Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 273




- Đây là tự ngươi tìm chết!

Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng giang ngang, ep trầm xuống, hai tay nắm đao giơ cao qua đầu, chém xuống rất là đơn giản. Lửa đao ảnh to lớn bay ra khỏi long văn huyết đao chém chân trâu yêu khí to lớn.

Nhưng uy thế đao đó rât bình thường.

Lửa đao ảnh so với chân trâu yêu khí như tăm xỉa răng và núi cao, nhỏ đến không nhìn thấy.

Cuồng Ngưu Yêu Soái khinh thường nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Không biết sống chết...

Đại trại chủ Phùng Huyết Y ôm bụng cười to. Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng nói chuyện lớn lối chẳng qua là phô trương thanh thế, dù là Đại trại chủ Phùng Huyết Y còn đỡ được một đao kia chứ nói gì đến yêu ma cảnh giới yêu soái? Ha ha ha ha ha ha! Đại thế đã định!

Phụ tử Lý Anh, Lý Vân Kỳ lộ biểu tình bi quan tuyệt vọng.

Chính lúc này...

- A! Không!

Tiếng hét kinh thiên động địa làm mọi người đứng ngây ra.

Trên bầu trời Cuồng Ngưu Yêu Soái vốn uy phong vô hạn bỗng hét rầm lên, một lửa đao ảnh nhìn như vô hại giống cặp gắp than đâm vào đậu hủ non, dễ dàng xẻ chân trâu to lớn do yêu khí đen đặc ngưng kết thành. Đao không giảm nhanh như chớp xuyên qua yêu khí đâm vào trán Cuồng Ngưu Yêu Soái

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cuồng Ngưu Yêu Soái khổng lồ lơ lửng trên bầu trời thoáng chốc như con cá chết vô lực từ trên trời giáng xuống mặt đất, đập mạnh xuống đất, hiện ra nguyên hình.

Một con trâu đen mắt đỏ cao hơn hai mươi thước, dài trăm thước, loại yêu thú trời sinh là yêu ma, tu luyện ít nhất ba trăm năm mới có thân hình như vậy. Cơ bắp toàn thân Cuồng Ngưu Yêu Soái như đổ bê tông, đao thương không xâm, lấp lóe ánh sáng đen yêu dã. Từng luồng yêu khí kinh người tỏa ra từ thân thể to lớn của Cuồng Ngưu Yêu Soái, hòa tan trong không khí.

Cuồng Ngưu Yêu Soái chết.

Hình ảnh này khiến Thăng Long phong rơi vào không khí kỳ dị.

Đám người Thanh Giang trấn Lý Anh, Lý Vân Kỳ phản ứng đầu tiên không phải vui sướng mà là liếc tới liếc lui thân thể Cuồng Ngưu Yêu Soái khổng lồ, muốn khẳng định chuyện trước mắt là thật cưhs không phải yêu khí xoay tròn kịch liệt tạo thành ảo giác.

Đại trại chủ Phùng Huyết Y nhất kiếm câu hồn đứng ngây như phỗng, khuôn mặt mập tràn ngập khó tin, biểu tình đó còn kinh khủng hơn khi thấy Tam trại chủ Tô Long, Nhị trại chủ quỷ mưu sĩ Hàn Vũ sống lại.

Mấy võ giả khác cũng cứng đơ tại chỗ.

Lý Vân Kỳ khó nhọc hé môi phun ra một chữ:

- Chết... Chết rồi?

Lý Vân Kỳ cũng không biết mình muốn nói gì.

Lúc này...

Một thanh âm ngọt ngào cao vút chui vào tai mọi người.

- Meo? Đánh xong rồi? Chết sạch? A? Sao chỗ này có con trâu chết? To quá, bản meo chưa từng thấy con trâu nào to như vậy, trông khá ngon miệng, không biết ăn vào có vị như thế nào?

Các võ giả bản năng ngoái đầu lại, thấy mười mấy người cơ bắp cục cụ mặc áo giáp rách rưới xếp hàng chỉnh tề từ xa đi tới. Dẫn đầu là một nam nhân đầu trọc, rất cao to nhưng mặt xấu xí như bị phỏng nước sôi.

