Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 309




- Phi, chó dữ như Giang Phong nếu là lão tử sớm lấy mạng chó của hắn rồi. Lư tiểu nhân, bà nội nó ngươi đừng không biết ngượng nói, ta phi!

Lý Tàn Dương chưa nói gì thì một thiếu niên vạm vỡ, mặt có một vết đao nhạt, mặc áo đỏ lớn giọng cười to.

Lư Bằng Phi nhíu mày, không trả lời.

Bởi vì Lư Bằng Phi nhận ra thiếu niên mặt sẹo này.

Là Tiêu Thừa Tuyên.

Nhân vật thứ hai đứng sau Bát Hoang Tà Dương Lý Tàn Dương trong Hồng Sam Tây Viện, cũng là cánh tay phải của gã và là người thân tín nhất.

Tiêu Thừa Tuyên ất lỗ mãng, thô lỗ, trái ngược với Lý Tàn Dương khôn khéo. Tiêu Thừa Tuyên nhanh mồm nhanh miệng, chuyện gì cũng dám nói. Tiêu Thừa Tuyên dám làm điều người khác không dám, thiên phú và tư chất siêu mạnh, thực lực cường đại, đánh nhau không sợ chết. Nếu chọc vào Tiêu Thừa Tuyên thì như dính miếng da trâu đường, kéo không ra. Không thể nói phải trái với người như vậy.

Cho nên Lư Bằng Phi cố nén lửa giận trong lòng.

Lư Bằng Phi cảm thấy thân phận, địa vị của gã nếu đấu miệng với người lỗ mãng như Tiêu Thừa Tuyên thì hạ giá, hẹp hòi. Nhưng hôm nay Lý Y Nhược cho Lư Bằng Phi tìm được cơ hội, gã quyết tâm nắm bắt không thả, dù có gây lớn chuyện đến cao tầng tông môn cũng không sao.

Chỉ cần trừng phạt Lý Y Nhược là tương đương khiến Lý Tàn Dương mất mặt.

Lư Bằng Phi muốn cho các đệ tử ký danh năm viện bắc, nam, đông, tây, trung thấy rõ ai mới là số một hiện giờ, ai nói chuyện nặng ký.

Lư Bằng Phi thầm quyết định, chậm rãi nói:

- Mọi người đều thấy Lý Y Nhược đánh Giang Phong, ta phải lấy lẽ công bằng cho Thanh Sam Đông Viện. Tuy Lư Bằng Phi ta không biết ăn nói như Lý viện thủ nhưng cũng biết ra mặt vì huynh đệ của mình. Có vài người chó cậy mặt chủ muốn khi dễ đệ tử Thanh Sam Đông Viện ta? Đừng mơ!

Lư Bằng Phi không quan tâm Tiêu Thừa Tuyên, gã híp mắt lóe tia sáng lạnh, bộ dáng đầy chính nghĩa, cười lạnh nhìn Lý Tàn Dương.

Lời này thốt ra từ người đứng đầu đại tái năm viện ba lần, Lư Bằng Phi cố ý biểu diễn kích động, không chỉ Giang Phong bị đánh gần chết mà bao gồm mười mấy đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện đi bên cạnh gã cũng kích động.

Nhưng...

Tiêu Thừa Tuyên làm bộ muốn ói:

- Ọe, lấy đâu ra lời buồn nôn quá vậy? Ói chết, để ta ói đã.

Tiêu Thừa Tuyên khinh thường nói:

- Nếu Đinh Hạo nói câu này thì ta sẽ tin nhưng Lư Bằng Phi ngươi... Tiểu nhân ích kỷ vì mình, miệng mồm nhanh nhảu thu mua lòng người. Ta phi! Thanh Sam Đông Viện bị ngươi làm thành bộ dạng gì còn không biết xấu hổ nói câu đó?

Mặt Lư Bằng Phi đen thui.

Tiêu Thừa Tuyên đúng là thứ nên bị kéo xuống địa ngục tùng xẻo, công lực kéo thù hận không thấp hơn Vương Tuyệt Phong xấu xa. Tiêu Thừa Tuyên nói một câu phá hoại Lư Bằng Phi cực khổ tạo ra không khí hiên ngang lẫm liệt.

- Bà nội nó, ngươi nói gì?

- Tiểu tử mặt sẹo, dám vu tội Lư sư huynh? Ngươi muốn chết!

- Như thế nào? Tiêu sư huynh chúng ta không thể nói lời thật sao?

- Một đám chó săn nịnh bợ Lư tiểu nhân, khi Đinh Hạo sư huynh còn ở sao không thấy các ngươi nhiệt tình như vậy? Ta phi, làm đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông ta mất hết mặt mũi!

Không khí căng thẳng.

