Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 866




Trái tim Đinh Hạo không kiềm được dâng lên sát ý giết chóc, muốn xông ra chém nát người kia.

Cùng lúc đó, người kia cách mây trăm dặm dường như cảm giác được, ngẩng đầu nhìn hướng Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp.

Hốc mắt không có tròng mắt, kỳ dị như ma, trống rỗng tối tăm như cái hố đen xoay tròn, kéo nỗi sợ hãi vô hạn trong lòng con người, hấp thu cắn nuốt, hủy diệt tất cả.

Đinh Hạo chưa từng thấy đôi mắt như vậy.

Khi ánh mắt giao nhau, Đinh Hạo thấy con mắt đau đớn.

Trán Đinh Hạo đau vô cùng, cảm giá tinh thần cực kỳ suy yếu. Tất cả những gì trước mắt Đinh Hạo vặn vẹo như tu vi bị hư, biến mất.

Khi Đinh Hạo nhìn bình thường trở lại thì trước mắt là bức tường đỏ nhạt thô ráp.

Là vách tường căn phòng bí mật.

Trán đau nhức khiến Đinh Hạo cắn chặt răng.

Sau đó Đinh Hạo có vạn đủ thị lực cỡ nào thì không thể xuyên thấu bức tường Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp nhìn ra bên ngoài, hình ảnh vừa rồi như là ảo giác của hắn.

- Có chuyện gì? Tại sao đột nhiên không thể thấu thị?

Đinh Hạo lấy làm lạ.

Đinh Hạo sờ chỗ trán đau, nơi đó trơn bóng không có vết thương gì.

Cảm giác mệt mỏi bao phủ lấy Đinh Hạo. Từ khi hắn tu luyện Thắng Tự Quyết trong Huyền Chiến Thắng Quyết đến nay thì thức hải tràn đầy hơn cường giả cảnh giới Võ Hoàng cảnh bình thường rất nhiều, Đinh Hạo chưa từng cảm nhận tinh thần lực suy kiệt đến vậy.

Đinh Hạo thử kêu gọi hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ trong đầu nhưng không được đáp lại, có vẻ như hai người đó đã ngủ say.

- Đây rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ liên quan đến cảm giác sức nóng, vụ nổ lúc trước? Nó tổn thương đến hai lão quái vật?

Đinh Hạo nghĩ đến đây rất là sốt ruột, nhưng hắn có kêu gọi cỡ nào thì hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ không đáp lại.

Đinh Hạo chỉ có thể bình tĩnh tinh thần, suy nghĩ cẩn thận nhưng không tìm ra may mối.

Mọi biến dị đến từ Đinh Hạo dung hợp thiên địa huyết cốt của Thiên Khuyển Tam Đầu tặng cho. Đinh Hạo dùng thần thức nội thị cơ thể nhưng không phát hiện lực lượng thiên địa huyết cốt đó, hắn càng không lĩnh ngộ bất cứ thần thông gì. Thiên địa huyết cốt biến mất, chỉ có cảm giác đau đớn trên trán là tồn tại.

Khi thần thức nội thị đầu óc, Đinh Hạo rất ngạc nhiên.

Bởi vì bên trong xương trán, Đinh Hạo 'thấy' một đoàn sáng vàng cỡ móng tay cái, nó là nguồn đau trán của hắn. Đoàn sáng vàng quay tròn tỏa ánh sáng mông lung, rất bí ẩn.

- Đây là thứ gì?

Đinh Hạo thử dùng thần thức quan sát bên trong nhưng nhanh chóng phát hiện hễ thần thức đến gần hạt châu ánh sáng vàng là sẽ bị nuốt mất, như trâu đất xuống biển bặt vô tin tức.

- Hay là mới rồi mình thấu thị được thế giới ngoài tháp, tinh thần vô cùng mệt mỏi toàn do hạt châu vàng này?

Đinh Hạo nghĩ tới nghĩ lui càng khẳng định kết luận này.

Ánh sáng vàng đó lấy thần thức tinh thần làm thực vật, Đinh Hạo có thúc giục thần thức cỡ nào hễ tới gần là sẽ bị nó nuốt. Rất nhanh hạt châu ánh sáng vàng đã nuốt nhiều lực lượng thần thức nhưng mặt ngoài không thấy có gì biến đổi.

- Nó có thể nuốt lực lượng thần thức thì có khi nào nuốt luôn hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ không? Dù sao cho đến nay hai lão quái vật tồn tại trong thức hải của mình với hình thức thần hồn tinh thần.

Nghĩ đến đây lòng Đinh Hạo run sợ.

Đinh Hạo lại thử kêu gọi hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ nhưng không được đáp lại.

Lòng Đinh Hạo chìm xuống.

