Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 226




Mặt đất bằn đá vỡ ra, bốn phía nứt thành mạng nhện. Đinh Hạo như cối xanh gió xoay tít, một kiếm một đao như cánh to lớn.

Đinh Hạo xoay tròn ba trăm sáu chục độ, đao kiếm lần thứ hai hung hăng chém vào vỏ Lưu Kim Như Ý Tráo.

Bùm!

Giống như tia chớp diệt thế giáng xuống từ chín tầng trời.

Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi há mồm muốn hét chói tai, nhưng không có tanh âm nào phát ra. Vô số kình khí băng hỏa như cương châm đâm vào người nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi, bay tán loạn, cổ họng ngứa bị chất lỏng ngọt chặn lại.

Bên tai nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi nghe tiếng thủy tinh bể, miệng trào máu. Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi nhìn Lưu Kim Như Ý Tráo vàng trước mặt bị chém một lỗ hổng lớn cỡ ngón tay, chợt lóe rồi qua.

Càng nhiều lực lượng mới kỳ lạ băng hỏa sinh ra phá mở vòng bảo hộ vàng Lưu Kim Như Ý Tráo, sốt ruột chui vào lỗ hổng nhỏ xâm nhập người nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi.

Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi hét chói tai:

- A!

Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi cảm thấy như bị thiên đao vạn quả, đau nhức khó tả như sóng ập đến, trước mắt nàng tối đen.

Sợ hãi khôn cùng bao phủ nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi.

Lần đầu tiên từ khi sinh ra nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi đến gần tử thần như vậy, xúc giác lạnh lẽo như lưỡi hái thần chết âm u cắt qua cái cổ trắng như thiên nga.

- Ta thật sự... Không nên trêu vào quái vật Đinh Hạo... Ta rất hối hận...

Trong lòng nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi vô cùng hối hận.

Nhưng trên đời không có thuốc hối hận.

Chớp mắt Đinh Hạo hộc bãi máu, người nàng như cưỡi mây về gió, bên tai nghe tiếng xé gió, phong cảnh thụt lùi. Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi như trái bóng bị đá bay ra ngoài.

- Chết đi!

Đinh Hạo không thương hương tiếc ngọc.

Màu đỏ và bạc lượn lờ, Đinh Hạo nhướng mày kiếm, mắt sáng ngồi, khuôn mặt lạnh lùng vô tình như sát thần giáng thế. Đinh Hạo sải bước tới gần, sát khí phun ra, đao kiếm lại giơ lên muốn kết thúc trận chiến đấu.

- Không... Ta sai rồi... Ta nguyện đánh đổi tất cả... Tha cho ta.

Đối diện Đinh Hạo đáng sợ, nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi không còn kiêu ngạo, khinh miệt như trước. Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi hét rầm lên xin tha, sợ hãi toàn thân run rẩy, nước mắt nước mũi chảy ra, nàng gào khóc.

- Muộn rồi, hãy dùng mạng sống của ngươi chuộc tội đi!

Lòng Đinh Hạo cứng như sắt.

Mắt thấy mối thù của Quách Nộ được trả nhưng phía chân trời có dị biến.

Mấy tiếng gió rít lâu dài chấn động tầng mây phát ra từ núi tuyết liên miên phía xa.

Ba luồng sáng màu sắc khác nhau xé gió bay nhanh tới.

Tốc độ luồng sáng siêu nhanh phát ra tiếng rít chói tai, như cái kéo to cắt đứt biển mây để lại ba vết rách thật lâu không tan, đọng lại ba vết nứt ghê người trên bầu trời.

Lông mày Đinh Hạo giật giật:

- Khí thế thật đáng sợ, là cao thủ trên tiên thiên.

Đó là cao thủ Thanh Bình học viện đến cứu viện.

- Đi!

Đinh Hạo nhanh chóng quyết định, không chút do dự xoay người đi.

Lực lượng huyền khí trong trung, hạ đan điền bùng nổ. Huyền khí thể lỏng trong mười bốn huyệt khiếu nhâm mạch, thập nhị chính kinh thủ thiếu âm đệ nhất kinh điên cuồng xoay tòn. Đinh Hạo thúc giục huyền công đến cực điểm, thân hình như luồng khói biến mất trong tuyết mênh mông.

Đinh Hạo phải đi.

