Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 196




Đinh Hạo thử liên hệ Kiếm Tổ, Đao Tổ trong đầu nhưng tiếc rằng vẫn không được đáp lại.

Hai người này vào phút mấu chốt mất liên lạc làm Đinh Hạo vừa sốt ruột vừa tức giận và không biết làm sao.

Đinh Hạo đứng trên tòa lầu ba tầng cao cao, nhìn bốn phương tám hướng. Trừ từng con đường nối tiếp nhau, lửa quỷ màu lam lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối.

Răng Lư Bằng Phi va lập cập vào nhau tới gần Đinh Hạo, cười nịnh hỏi:

- Đinh... Đinh sư huynh... Chúng ta... Làm sao đây?

Đinh Hạo liếc Lư Bằng Phi, mặt không biểu tình hừ lạnh một tiếng:

- Tìm xem có thể gặp người khác không.

- A? Được, được, ta đi với Đinh sư huynh.

Lư Bằng Phi vâng dạ theo đuôi.

Lúc này Đinh sư huynh biểu hiện xem Đinh Hạo như thiên lôi sai đâu đánh đá, trong hoàn cảnh quái dị khắp nơi lộ ra nguy hiểm, gã không dám hành động một mình, sợ bị Đinh Hạo bỏ lại.

Đinh Hạo nhún người nhảy xuống nóc một gian cửa hàng cách xa hai mươi thước.

Đinh Hạo đoán chắc không chỉ có hắn và Lư Bằng Phi bị truyền tống đến đây.

Đinh Hạo nhớ lúc trong đường hầm tối đen vang tiếng nổ điếc tai, thanh âm tàn bạo lạnh lùng nói xong người thứ nhất bị truyền tống đi là Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong có thực lực cao nhất. Tiép đó là Mã Nhất Phi thực lực cao thứ hai, tiếp theo là hắn.

Truyền tống như vậy không phải ngẫu nhiên mà là có quy luật nhất định.

Tức là truyền tống trước sau dựa theo thực lực, nếu đúng như vậy thì Lư Bằng Phi và Đinh Hạo bị truyền tống đến đây thì Lý Lan cũng sẽ ở nơi nào đó trong quỷ thành này.

Lư Bằng Phi theo sát Đinh Hạo.

Lư Bằng Phi hơi bất mãn thái độ lạnh nhạt của Đinh Hạo nhưng không dám lộ ra, gã âm thầm chôn giấu dưới đáy lòng.

Đi trong không khí tĩnh lặng này, bốn phía không có một luồng gió, Đinh Hạo và Lư Bằng Phi có cảm giác rất kỳ lạ. Dường như trong bóng tối có đôi mắt tàn nhẫn nhìn họ chằm chằm, ma quỷ, ác thú ẩn núp theo dõi con mồi, khiến người dựng tóc gáy.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu trên vai Đinh Hạo bấu chặt vải áo, bộ dáng ngoan ngoãn.

Lư Bằng Phi rút kiếm đá huyền khí ra cầm trong tay, đề phòng bất trắc.

Chính lúc này...

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Đằng trước bỗng vang tiếng binh khí va chạm gấp gáp như mưa to đánh vào lá cây.

Từng đốm hỏa hoa lúc ẩn lúc hiện trong hắc ám vô biên đặc biệt dễ thấy.

- Có người!

Đinh Hạo, Lư Bằng Phi phấn chấn tinh thần.

- Đi xem.

Đinh Hạo lắc người, tự quyết yên bùng nổ hóa thành luồng khói nhẹ hòa cùng bóng tối bay nhanh hướng có chiến đấu.

Lư Bằng Phi căng thẳng sợ bị Đinh Hạo bỏ lại vội dốc hết sức đuổi theo.

* * *

- Ha ha ha ha ha ha! Ta không ngờ ở đây gặp cô nương Vấn Kiếm tông. Ha ha ha ha ha ha! Hai tiện tỳ các ngươi hãy từ bỏ giãy dụa đi, nếu không thì lát nữa sẽ làm các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Trong ánh sáng đỏ rực, nơi ngã rẽ hai con đường.

Một thiếu niên mười lăm tuổi mặc giáp da đỏ nhạt, tay đeo bao da lộc biểu tình dữ tợn, vênh vóa ngang ngược cười to. Thiếu niên bị chột mắt, một con mắt che miếng bịt mắt hình trứng màu đỏ đậm, gã nha ma quỷ dạ xoa người đẫm máu.