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện, Hồng Sam Tây Viện cãi lộn trong nhà tù, hai bên giương cung bạt kiếm, rút vũ khí ra. Ánh sáng lạnh chớp lóe, huyền khí tuôn trào.

Lư Bằng Phi hét to một tiếng:

- Câm miệng lại hết cho ta!

Thanh âm như sấm rền chấn động nhà tù nhỏ hẹp kêu vù vù, thanh âm không dứt.

Chớp mắt khí thế mạnh mẽ tuôn trào từ người Lư Bằng Phi.

Ánh sáng xanh biếc tràn ngập toàn thân Lư Bằng Phi, sóng gợn lăn tăn hoa mắt người, dâng trào như sóng thần. Mọi người ảo giác rơi vào rừng rậm vô biên, từng cây cối ngàn năm rì rào hát. Áp lực nghẹt thở phát ra từ người Lư Bằng Phi khiến tất cả im miệng.

Đệ tử ký danh thực lực thấp chút mặt tái nhợt không đứng vững.

- Nếu không nói thông đạo lý được thì hãy dùng thực lực nói chuyện đi!

Lư Bằng Phi chậm rãi bước ra, kiêu ngạo đứng thẳng, mắt hẹp dài tràn ngập kiêu ngạo khinh thường.

Lư Bằng Phi thản nhiên nói:

- Hôm nay bản viện muốn bắt Lý Y Nhược, có ai không phục? Đi ra đấu một trận!

Lư Bằng Phi nhìn bốn phía, dừng lại ở Lý Tàn Dương. Lư Bằng Phi cười nhạt đầy khiêu khích.

Trong khoảnh khắc này, thực lực và bá đạo của đệ nhất đại tái năm viện ba lần lộ rõ ràng.

Lư Bằng Phi liên tục giành hạng nhất đại tái năm viện ba lần, gã không còn là cái đuôi núp sau lưng Đinh Hạo. Lư Bằng Phi đột nhiên biến bá đạo, mọi người có mặt tự hỏi lòng không ai một chọi một có nắm chắc đánh bại gã.

Bao gồm viện thủ Hồng Sam Tây Viện Lý Tàn Dương cũng vậy.

- Ha ha ha ha ha ha! Lý viện thủ có Bát Hoang Tà Dương kiếm pháp tinh diệu vô song, hôm nay trước mặt nhiều sư huynh đệ, Lư Bằng Phi ta muốn lĩnh giáo xem ngươi có xứng với danh hiệu Bát Hoang Tà Dương không?

Lư Bằng Phi cười lạnh, chủ động đến gần Lý Tàn Dương.

Tiêu Thừa Tuyên biến sắc mặt nói:

- Tiểu nhân vô sỉ, ngươi chỉ là viện thủ một viện. Ha ha, ngươi có tư cách gì khiêu chiến với viện thủ của Tây viện ta? Hãy để lão tử dạy ngươi bài học!

Tiêu Thừa Tuyên cắn răng bước tới một bước, định đánh nhau.

Đừng thấy ngày thường Tiêu Thừa Tuyên làm việc lỗ mãng nhưng trong thô có tế, lòng sáng như gương. Tiêu Thừa Tuyên biết hôm nay quyết không thể để Lý Tàn Dương và Lư Bằng Phi đánh nhau, vì nếu thua thì uy vọng của Lý Tàn Dương trong năm viện bắc, nam, đông, tây, trung sẽ giảm mạnh, sau nàyêu ma uốn kéo lại là rất khó khăn.

Lư Bằng Phi muốn dùng lực phá xảo.

Tiêu Thừa Tuyên tuyệt đối không cho Lư Bằng Phi có cơ hội đó.

Nếu hôm nay Tiêu Thừa Tuyên bị Lư Bằng Phi đánh bại thì uy vọng của Lý Tàn Dương không hao tổn, sau này gã còn cơ hội khống chế cục diện.

Ai ngờ Tiêu Thừa Tuyên chưa ra tay thì...

- Meo!

Một tiếng mèo kêu trong trẻo vang trong nhà tù chật hẹp.

Xảy ra chuyện khó tin.

Lư Bằng Phi đầy bá đạo khi nghe tiếng mèo kêu, đôi mắt kiêu căng toát ra tia ngạc nhiên. Huyền khí dao động mạnh mẽ vô cùng chợt đông lại, Lư Bằng Phi đứng im tại chỗ.

Tiêu Thừa Tuyên nhìn theo ánh mắt Lư Bằng Phi rơi vào vai Lý Tàn Dương.

Một con mèo mập trắng ngồi trên vai Lý Tàn Dương.

Tiêu Thừa Tuyên ngẩn người.

Lý Y Nhược đứng bên cạnh, đôi mắt trong suốt lộ tia hân hoan, người khẽ run.