Sau đó, Thái Hậu ra hiệu cho buổi tiệc tiếp tục. Một dàn ca kỹ bước vào, trình diễn những điệu múa uyển chuyển.
Trong số đó, Thẩm Đoan Hi đặc biệt nổi bật với vai trò múa chính.
Những bước nhảy của nàng như những cánh hoa anh đào nhẹ nhàng bay lượn trên không trung, nhấp nhô theo nhịp điệu của âm nhạc. Mỗi động tác của nàng đều toát lên vẻ mềm mại và uyển chuyển, khiến khán giả không thể rời mắt khỏi cảnh tượng mê hoặc trước mắt.
Trên sân khấu rộng lớn, ánh đèn lung linh chiếu sáng khắp không gian. Đoan Hi múa đứng giữa trung tâm, chiếc áo dài màu hồng nhạt như làn sương mai, hòa quyện cùng những cánh hoa anh đào nở rộ trên vai. Bước chân nhẹ nhàng, cánh tay vẫy điệu, từng động tác thanh thoát như làn gió mùa xuân phảng phất. Ánh mắt nàng sâu thẳm, nhìn về phía khán giả như mời gọi và quyến rũ từng trái tim vốn ngây ngất. Âm nhạc nhẹ nhàng như làn sương, khẽ lay động mọi cảm xúc, tạo nên một bức tranh nghệ thuật tuyệt đẹp trong màn đêm lặng lẽ.
Khi Thẩm Đoan Hi múa giữa sân khấu, toàn bộ đại điện như bị cuốn vào vòng tay của nàng. Những điệu múa quyến rũ và thanh thoát của nàng làm cho không khí thêm phần huyền bí và quyến rũ. Đoan Hi khẽ lướt qua từng nấc thang của sân khấu, tạo nên một vũ điệu huyền ảo, dường như mọi người xung quanh đều bị mê hoặc bởi vẻ đẹp và tài năng của nàng.
Các quan viên, hoàng tử, và quan khách đều ngấn ngơ nhìn theo từng cử chỉ của Đoan Hi, không thể rời mắt khỏi màn trình diễn tuyệt vời trước mắt. Trong không khí trang trọng của buổi yến tiệc, sự quyến rũ của nàng như làn sóng nhẹ nhàng vỗ về tâm hồn mỗi người, tạo nên một cảm giác thư thái và thích thú.
Thái Hậu, mặc dù vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, không thể không bị ảnh hưởng bởi vẻ đẹp của Đoan Hi. Bà mỉm cười nhẹ, ánh mắt đã mềm mại hơn khi theo dõi từng động tác uyển chuyển của nàng. Hoàng đế ngồi cạnh, ánh mắt ông cũng không giấu nổi sự hài lòng, và ông khẽ gật đầu, thể hiện sự đồng tình với màn biểu diễn.
Trong lúc mọi người đều chìm đắm trong không gian huyền ảo của điệu múa, Tô Cảnh Dao không thể không cảm thấy sự bất an len lỏi trong tâm trí. Dù nàng cố gắng hòa mình vào bầu không khí lãng mạn và thanh thoát của buổi yến, ánh mắt nàng thỉnh thoảng vẫn không rời khỏi Dương Lâm Phong. Nàng thấy hắn lặng lẽ quan sát từng động tác của Đoan Hi, không biết suy nghĩ của hắn đang dồn về đâu.
Dương Lâm Phong, mặc dù không biểu lộ rõ cảm xúc, nhưng trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ nghiêm nghị và căng thẳng. Hắn biết rằng buổi yến tiệc này không chỉ là một sự kiện trang trọng mà còn là một bài toán khôn lường, nơi mà mỗi hành động đều có thể mang đến những biến động lớn lao. Hắn không thể không cảnh giác, đặc biệt khi thấy những hành động bất thường quanh mình.
Trong khi Đoan Hi hoàn thành màn biểu diễn với một cú xoay người thanh thoát, nàng mỉm cười và cúi đầu chào mọi người. Vũ điệu của nàng đã khép lại với những tiếng vỗ tay rộn ràng và lời khen ngợi không ngớt từ khán giả.