Đinh Hạo vốn muốn ở trong căn phòng bí mật Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp tăng cao thực lực, ổn định cảnh giới, không ngờ vì dung hợp một thiên địa huyết cốt mà gây chuyện lớn như vậy, không biết là phúc hay họa.

Đinh Hạo nghĩ tới nghĩ lui không có manh mối, hắn buộc phải gác chuyện bí ẩn này sang một bên.

May mắn lúc trước từng xảy ra chuyện không thể liên hệ với hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ, qua một đoạn thời gian lại có tin tức, Đinh Hạo chỉ có thể hy vọng lần này cũng như vậy. Đinh Hạo hy vọng qua một lúc hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ sẽ đột nhiên xuất hiện.

Đinh Hạo chậm rãi đứng lên, cất đao ý bồ đoàn.

- Mới rồi thấy hình ảnh đáng sợ như tận thế kia là thật hay giả? Bên ngoài Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp xảy ra chuyện khủng khiếp gì?

Nỗi bất an trong lòng Đinh Hạo ngày càng mãnh liệt hơn.

Dường như có thứ gì rất đáng sợ sắp xảy ra.

- Phải nhanh chóng đi tìm Thiên Xu đại gia và Tà Nguyệt, tình huống có một ít không đúng.

Đinh Hạo ra khỏi căn phòng bí mật, dọc theo con đường đến cầu thang xoắn ốc gỗ đỏ trung tâm tầng mười bảy, đi hướng tầng thứ mười tám.

* * *

Không gian tầng thứ mười tám.

Bốn phía đứng đầy cường giả các tộc.

Đinh Hạo tính sơ có gần ngàn người, đều là cường giả một phương, khí thế không tầm thường.

Đinh Hạo đến không khiến ai chú ý.

Mọi người đều chú ý cửa cầu thang xoắn ốc gỗ đỏ trung tâm tầng thứ mười tám Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp.

Chỗ đó có trận chiến kịch liệt.

Hai phe quyết đấu một là cường giả nhân tộc áo trắng bay bay với một yêu đế hầu như biến thành con gấu to đen, đều có thực lực cực kỳ cường đại. Trong hoàn cảnh này nhưng hai phe vẫn có thể sử dụng huyền khí, yêu khí.

Tiếng sấm liên tục vang bên tai.

Kình khí khiến người run sợ như gió lốc khuếch tán bốn phía. Không ai dám đến gần trong phạm vi mấy chục thước vòng chiến.

Đinh Hạo liếc sơ, giật nảy mình.

Hai bên chiến đấu có thực lực siêu khủng bố, nếu trong hoàn cảnh bình thường thì Đinh Hạo không phải địch thủ của bọn họ. Cường giả có thể vào tầng thứ mười tám quả nhiên đều là siêu phàm thoát tục.

Đinh Hạo quét đám đông, không thấy bóng dáng Thiên Xu đại gia xấu xa, chó con lông đen đâu.

Đinh Hạo thầm nghĩ:

- Có lẽ bọn họ đã leo lên tầng mười chín?

Chính lúc này...

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lại vang tiếng nổ điếc tai, kình khí đáng sợ khuếch tán.

bốn phía vang tiếng kinh kêu.

Yêu đế gấu đen có bốn cánh tay bị cao thủ nhân loại áo trắng bay bay chấn văng ra xa mười mấy thước, hai cánh tay mềm oặt xuống, đã bị gãy. Yêu đế gấu đen bị thương khá nặng, há mồm phun ngụm máu, mắt đỏ lóe tia hung ác nhìn hằm chằm đối thủ.

Yêu đế gấu đen không cam lòng nói:

- Ngươi thắng, đi lên đi!

Trận chiến đấu này rốt cuộc phân ra thắng bại.

Yêu đế gấu đen là Thủ Quan Giả của yêu tộc tầng thứ mười tám, cường giả nhân tộc muốn lên tầng thứ mười chín phải đánh bại gã.

Cao thủ nhân loại áo trắng bay bay thoạt trông khoảng mười bảy, tám tuổi, mặt trẻ măng, da trắng nõn nà, tay cầm cây quạt vàng, tóc đen như suối, anh tuấn tiêu sai, xứng với chữ ngọc thụ lâm phong, phong độ như ngọc.

Dường như đánh bại yêu đế gấu đen không đáng kiêu ngạo đối với cao thủ nhân loại áo trắng bay bay, gã gõ quạt vào lòng bàn tay, không thèm nhìn ánh mắt không cam lòng của đối thủ. Cao thủ nhân loại áo trắng bay bay nhấc chân đi hướng cầu thang xoắn ốc gỗ đỏ.

Cao thủ nhân loại áo trắng bay bay mới đi được một bước bỗng khẽ kêu, ngoái đầu nhìn.