Mười mấy nam nhân vạm vỡ nâng một cái cáng tre.

Ngồi trên cáng trê là một con mèo con trắng to cỡ bàn tay, lông trắng như ngọc xõa tung. Dưới ánh bình minh, lông mèo trắng tỏa ánh sáng thánh khiết rất hấp dẫn người. Càng quái dị là mèo con đứng thẳng, một móng vuốt chống cằm. Thanh âm ngọt ngào cao vút phát ra từ miệng mèo con trắng nhỏ.

Một con mèo biết nói?

Mọi người cảm thấy thần kinh thác loạn.

Mới có một con trâu yêu Cuồng Ngưu Yêu Soái chết giờ lại có một con mèo đến?

- Oa oa, trông rất ngon miệng, hay nếm thử xem?

Mèo con trắng nhỏ ngồi trên cáng tre lầm bầm.

Giây sau, trước khi mọi người lấy lại tinh thần bỗng mèo con trắng nhỏ gầm lên, cái đầu đáng yêu trướng to không giới hạn, cái miệng hồng xinh xắn thành mồm máu mấy chục thước ngửa lên không trung hút một hơi. Xác Cuồng Ngưu Yêu Soái khổng lồ bị hút vào mồm máu, đầu to lắc hai cái nuốt trọng như rắn nuốt voi.

Chớp mắt cái đầu mèo khổng lồ thu nhỏ lại biến trở về to cỡ bàn tay.

Mèo con trắng nhỏ thè lưỡi hồng liếm môi, bộ dáng thèm thuồng trầm ngâm nói:

- Ừm! Mùi vị bình thường, xem ra yêu soái cũng không ngon gì, không biết hương vị yêu hoàng thế nào?

Mọi người đã hóa đá.

- Vương Phong, ngươi... Ngươi còn sống? Tốt quá!

Đại trại chủ Phùng Huyết Y ở phía xa ngơ ngác nhìn tất cả, khi thấy nam nhân đầu trọc vạm vỡ, thuộc hạ vốn đã chết nay còn sống và đi theo con mèo yêu đáng sợ.

Mặt đầu trọc Vương Phong không biểu tình, không thèm nhìn trại chủ cũ.

Lúc này Đại trại chủ Phùng Huyết Y không rảnh quan tâm nhiều, gã như người chết đuối bắt lấy cọng cỏ cứu mạng biểu hiện rất là nhiệt tình. Đại trại chủ Phùng Huyết Y luôn miệng chào hỏi Vương Phong, nếu có thể lôi kéo quan hệ với mèo yêu đáng sợ thì không chừng hôm nay gã sẽ sống.

- Meo, đừng có chắp nối, bây giờ bọn họ là người của bản meo.

Con mèo trắng nhỏ khinh miệt huơ vuốt.

- Không biết các hạ... Tại hạ là Phùng Huyết Y, người của Hư Không thái tử Yêu Thần cung...

Đại trại chủ Phùng Huyết Y lập tức biểu lộ thân phận kéo da Hư Không thái tử. Đại trại chủ Phùng Huyết Y cảm thấy con mèo trắng nhỏ chắc là yêu ma, sẽ nể mặt Hư Không thái tử.

Đám người Lý Anh, Lý Vân Kỳ, Lý Vân Nguyên thấy vậy trái tim lại treo cao.

Mới có một con Cuồng Ngưu Yêu Soái chết lại một con mèo yêu đến, trông càng hung hãn hơn cả trâu yêu. Nếu mèo yêu đứng về phía Đại trại chủ Phùng Huyết Y thì người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng có thể đánh lại con mèo yêu này không?

Ai ngờ...

- Hư Không thái tử là cái khỉ gì? Ngươi là người của hắn liên quan gì meo?

Con mèo trắng nhỏ khinh thường huơ vuốt, quay đầu hướng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đứng một bên.

Mèo con ngọt ngào kêu làm nũng:

- Meo!

- Sao bây giờ mới đến?

Lần đầu tiên giọng của người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng có độ ấm nói:

- Những người khác đâu?

Mèo con trắng nhỏ ngoan ngoãn nói:

- Meo, đường băng khó đi, mấy người đó không có võ công, đi rất chậm, nhưng sắp đến rồi.