Sau lưng thiếu niên là mười mấy thiếu niên mặc giáp đỏ tương tự.

Phía đối diện.

Một thiếu nữ khuôn mặt bình thường nhưng dáng người nóng bỏng, da dẻ như ngọc tỏa sáng thở hồng hộc. Thiếu nữ cầm kiếm đứng thẳng, mồ hôi như mưa, tóc đen dài ướt sũng dán trên vai, bên vai và đùi nàng bị vũ khí bén đánh trúng chảy máu ròng ròng.

Thiếu nữ thở hổn hển, mặt tái xanh, từng giọt máu chảy dọc theo trường sam tím.

Phía sau thiếu nữ áo tím, một thiếu nữ khác mặc áo đỏ khoảng mười ba, bốn tuổi, diện mạo xinh đẹp bụng đỏ rực khoanh chân ngồi tại chỗ vận chuyển huyền công, đang cố hết sức khống chế vết thương nào đó trong người. Một đốm xanh đen hiện trên khuôn mặt xinh đẹp, môi đen thui, chắc thiếu nữ đã trúng độc.

Hai thiếu nữ này là đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông.

Thiếu nữ xinh đẹp cười thê lương:

- Mộ Dung sư tỷ, ngươi đi đi, mặc kệ ta...

Từ khi thiếu nữ vào Vấn Kiếm tông, trở thành võ giả thì nàng đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bước lên con đường gió tanh mưa máu. Hoặc là một bước lên mây trở thành cường giả siêu đẳng, hoặc bị giang hồ gió mây quỷ bí làm cho hương tiêu ngọc vẫn, trở thành đá lót chân của người khác.

Nhưng thiếu nữ không ngờ này ngày đến nhanh như vậy, nàng chỉ mới vào Vấn Kiếm tông hơn một tháng.

Mộ Dung Yên Chức thở hồng hộc, kiên quyết nói:

- Muốn đi thì cùng đi, có chết cùng chết.

Thiếu niên một mắt dẫn đầu con mắt kia lóe tia tham lam, liếm môi nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Tiện tỳ, nói hay lắm, phải cùng nhau, ha ha ha ha ha ha! Nhưng các ngươi yên tâm, ta không nỡ để các ngươi chết. Ta chỉ muốn lột sạch các ngươi rồi từ từ hưởng dụng, để các ngươi cùng hầu hạ các sư huynh đệ Tinh Vẫn tông chúng ta, ha ha ha ha ha ha!

Mấy thiếu niên Tinh Vẫn tông khác bên cạnh thiếu niên độc nhãn cười dâm tà, biểu tình lưu manh.

- Vậy thì các ngươi hãy đến hỏi kiếm của ta đi!

Thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức đến từ Tử Sam Nam Viện siết kiếm, biểu tình kiên quyết lạnh lùng cười:

- Tinh Vẫn tông xếp trong chín đại tông phái Tuyết Châu không ngờ dạy ra một đám súc sinh heo chó không bằng!

Thiếu niên độc nhãn hung tợn nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Tiện tỳ, bây giờ ngươi miệng lưỡi bén nhọn nhưng lát nữa các lão tử sẽ khiến ngươi khóc kêu!

Thiếu niên độc nhãn chậm rãi đến gần.

- Chết đi!

Mộ Dung Yên Chức gồng người, trường kiếm bắn ra kiếm quang đâm hướng thiếu niên độc nhãn long.

- Ha ha ha ha ha ha!

Thiếu niên độc nhãn long lắc người như cành liễu trong gió dễ dàng né tránh kiếm quang, cười to bảo:

- Giãy dụa đi! Trúng Tiêu Dao Phi Tiên Châm của ta ngươi càng vùng vẫy thì càng mấdt hết sức lực, chút nữa ngươi sẽ chủ động quỳ dưới thân ta!

Thiếu niên độc nhãn long nói rồi mười ngón bàn tay biến đổi mấy động tác.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Từng tia sáng lạnh cực nhỏ bay ra từ đôi tay thiếu niên độc nhãn long.

Mộ Dung Yên Chức múa trường kiếm như đoàn sáng, trong tiếng keng keng đánh bật mấy cương châm dài nửa tấc. Nhưng cùng lúc đó, Mộ Dung Yên Chức cảm giác người tê dài, cánh tay và đùi lại trùng mấy châm.

Thiếu niên độc nhãn long thật sự là quá tồi tệ vô sỉ.

Thiếu niên độc nhãn long bắn ra ám khí đều nhắm vào vị trí bụng dưới, ngực, đùi.