Vì từ lúc luồng sáng rạch phá thiên địa, gào thét vân hải, xé khung trời, cao thủ Thanh Bình học viện có trận pháp thấp nhất cũng từ Tiên Thiên Võ Tông cảnh trở lên. Đối mặt cao thủ như thế dù Đinh Hạo dùng cả đao và kiếm, băng hỏa đều xuất hiện cũng không đỡ được một chỉ của đối phương.

Nếu Đinh Hạo ở lại chẳng những không thể giết chết còn vùi ác tại đây.

Sự thật chứng minh Đinh Hạo lựa chọn rất chính xác.

Vì khi Đinh Hạo vừa biến mất, ba bóng người đã xuất hiện tại chỗ.

Nếu Đinh Hạo còn do dự thì sẽ bị ba người chặn lại, không thể chạy đi.

Ba người đều là trung niên khoảng ba mươi mấy, mặt trắng râu dài, đẹp trai, khuôn mặt rất giống nhau, chít khăn thư sinh, mặc nho bào thư sinh đơn giản, trông như ba thư sinh du sơn ngoạn thủy.

Trong đó một người dẫn đầu lưng cõng giỏ sách màu đỏ, tay cầm một quyển sách. Người bên trái lưng đeo trường kiếm, người bên phải cõng bàn vẽ, hai tay cầm cọ vẽ.

Nếu ai hiểu biết tin tức nhiều nhìn ba nam nhân trung niên này sẽ kinh kêu.

Ba đại tài quyết chấp pháp giả của chấp háp viện nội viện Thanh Bình học viện!

"Thư", "Kiếm", "Họa"!

Tuy tên của ba nam nhân trung niên này tràn ngập thi tình họa ý, cực kỳ văn nhã, nhưng từ ba mươi năm trước bọn họ xuất đạo đến nay nổi tiếng tâm ngoan thủ lạt, giết người vô tính, phụ trách thanh lý môn hộ, đánh chết đối đầu của Thanh Bình học viện. Mỗi lần ba nam nhân trung niên ra tay đều không thất bại.

- Thư kiếm họa, trảm thiên nhai!

Câu này chính là bình luận của cường giả nhân loại Tuyết Châu tặng cho ba người, nơi bọn họ đi qua gà chó không tha, không có cọng cỏ. Dù đối thủ chạy đến góc bể cũng sẽ bị bọn họ chém giết, có thể nói là hung danh hiển hách.

Họa đứng đầu ba nam nhân trung niên mắt sáng như điện, ánh mắt sắc bén quét bốn phía, lạnh nhạt nói:

- Mới rồi tín hiệu cầu cứu ở đây nhưng chúng ta đến chậm một bước, kẻ địch đã bỏ trốn.

Trên đống tuyết phía xa tràn ngập vết máu ghê người, hai đệ tử nội môn nằm dưới đất máu thịt bầy nhầy. Nhìn xa hơn có một cái hố to, nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi nằm hôn mê. Lưu Kim Như Ý Tráo quanh thân nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi đã tự động chữa lành, vẫn phát ra ánh sáng vàng nhạt, không có bóng dáng ai khác.

Cảnh tượng như vậy đã nói lên tất cả.

- Là ai? Dám giết đệ tử Thanh Bình học viện ta?

Kiếm nhướng mày. So với Thư thì sát khí trên người Kiếm càng nặng, đôi mắt sáng lóe tia sắc bén sát phạt không tương xứng với cách ăn mặc.

Kiếm như con nhím tùy thời dựng đứng gai nhọn đâm người:

- Vết máu chưa đông lại, đuổi theo, dù truy sát ngàn dặm cũng quyết tìm ra người này!

Kiếm nói rồi lắc người định đuổi theo.

Họa luôn im lặng kiệm lời chợt lên tiếng:

- Khoan, cứu người quan trọng hơn.

Họa lắc người ôm nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi nằm trên tuyết.

Năm ngón thuôn dài trắng trẻo duỗi ra xuyên qua vằn nước, bàn tay của Họa dễ dàng xuyên thấu tầng sáng vàng Lưu Kim Như Ý Tráo huyền khí tam giai phủ lên trán Lưu Kim Như Ý Tráo, đưa vào người nàng luồng sáng xanh biếc nhu hòa.