Dù màn trình diễn đã kết thúc, không khí quyến rũ và lôi cuốn của Đoan Hi vẫn còn vương lại trong tâm trí mọi người.
Buổi tiệc tiếp tục trôi qua, những món ăn ngon và rượu quý tiếp tục được bày biện, các cuộc trò chuyện và tiếng cười rộn rã vang lên trong đại điện. Tuy nhiên, dưới bề mặt của sự vui vẻ, mọi người vẫn âm thầm chú ý đến những động thái chính trị và âm mưu đang ẩn giấu trong từng ánh mắt và hành động.
Dương Lâm Phong vẫn ngồi yên, quan sát từng chuyển động trong buổi tiệc, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào về những lo lắng trong lòng. Trong khi đó, Tô Cảnh Dao vẫn cảm thấy sự căng thẳng trong không khí, không thể hoàn toàn thư giãn dù màn biểu diễn đã kết thúc.
Sau khi màn biểu diễn kết thúc, không khí trong đại điện vẫn còn vương vấn những dư âm quyến rũ của điệu múa. Dương Khải Minh, đã uống quá chén, loạng choạng đứng dậy khi mọi người còn đang mê mẩn với những món ăn và âm nhạc. Nhân lúc không ai để ý, hắn lén lút rời khỏi đại điện, cơ thể lảo đảo và tâm trí mơ màng.
Cùng lúc đó, Thẩm Đoan Hi bước ra khỏi điện, vẫn còn đắm chìm trong cảm giác lâng lâng của màn biểu diễn.
Nàng vừa mới thoát ra khỏi ánh sáng rực rỡ và sự chú ý của đám đông, khi bất ngờ đụng phải Thẩm Thanh Y.
Thẩm Thanh Y, vốn đã chờ sẵn ở bên ngoài đại điện, ánh mắt lấp lánh sự thù hận và ghen ghét.
"Ngươi bước đi không nhìn đường sao !" Thẩm Thanh Y gẵn giọng, bàn tay mạnh mẽ đẩy Thẩm Đoan Hi ngã xuống đất. Nàng không ngần ngại trong việc thể hiện sự căm ghét của mình.
Thẩm Đoan Hi bị bất ngờ, vấp ngã trên mặt sàn cứng. Nàng nhanh chóng lấy lại thăng bằng, đứng dậy với vẻ mặt hơi hoang mang và đau đớn. Ánh mắt nàng sắc lẹm, nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Y.
"Thẩm Thanh Y, ngươi muốn gì?" Thẩm Đoan Hi lạnh lùng hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh dù cơn tức giận đang dâng trào.
Thẩm Thanh Y không hề lùi bước, đôi mắt nàng hiện rõ sự giận dữ. "Ngươi nghĩ mình là ai, làm trò kiêu căng như vậy? Ngươi có biết mình đã làm mất bao nhiêu mặt mũi với màn múa rẻ tiền của ngươi không?"
"Rẻ tiền?" Thẩm Đoan Hi nhếch môi, không kiềm chế được sự chế giễu. "Có vẻ như ngươi không thể chịu nổi sự thành công của người khác."
Thẩm Thanh Y tiến lại gần hơn, nắm chặt tay, sự căm phẫn của nàng như sắp bùng nổ. "Ngươi đừng có vênh váo,
Đoan Hi. Ngươi nghĩ rằng mọi thứ sẽ mãi mãi suôn sẻ với ngươi à? Cẩn thận, vì trò hề này của ngươi có thể sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt."
Nhận thấy mọi người đang từ trong đại điện đi ra xem có chuyện gì mà ầm ĩ ở ngoài, Thẩm Đoan Hi nhân lúc
Thanh Y không có phòng ngự cầm lấy hai tay của Thẩm Thanh Y tự xô ngã bản thân .
Đoan Hi ngã xuống dưới mặt đất lạnh buốt ngay trước mặt quan thần và hoàng thân quốc thích .