. Hắn biết rằng

Dương Hạo Nhiên không bao giờ dễ dàng để hắn hoàn thành nhiệm vụ này. Và khi nhìn Cảnh Dao với sự quyết tâm trong mắt, hắn cảm thấy một trách nhiệm nặng nề đè nặng lên vai mình, chính là bảo vệ nàng khỏi mọi hiểm nguy đang chờ đợi ở phía trước.

Trong khi đó, ở Thanh Châu, kế hoạch của Dương Hạo Nhiên và Thẩm Cao đã bắt đầu được triển khai. Những kẻ nằm vùng trong thành đã bắt đầu lặng lẽ thực hiện những chỉ thị, chuẩn bị đón chờ sự xuất hiện của đoàn người từ kinh thành. Họ không chỉ phải đối mặt với dịch bệnh mà còn là những cạm bẫy nguy hiểm mà Dương Hạo Nhiên đã tỉ mỉ sắp đặt sẵn.

Tô Cảnh Dao không hề hay biết rằng nàng đã bước vào một trò chơi quyền lực đầy hiểm ác, nơi mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng manh. Nhưng nàng vẫn kiên định bước tiếp, với niềm tin rằng bằng tất cả những gì mình có, nàng sẽ vượt qua mọi thử thách cùng Dương Lâm Phong.